Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 50
Chiêu Huỳnh
2025-03-05 08:28:11
Người trong thôn ngoại trừ làm việc ra thì không có việc gì khác để làm, vì thế sự việc vừa mới xảy được lan truyền rộng rãi và nhắc tới nhiều lần.Ôn Duyệt về đến nhà liền lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.Chu Diệu rất ân cần: “Anh giúp em rửa rau.”Ôn Duyệt liếc nhìn anh một cái: “Cảm ơn.”Cô quay người đi vo gạo cho vào nồi, quay lại thì nhìn thấy Chu Diệu đang xắt rau, cô ngồi ở trước bếp chuẩn bị nhóm lửa.“Đợi chút anh tới nhóm lửa.” Chu Diệu trầm giọng nói.Ôn Duyệt cười cười: “Không sao, bây giờ tôi biết nhóm lửa rồi.” Cô nói xong cầm lấy que diêm, đốt cỏ khô rồi nhét vào bếp, tay cầm kẹp gắp than chọc chọc hai lần ở bên trong, ngọn lửa màu đỏ cam với nhiệt độ cực nóng lập tức nhảy lên. Chu Diệu: “……”Khó chịu, thật sự quá khó chịu.Anh không nói được cảm giác trong lòng là gì, mặt trầm xuống tốc độ xắt rau nhanh hơn, sau đó treo d.a.o nhỏ lên tường nói: “Xắt xong rồi, anh sẽ nhóm lửa.”“Ừ, được.” Ôn Duyệt đứng dậy xào rau.Cô tùy tiện làm dưa leo xào thịt và cà tím xào, đồng thời chia đồ ăn thành hai đĩa, một đĩa nhiều và một đĩa ít. Chu Diệu ngước mắt liếc nhìn một cái, vẻ mặt cứng đờ, trong lòng có một loại dự cảm không tốt: “Sao lại đặt hái cái đĩa lên trên?”Ôn Duyệt cũng không ngẩng đầu lên: “Anh ăn phần nhiều này, chúng ta tách ra ăn. Không phải tối hôm qua anh đã nói tôi quản quá nhiều sao? Tôi cũng đã cẩn thận suy nghĩ, anh nói có lý. Tôi không nên đem thói quen của mình áp đặt ở trên người anh, tách ra ăn, anh thoải mái tôi cũng hài lòng.”“Chỉ cần tư tưởng không trượt dốc, luôn có cách giải quyết nhiều hơn là khó khăn mà.”Ôn Duyệt còn nhìn về phía Chu Diệu cười, cười lên đôi mắt liền cong thành hình trăng non, hai lúm đồng tiền nhỏ bên má không tự chủ mà chạy ra.Trước đây, khi Chu Diệu nhìn thấy cô cười tâm trạng của anh cũng sẽ tốt hơn, nhưng hiện tại anh chỉ muốn bóp chặt khuôn mặt của cô để cô không thể cười nổi.Cô gái này sao có thể mang thù như vậy, đối với cô tốt thì cô không để trong lòng, chỉ nhớ những điều xấu của anh? Ngay cả xin lỗi cũng không có tác dụng! Tính tình quật cường như vậy sao có thể bị một nhà bác cả cô bắt nạt, hay chỉ là đối với anh mới có tính tình như vậy?Nghĩ đến khả năng thứ hai, tâm trạng buồn bực của Chu Diệu đột nhiên giảm bớt, khóe miệng thậm chí còn nhếch lên một chút.Ý thức được mình đang vui vẻ, vẻ mặt Chu Diệu cứng đờ, giơ tay dùng sức đè lại khóe miệng đang cười của mình, bóp mạnh hai cái.Không phải, anh đang vui vẻ cái gì? Anh có bệnh sao?Chu Diệu chậc một tiếng: “Ôn Duyệt, anh nói với em một lần nữa, tối hôm qua đầu óc anh động kinh mới nói những lời đó, em đừng để trong lòng, coi như anh đánh rắm được không? Anh không ghét bỏ em quản nhiều, thật sự không ghét bỏ, anh đặc biệt thích rửa tay, thật sự, anh thích nhất là trước khi dùng cơm rửa tay.”Anh đặc biệt nghiêm túc mà nhấn mạnh.Ôn Duyệt thiếu chút nữa không nhịn được cười, may mà khống chế được, môi đỏ mím chặt, bình tĩnh mà trả lời anh: “Được, tôi đã biết, ăn cơm đi.”Như cũ vẫn không đặt đồ ăn trở lại, cô tự mình múc cơm bưng đồ ăn cũng không quay đầu lại mà đi vào phòng.Ánh mắt Chu Diệu tối sầm, đứng dậy bưng cơm đi nhanh đuổi theo.Trên bàn cơm không khí trầm mặc lại ngưng trọng.Ôn Duyệt ăn xong trước, thu thập chén đũa định đi rửa chén.“Cứ để đó, đợi lát nữa anh sẽ rửa cùng nhau.” Chu Diệu duỗi tay nắm lấy cổ tay Ôn Duyệt, kéo cô quay lại ngồi trên ghế, ngữ khí tăng thêm: “Anh dùng nước ấm rửa, rửa ba lần.”Ôn Duyệt kêu nhỏ một tiếng, rũ mắt nhìn bàn tay to đang nắm cổ tay cô, lại đứng dậy, mím môi cười: “Không cần, tôi có thể tự rửa.”Từ buổi sáng rời giường đến bây giờ vẫn luôn bị cự tuyệt, Chu Diệu rốt cuộc không kiềm được cơn tức giận trong lòng, giọng nói cũng trầm xuống: “Ôn Duyệt, anh cũng đã cùng em xin lỗi, cũng nói sẽ không có lần sau, em còn muốn thế nào? Rốt cuộc làm như thế nào em mới có thể nguôi giận, trực tiếp nói cho anh được không?”Anh thật sự không kiên nhẫn, đời này anh chưa bao giờ cúi đầu xin lỗi bất cứ ai, chỉ có duy nhất một lần, mà đối phương còn không để ý đến anh.Chu Diệu tức giận cười lớn, ngồi ở trên ghế ngước mắt lên, ánh mắt u ám và đánh sợ nhìn chằm chằm về phía Ôn Duyệt. Mặc dù đang ngồi, nhưng cảm giác áp bách trên người không hề suy giảm chút nào, ngược lại nhìn càng hung hãn hơn.Ôn Duyệt mím môi, má lúm đồng tiền nhỏ liền biến mất, chậm rãi trả lời: “Tôi cũng đã nói mấy lần rồi, chuyện xảy ra tối hôm qua tôi tha thứ cho anh rồi.”Cô không muốn nói ra nguyên nhân thực sự khiến cô tức giận, trong lòng cảm thấy rối bời và khó xử, nghĩ mình đã mặt lạnh dán m.ô.n.g nóng một lần rồi, không thể lại có lần thứ hai. Nếu nói ra, Chu Diệu lại cho rằng cô chuyện bé xé ra to thì sao?“Vậy bây giờ em có ý gì? Ăn cơm tách ra, rửa chén tách ra, bước tiếp theo là gì? Có phải hay không muốn trực tiếp dọn ra ngoài?” Chu Diệu trầm giọng chất vấn, tay cầm chiếc đũa hơi dùng sức, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.Anh nói không lựa lời: “Dù sao hai ta cũng không có lãnh chứng, em liền có thể tìm một người đàn ông khác, tốt nhất là tìm một người trong thành phố, những người đàn ông trong thành phố đó thích sạch sẽ, em nhất định sẽ càng thích……”“Chu Diệu.” Ôn Duyệt đánh gãy lời anh nói, giọng nói nhẹ nhàng: “Nói thêm gì nữa, tôi lập tức liền dọn đi.”Chu Diệu lập tức câm miệng, sắc mặt rất xấu.Ôn Duyệt bưng chén đũa xoay người đi ra khỏi phòng.Buổi chiều cô nghỉ trưa nửa giờ, sau đó cầm sách ngồi ở cửa chậm rãi đọc. Chu Diệu lúc này còn ở nhà, không biết là đang làm cái gì, vẫn cứ lắc lư đi đi lại lại.Ôn Duyệt luôn nhìn thấy một bóng người cao lớn không ngừng di chuyển trước mắt cô, cô không thể tập trung chút nào. Cô chau mày, khép sách lại ngước mắt nhìn anh hỏi: “Anh muốn nói cái gì?”“Anh không muốn nói cái gì cả.” Chu Diệu dừng lại mặt không biểu tình: “Anh rèn luyện thân thể, đi lại một chút.”Ôn Duyệt không nói nên lời: “…… Được.”Cô dứt khoát không đọc sách nữa, đứng dậy trở về phòng lấy ra chiếc áo hoa nhí cũ mang theo từ Ôn gia lại đây, chuẩn bị chỉnh sửa. Tổng cộng chỉ có vài bộ quần áo, vứt đi thì thật đáng tiếc, màu sắc này cũng không xấu, sửa lại một chút là có thể mặc.Ôn Duyệt trước tiên lên kế hoạch nên sửa như thế nào, sau đó cầm lấy kéo bắt đầu cắt xén.Chu Diệu lại bắt đầu mặt không biểu tình mà chế tạo động tĩnh, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người Ôn Duyệt. Lơ đãng nhìn lướt qua những ngón tay trắng nõn của cô, nhìn thấy rõ ràng những đốm đỏ trên đầu ngón tay mềm mại, giống như là vết thương do vật gì đó nhỏ đ.â.m vào.Nghĩ đến chiếc áo sơmi trong phòng, cơn tức giận trong lòng Chu Diệu nháy mắt tan biến. Anh gãi đầu, ánh mắt tối lại, xoay người đi ra bên ngoài sân.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro