Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Cảm Ơn
2024-09-10 19:27:21
Cổ họng ngưa ngứa, Cố Hoàn Ninh lập tức ho khan không thôi.
Nghe vào trong tai thì đám thanh niên trí thức mới biết bệnh của Cố Hoàn Ninh không phải là giả vờ.
Có lẽ cố ấy thật sự chưa khỏe, chứ không phải giả bệnh để trốn làm việc.
"Thanh niên Cố cứ dưỡng bệnh cho khỏe đã, những gì mọi người vừa nói ban nãy cô đừng để trong lòng, có chuyện gì thì cứ phải dưỡng khỏe bệnh rồi hãy tính."
"Thanh niên Cố, xin lỗi nhé. Ban nãy tôi cứ tưởng cô giả bệnh cơ."
Dù sao trong khu thanh niên trí thức còn hai vết xe đổ đang đứng chình ình ra đó.
Lúc nói lời này, người kia theo bản năng liếc nhìn Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm.
Sắc mặt Trịnh Diệu Cầm lúc đỏ lúc tái, chỉ hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống.
Lưu Hiểu Linh thì hung hăng trợn mắt trừng người kia, chửi ầm lên: "Anh mới giả vờ bệnh, cả nhà anh đều giả vờ bệnh hết!"
"Các người đều bị cái dáng vẻ hồ ly tinh đó của Cố Hoàn Ninh lừa rồi, cô ta rõ ràng chỉ muốn ăn không không phải làm gì."
Cố Hoàn Ninh ho khụ một tiếng, rồi mỉm cười nói: "Nhắc tới thì tính ra tôi còn phải cảm ơn thanh niên trí thức Lưu mới đúng."
Lưu Hiểu Linh nghi ngờ nhìn Cố Hoàn Ninh: "Cảm ơn tôi ư?"
Cô ta không nhớ mình đã làm chuyện tốt gì mà được cảm ơn.
Triệu Hồng Anh vội kéo Cố Hoàn Ninh, nhỏ giọng nói:
"Em hồ đồ rồi à? Chuyện em rơi xuống nước cũng có một phần công của Lưu Hiểu Linh đấy.
Chị bảo Lưu Hiểu Linh nhắc em đừng ra bờ sông, có phải cô ta không nói gì với em không?"
Cố Hoàn Ninh lắc đầu với Triệu Hồng Anh, dùng khẩu hình miệng trả lời: "Em biết."
Triệu Hồng Anh không hiểu gì cả.
Em biết rồi mà sao còn cảm ơn cô ta chứ?
Cố Hoàn Ninh chỉ cười không đáp, lại tiếp tục quay sang cảm ơn Lưu Hiểu Linh:
"Ngày đó tôi vốn nên cùng thanh niên trí thức Lưu đi nhặt củi, cô ấy kêu bụng khó chịu, nên chỉ còn mình tôi lên núi."
Sài Thụy Vân lẩm bẩm một câu rõ to:
"Rốt cuộc là ai ăn không không chịu làm đây! Lần nào đi làm cũng không phải đau bụng thì cũng là đau đầu."
Đôi mắt Lưu Hiểu Linh như bốc hỏa, cô ta chống nạnh định chửi um lên, nhưng lại bị Cố Hoàn Ninh cắt ngang tiếp:
"Nhặt củi xong tôi về khu nhà thanh niên trí thức, thấy thanh niên Trịnh đang chăm sóc thanh niên Lưu, nấu canh mì sợi thịt luộc cho cô ấy ăn."
Một nữ thanh niên trí thức đứng ngoài sân nghe vậy thì nhíu mày, chất vấn với vẻ không vui:
"Trịnh Diệu Cầm, không phải cô nói mình đau đầu muốn về nghỉ ngơi ư? Sao lại nấu mì cho Lưu Hiểu Linh?"
"Lưu Hiểu Linh nói đau bụng mà còn có thể ăn thịt, tôi thấy rõ ràng chính bản thân cô muốn ăn thì có."
Nghe vào trong tai thì đám thanh niên trí thức mới biết bệnh của Cố Hoàn Ninh không phải là giả vờ.
Có lẽ cố ấy thật sự chưa khỏe, chứ không phải giả bệnh để trốn làm việc.
"Thanh niên Cố cứ dưỡng bệnh cho khỏe đã, những gì mọi người vừa nói ban nãy cô đừng để trong lòng, có chuyện gì thì cứ phải dưỡng khỏe bệnh rồi hãy tính."
"Thanh niên Cố, xin lỗi nhé. Ban nãy tôi cứ tưởng cô giả bệnh cơ."
Dù sao trong khu thanh niên trí thức còn hai vết xe đổ đang đứng chình ình ra đó.
Lúc nói lời này, người kia theo bản năng liếc nhìn Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm.
Sắc mặt Trịnh Diệu Cầm lúc đỏ lúc tái, chỉ hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống.
Lưu Hiểu Linh thì hung hăng trợn mắt trừng người kia, chửi ầm lên: "Anh mới giả vờ bệnh, cả nhà anh đều giả vờ bệnh hết!"
"Các người đều bị cái dáng vẻ hồ ly tinh đó của Cố Hoàn Ninh lừa rồi, cô ta rõ ràng chỉ muốn ăn không không phải làm gì."
Cố Hoàn Ninh ho khụ một tiếng, rồi mỉm cười nói: "Nhắc tới thì tính ra tôi còn phải cảm ơn thanh niên trí thức Lưu mới đúng."
Lưu Hiểu Linh nghi ngờ nhìn Cố Hoàn Ninh: "Cảm ơn tôi ư?"
Cô ta không nhớ mình đã làm chuyện tốt gì mà được cảm ơn.
Triệu Hồng Anh vội kéo Cố Hoàn Ninh, nhỏ giọng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em hồ đồ rồi à? Chuyện em rơi xuống nước cũng có một phần công của Lưu Hiểu Linh đấy.
Chị bảo Lưu Hiểu Linh nhắc em đừng ra bờ sông, có phải cô ta không nói gì với em không?"
Cố Hoàn Ninh lắc đầu với Triệu Hồng Anh, dùng khẩu hình miệng trả lời: "Em biết."
Triệu Hồng Anh không hiểu gì cả.
Em biết rồi mà sao còn cảm ơn cô ta chứ?
Cố Hoàn Ninh chỉ cười không đáp, lại tiếp tục quay sang cảm ơn Lưu Hiểu Linh:
"Ngày đó tôi vốn nên cùng thanh niên trí thức Lưu đi nhặt củi, cô ấy kêu bụng khó chịu, nên chỉ còn mình tôi lên núi."
Sài Thụy Vân lẩm bẩm một câu rõ to:
"Rốt cuộc là ai ăn không không chịu làm đây! Lần nào đi làm cũng không phải đau bụng thì cũng là đau đầu."
Đôi mắt Lưu Hiểu Linh như bốc hỏa, cô ta chống nạnh định chửi um lên, nhưng lại bị Cố Hoàn Ninh cắt ngang tiếp:
"Nhặt củi xong tôi về khu nhà thanh niên trí thức, thấy thanh niên Trịnh đang chăm sóc thanh niên Lưu, nấu canh mì sợi thịt luộc cho cô ấy ăn."
Một nữ thanh niên trí thức đứng ngoài sân nghe vậy thì nhíu mày, chất vấn với vẻ không vui:
"Trịnh Diệu Cầm, không phải cô nói mình đau đầu muốn về nghỉ ngơi ư? Sao lại nấu mì cho Lưu Hiểu Linh?"
"Lưu Hiểu Linh nói đau bụng mà còn có thể ăn thịt, tôi thấy rõ ràng chính bản thân cô muốn ăn thì có."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro