Xuyên Thành Pháo Hôi Dễ Mang Thai Trong Truyện Trọng Sinh
Chương 32
Cửu Nguyệt Vi Lam
2024-10-11 21:00:45
***
Đường Trừng nhíu mày, thời gian một năm có quá nhiều biến số, huống hồ cha đứa nhỏ hiện tại có thân thể tráng kiện nên không cố kỵ gì, nghe nói nam nhân một khi ăn mặt thì sẽ thực tủy biết vị, nhất là loại người vì nguyên nhân thân thể mà bị ép thanh tâm quả dục, một khi thân thể tốt lên thì sẽ đàn đúm trăng hoa, lưu luyến khắp nơi.
Nàng có phải là nên phòng ngừa chu đáo, tìm mấy con em thế gia trong sạch giữ mình, tướng mạo tuấn mỹ để quan sát chút không nhỉ?
Đường Trừng âm thầm suy nghĩ.
Ôn Hoài An trì trệ.
"Sẽ không!"
Hắn tu thân dưỡng tính nhiều năm nên thực sự không nghĩ đến việc đó.
"Phải không, ta muốn sinh đứa nhỏ xong mới gả, nếu ngươi chờ không nổi thì có thể từ hôn, ta sẽ không làm bình thê hai tiểu thiếp của ai cả,"
"Nếu như trong một năm này, ngươi có tiếp xúc da thịt với những nữ nhân khác thì hôn sự của chúng ta coi như bỏ, ta sẽ không chia sẻ trượng phu cùng nữ nhân khác, bất luận là trước hay sau thành hôn. Cũng đừng nói với ta là thân bất do kỷ hay gì đó, ngươi không chấp nhận được thì cứ việc nói thẳng để ta còn phòng ngừa chu đáo tìm một người khác."
"Dù sao thì thành hôn rồi cũng có thể hòa ly."
"Đến lúc đó đứa nhỏ có thêm một người bố dượng thương nó cũng không tệ."
Đường Trừng cũng không nói là có tin hắn hay không, nàng cho hắn tháy thái độ của mình trước, phòng ngừa cả chuyện xấu tương lai, rất cẩn thận.
Đường Trừng là người kiêu ngạo, nàng không có ý định sẽ chia sẻ trượng phu của mình cho bât kỳ ẻ nào.
Trượng phu này làm không được thì lại đổi một cái, nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, nàng sẽ không treo cổ trên một cái thân cây.
Nam Dương hầu chậm dãi xen vào một câu.
"Đúng là nên phòng ngừa chu đáo, Trừng nhi, ngày mai cha liền vơ vét tư liệu của các thanh niên tài tuấn trong kinh thành cho con."
"Cha, cha thật tốt!"
"Con thích nam tử anh tuấn, dáng dấp dong dỏng như trúc, nếu như dung mạo bình thường, bộ dáng khó coi thì người đừng kiếm cho con nha."
Đường Trừng vui vẻ kéo cánh tay của Nam Dương hầu, không để ý mà đưa ra yêu cầu.
Nam Dương hầu liếc Ôn Hoài An mặt đen một cái rồi cười tủm tỉm đáp ứng.
"Được."
Bốn nha hoàn: "..."
Gã sai văt Giáp, Ất: "..."
Lão đại phu: "..."
Tào ma ma và Cao ma ma thì sợ ngây người.
Vị hôn thê thì thời thời khắc khắc muốn trèo tường tìm bố dượng cho đứa nhỏ chưa xuất thế của hắn, đã vậy nhạc phụ tương lai còn đứng bên cạnh đưa cho nàng cá thang.
Quá phiền lòng rồi.
Ôn Hoài An mặt đen như đáy nồi.
"Xin Hầu gia yên tâm, ta sẽ không phụ nữ nhi của ngài."
Cũng sẽ không để con của hắn gọi người khác là cha!
Nam Dương hầu nhíu mày, cười như không cười nói: "Lời hay thì ai cũng sẽ nói, còn việc có thể làm được hay không thì lại là một chuyện khác."
Đường Trừng gật đầu đồng ý.
"Cha nói rất đúng, mình phải phòng ngừa chu đáo."
Ôn Hoài An chỉ cảm thấy có một hơi ngạnh ở ngực. Tức quá!
Buổi chiều ánh nắng ấm áp, cảm giác mệt mỏi ập tới, Đường Trừng ngáp một cái.
"Được rồi, ta muốn đi ngủ trưa, đúng rồi, cường thể dược tề của ta dùng để cường thân kiện thể nên không trị được vấn đề con nối dõi gian nan của ngươi, ngươi không tin cũng có thể tìm thái y để kiểm tra."
Đường Trừng vứt xuống câu này rồi về phòng ngủ trưa.
Ở đế quốc, tác dụng của cường thể dược tề chính là cường hóa thân thể.
Đương nhiên, nếu như nam nhân không có vấn đề sinh dục dùng cường thể dược tề thì sẽ càng dễ có con cháu.
Nhưng Ôn Hoài An là tình huống đặc thù.
Cường thể dược tề chỉ cường hóa thân thể của hắn thôi, trừ khi kết hợp cùng một nữ tử có thể chất dễ mang thai, bằng không thì cả đời đều không thể có một mụn con cháu nào hết.
Đường Trừng cảm thấy mình là một người dễ mềm lòng, dù sao cũng là cha đứa bé trong bụng nàng, tốt nhất là không nên cho hắn hi vọng nào cả, miễn cho hắn lại không chịu được đả kích.
Quá tàn nhẫn rồi.
Nam Dương hầu cười vui vẻ.
Không hổ là nữ nhi bảo bối của hắn, làm tốt lắm!
Ôn Hoài An: "..."
Hắn căn bản đã biết tình huống của mình, sẽ không ôm hi vọng quá lớn làm gì.
Nhưng hi vọng không lớn thì không có nghĩa là không có, bây giờ Đường Trừng lập tức đập tan chút hi vọng nhỏ bé ấy rồi.
Đường Trừng nhíu mày, thời gian một năm có quá nhiều biến số, huống hồ cha đứa nhỏ hiện tại có thân thể tráng kiện nên không cố kỵ gì, nghe nói nam nhân một khi ăn mặt thì sẽ thực tủy biết vị, nhất là loại người vì nguyên nhân thân thể mà bị ép thanh tâm quả dục, một khi thân thể tốt lên thì sẽ đàn đúm trăng hoa, lưu luyến khắp nơi.
Nàng có phải là nên phòng ngừa chu đáo, tìm mấy con em thế gia trong sạch giữ mình, tướng mạo tuấn mỹ để quan sát chút không nhỉ?
Đường Trừng âm thầm suy nghĩ.
Ôn Hoài An trì trệ.
"Sẽ không!"
Hắn tu thân dưỡng tính nhiều năm nên thực sự không nghĩ đến việc đó.
"Phải không, ta muốn sinh đứa nhỏ xong mới gả, nếu ngươi chờ không nổi thì có thể từ hôn, ta sẽ không làm bình thê hai tiểu thiếp của ai cả,"
"Nếu như trong một năm này, ngươi có tiếp xúc da thịt với những nữ nhân khác thì hôn sự của chúng ta coi như bỏ, ta sẽ không chia sẻ trượng phu cùng nữ nhân khác, bất luận là trước hay sau thành hôn. Cũng đừng nói với ta là thân bất do kỷ hay gì đó, ngươi không chấp nhận được thì cứ việc nói thẳng để ta còn phòng ngừa chu đáo tìm một người khác."
"Dù sao thì thành hôn rồi cũng có thể hòa ly."
"Đến lúc đó đứa nhỏ có thêm một người bố dượng thương nó cũng không tệ."
Đường Trừng cũng không nói là có tin hắn hay không, nàng cho hắn tháy thái độ của mình trước, phòng ngừa cả chuyện xấu tương lai, rất cẩn thận.
Đường Trừng là người kiêu ngạo, nàng không có ý định sẽ chia sẻ trượng phu của mình cho bât kỳ ẻ nào.
Trượng phu này làm không được thì lại đổi một cái, nam nhân trong thiên hạ nhiều như vậy, nàng sẽ không treo cổ trên một cái thân cây.
Nam Dương hầu chậm dãi xen vào một câu.
"Đúng là nên phòng ngừa chu đáo, Trừng nhi, ngày mai cha liền vơ vét tư liệu của các thanh niên tài tuấn trong kinh thành cho con."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cha, cha thật tốt!"
"Con thích nam tử anh tuấn, dáng dấp dong dỏng như trúc, nếu như dung mạo bình thường, bộ dáng khó coi thì người đừng kiếm cho con nha."
Đường Trừng vui vẻ kéo cánh tay của Nam Dương hầu, không để ý mà đưa ra yêu cầu.
Nam Dương hầu liếc Ôn Hoài An mặt đen một cái rồi cười tủm tỉm đáp ứng.
"Được."
Bốn nha hoàn: "..."
Gã sai văt Giáp, Ất: "..."
Lão đại phu: "..."
Tào ma ma và Cao ma ma thì sợ ngây người.
Vị hôn thê thì thời thời khắc khắc muốn trèo tường tìm bố dượng cho đứa nhỏ chưa xuất thế của hắn, đã vậy nhạc phụ tương lai còn đứng bên cạnh đưa cho nàng cá thang.
Quá phiền lòng rồi.
Ôn Hoài An mặt đen như đáy nồi.
"Xin Hầu gia yên tâm, ta sẽ không phụ nữ nhi của ngài."
Cũng sẽ không để con của hắn gọi người khác là cha!
Nam Dương hầu nhíu mày, cười như không cười nói: "Lời hay thì ai cũng sẽ nói, còn việc có thể làm được hay không thì lại là một chuyện khác."
Đường Trừng gật đầu đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cha nói rất đúng, mình phải phòng ngừa chu đáo."
Ôn Hoài An chỉ cảm thấy có một hơi ngạnh ở ngực. Tức quá!
Buổi chiều ánh nắng ấm áp, cảm giác mệt mỏi ập tới, Đường Trừng ngáp một cái.
"Được rồi, ta muốn đi ngủ trưa, đúng rồi, cường thể dược tề của ta dùng để cường thân kiện thể nên không trị được vấn đề con nối dõi gian nan của ngươi, ngươi không tin cũng có thể tìm thái y để kiểm tra."
Đường Trừng vứt xuống câu này rồi về phòng ngủ trưa.
Ở đế quốc, tác dụng của cường thể dược tề chính là cường hóa thân thể.
Đương nhiên, nếu như nam nhân không có vấn đề sinh dục dùng cường thể dược tề thì sẽ càng dễ có con cháu.
Nhưng Ôn Hoài An là tình huống đặc thù.
Cường thể dược tề chỉ cường hóa thân thể của hắn thôi, trừ khi kết hợp cùng một nữ tử có thể chất dễ mang thai, bằng không thì cả đời đều không thể có một mụn con cháu nào hết.
Đường Trừng cảm thấy mình là một người dễ mềm lòng, dù sao cũng là cha đứa bé trong bụng nàng, tốt nhất là không nên cho hắn hi vọng nào cả, miễn cho hắn lại không chịu được đả kích.
Quá tàn nhẫn rồi.
Nam Dương hầu cười vui vẻ.
Không hổ là nữ nhi bảo bối của hắn, làm tốt lắm!
Ôn Hoài An: "..."
Hắn căn bản đã biết tình huống của mình, sẽ không ôm hi vọng quá lớn làm gì.
Nhưng hi vọng không lớn thì không có nghĩa là không có, bây giờ Đường Trừng lập tức đập tan chút hi vọng nhỏ bé ấy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro