Xuyên Thành Phụ Nữ Pháo Hôi Trong Niên Đại
Chương 51
Chiêu Huỳnh
2025-03-05 08:28:11
Ôn Duyệt ngước mắt liếc nhìn bóng lưng anh, sau đó lại thu hồi tầm mắt tiếp tục việc trong tay.Ước chừng mười phút sau, Chu Diệu lại trở về, xách theo thùng nước đi gánh nước.Anh mới vừa đi ra ngoài thì Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào đến. Hai người cười ha hả mà đi vào sân, hỏi Ôn Duyệt, Chu Diệu có ở nhà không.“Anh ấy vừa mới đi gánh nước.” Ôn Duyệt nhẹ nhàng trả lời.“Ồ, Diệu ca của chúng ta thật là chăm chỉ.” Nhậm Nghiệp Lương cười vui vẻ đi đến trước mặt Ôn Duyệt, tò mò hỏi: “Chị dâu đang làm gì vậy?”Ôn Duyệt: “Sửa quần áo.”Nhậm Nghiệp Lương lại không ngừng khen cô tay nghề tinh xảo, không chỉ nấu ăn ngon mà còn biết chỉnh sửa quần áo, anh ta ném ra những lời hay ý đẹp như thể xem tiền là rác mà rải bên ngoài. Ôn Duyệt bị khen đến ngượng ngùng, buông việc trong tay: “Không khoa trương như anh nói đâu……”“Nhưng đó là sự thật mà.” Nhậm Nghiệp Lương khẳng định, nói đông nói tây trò chuyện, “Đúng rồi chị dâu, bác gái của chị gần đây có đến tìm chị gây phiền phức không?”Ôn Duyệt lắc đầu: “Không có.”Nhậm Nghiệp Lương: “Vậy thì tốt rồi, nếu bà ta lại đến tìm chị gây phiền phức, chị cứ việc nói với Diệu ca, chúng tôi tiếp tục trùm bao tải đánh Ôn Hoa một trận!”Đôi mắt Ôn Duyệt chớp hai cái, kinh ngạc nói: “…… Ôn Hoa chuyện đó, là các anh làm à?”Nhậm Nghiệp Lương cười: “Đúng vậy, Diệu ca dẫn theo tôi và lão Phương đi, nói là cần phải cho bà ta một bài học và cảnh cáo. Bà ta thương Ôn Hoa như vậy, chúng tôi liền đánh cho Ôn Hoa một trận, sau này nếu bà ta muốn bắt nạt chị, bà ta chỉ cần suy nghĩ đến Ôn Hoa chắc chắn sẽ không dám nữa.” Ôn Duyệt biểu tình có chút phức tạp, không nói chuyện. Trách không được lúc đó cô nói với Chu Diệu chuyện này, trên mặt anh lộ ra biểu tình không thích hợp.“Chị dâu, chị có phải vẫn còn giận Diệu ca không?” Nhậm Nghiệp Lương thật cẩn thận hỏi.Ôn Duyệt mím môi: “Chu Diệu nói với các anh à?”Nhậm Nghiệp Lương vội vàng xua tay: “Chị dâu, chị đừng hiểu lầm, Diệu ca sẽ không nói cho chúng tôi biết chuyện này. Mới vừa rồi Diệu ca đến tìm chúng tôi muốn chúng tôi ngày mai đi cùng anh ấy vào trong thành, tôi thấy sắc mặt anh ấy không được tốt, nên tôi đoán vậy thôi.”Đôi mắt Ôn Duyệt hơi nheo lại, không nói gì.“Chị dâu, tôi không phải là ủng hộ Diệu ca, tôi chỉ muốn giúp anh ấy giải thích hai câu.” Nhậm Nghiệp Lương biểu tình nghiêm túc, “Diệu ca tính tình hơi xấu chút nhưng anh ấy thật sự là một người tốt, miệng cứng nhưng lòng mềm, đó chính là anh ấy. Hơn nữa, từ nhỏ đến lớn anh ấy không tiếp xúc nhiều với con gái, cũng không biết dùng lời ngon tiếng ngọt, là một thẳng nam thật sự.”“Nếu có điều gì làm chị không vui hoặc là làm sai điều gì thì cứ trực tiếp nói thẳng với anh ấy. Tôi nhìn ra được, Diệu ca thực sự rất quan tâm đến chị, tôi chưa từng thấy anh ấy quan tâm đến ai như vậy. Tôi và lão Phương là thật lòng hy vọng chị và anh ấy có thể hòa thuận.”“Ngày hôm qua Diệu ca quả thật muốn về sớm một chút, nhưng vị trưởng bối kia vẫn luôn lôi kéo không cho đi. Đối phương trước đây đã từng giúp đỡ Diệu ca, hơn nữa ông ấy chuẩn bị đưa người nhà đến Thượng Hải, sau này có thể sẽ không quay lại nữa, Diệu ca không thể trực tiếp từ chối, chỉ có thể cùng ông ấy tiếp tục uống rượu.”Nhậm Nghiệp Lương nói cực kỳ chân thành, giống như đang nói lời từ tận đáy lòng.Ôn Duyệt trong lúc nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, im lặng hai giây, thở dài: “Tôi không phải……”“Hai người sao lại tới đây?” Chu Diệu xách theo thùng nước bước vào sân, nhìn thấy Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào thì nhíu mày.Tầm mắt anh đảo qua Ôn Duyệt, banh mặt trầm giọng hỏi: “Hai người đang nói cái gì?”Nhậm Nghiệp Lương cười ha ha: “Không có nói gì, ngồi nhìn chị dâu sửa quần áo thôi. Diệu ca, chị dâu thật giỏi, còn có thể sửa quần áo, nhìn còn khá đẹp.”Chu Diệu nghi hoặc nhìn anh ta một cái, quay đầu hỏi Phương Thạch Đào: “Hai người tới đây làm cái gì?”Phương Thạch Đào rầu rĩ nói: “Ở nhà có chút nhàm chán, qua đây nói chuyện.” Anh ta chỉ là khờ thôi cũng không phải ngốc, biết gì có thể nói, gì không thể nói.“Được.” Chu Diệu gật đầu, “Rảnh rỗi như vậy thì theo tôi lên núi đốn củi rồi trở về.”Anh đem nước trong thùng đổ vào lu nước, cầm giỏ và rìu đốn củi, cưỡng ép kéo Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch ra khỏi sân.Ra ngoài sân, vẻ mặt của Chu Diệu lập tức lạnh xuống, híp mắt, mặt không biểu tình nhìn về phía hai người: “Nói đi, vừa rồi rốt cuộc nói gì?”Nhậm Nghiệp Lương vẻ mặt vô tội: “Thật sự không nói gì, bọn em vừa mới tới, nhìn thấy chị dâu ngồi ở bên kia cắt quần áo có chút tò mò nên hỏi một chút thôi.”Chu Diệu: “…… Được, tin chú một lần.”Anh nhấn mạnh: “Chuyện của tôi, hai người đừng can thiệp vào, cũng đừng nói nhiều.”Nhậm Nghiệp Lương và Phương Thạch Đào liên tục gật đầu.Buổi tối, hai người Ôn Duyệt đều ăn mì.Chu Diệu ăn rất nhanh, ăn xong thì im lặng ngồi ở một bên, chờ Ôn Duyệt ăn xong liền đứng dậy cướp lấy chén đũa trước mặt cô đi vào phòng bếp.Ôn Duyệt: “……?”Cô sửng sốt hai giây, nhìn chỗ ngồi trống rỗng, có loại cảm giác buồn cười, không biết nên cười hay khóc.Phải đến mức này sao?Ôn Duyệt chậm rãi đứng dậy đi vào phòng bếp, dựa vào khung cửa bên cạnh, lẳng lặng nhìn chăm chú Chu Diệu dùng nước ấm rửa chén. Nhìn hơn một phút, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, liền nghe anh cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Nước trong nồi đã sôi, em muốn tắm bây giờ hay đợi lát nữa?”“Tắm bây giờ đi.” Ôn Duyệt đáp.Chu Diệu gật đầu: “Được, anh giúp em mang nước vào.”Ôn Duyệt nói câu cảm ơn, thêm nước vào trong thùng. Sau khi tắm xong, trong phòng bếp đã không còn ai, cô treo khăn lông lên, liếc nhìn phòng của Chu Diệu, cửa phòng khép hờ, không nhìn rõ bên trong làm gì.Cô thả chậm bước chân, chậm rì rì mà đi đến cửa phòng mình, thấy Chu Diệu còn không có ý định ra ngoài, mím môi đi vào phòng.……Ngày hôm sau, khi Ôn Duyệt tỉnh dậy, trong nhà không có một bóng người.Cô nghĩ tới lời Nhậm Nghiệp Lương nói chiều hôm qua, hôm nay bọn họ muốn vào trong thành mua đồ, nên cô chậm rãi rửa mặt, ăn cơm và đọc sách.Chờ đến khi mặt trời lên cao, Ôn Duyệt mới nhìn thấy Chu Diệu trở về, trong tay khiêng một vật gì đó được bọc trong vải, nhìn qua có vẻ khá lớn.Cô tò mò liếc nhìn.Chu Diệu tâm tình dường như rất tốt, buông chiếc giỏ sau lưng cùng vật thể không xác định được che bằng vải xuống, đi tới trước mặt Ôn Duyệt: “Đoán xem đó là cái gì?”Ôn Duyệt nhìn mấy lần, lắc đầu: “Không đoán được.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro