Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Đây Là Mưu Sát
2024-09-10 19:27:21
Trong lòng Trịnh Diệu Cầm như bốc hỏa, chỉ hận không thể nhào tới cho nữ thanh niên trí thức kia hai cái bạt tai.
Nhưng trước mặt bao người, cô ta không thể chanh chua như Lưu Hiểu Linh được.
Lúc này cô chỉ có thể đứng im tại chỗ, mắt ngân ngấn nước, ra vẻ đáng thương để hòng giành được sự thương cảm từ mọi người.
Có một số nam thanh niên trí thức mềm lòng định nói lời giảng hòa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Cố Hoàn Ninh đã chọn đúng thời cơ lên tiếng.
"Tôi xách giày định ra bờ sông, là thanh niên trí thức Lưu nhắc nhở tôi, thanh niên Trịnh cũng ở bên cạnh, cô ấy có nghe thấy."
Triệu Hồng Anh nghi ngờ ra mặt, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm.
Không đúng, ngày đó chị nghe thấy hai người kia nói nhỏ với nhau, rõ ràng Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm sẽ không nói chuyện đập xả nước cho Hoàn Ninh nghe.
Lưu Hiểu Linh khẽ híp đôi mắt tam giác, trong lòng không ngừng suy tính.
Mặc kệ là mình có thật sự nói lời đó không, cô ta chỉ thầm nghĩ dùng ơn tình ép buộc Cố Hoàn Ninh mỗi ngày cũng phải cho mình một quả trứng gà, thế là bật thốt lên: "Đúng."
"Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, mà cô lại không nghe, nên rơi xuống nước là đáng đời."
Lưu Hiểu Linh đắc chí ra mặt: "Tiểu Cầm, cậu làm chứng cho tôi đi."
Trịnh Diệu Cầm cảm thấy như có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng nghe Lưu Hiểu Linh thúc giục, cô ta cố mỉm cười, gật đầu nói: "À, ừ."
Triệu Hồng Anh không mấy tin tưởng, quay sang hỏi Cố Hoàn Ninh: "Bọn họ thật sự nói thế ư?"
Cố Hoàn Ninh gật đầu: "Có ạ. Thanh niên trí thức Lưu nhắc em phải cẩn thận."
Triệu Hồng Anh chờ hồi lâu không thấy đoạn sau, không kìm được hỏi: "Hết rồi à?"
Lúc này Trịnh Diệu Cầm mới phản ứng được là chỗ nào không đúng, vội ngẩng phắt đầu nhìn Cố Hoàn Ninh.
Chỉ thấy Cố Hoàn Ninh khẽ cười, khuôn mặt xinh đẹp dù tái nhợt bệnh tật nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp đẽ ấy.
"Đúng vậy, hết rồi ạ."
Triệu Hồng Anh sầm mặt xuống, giọng nói lạnh lùng:
"Nói cách khác, bọn họ chỉ nhắc em phải cẩn thận, nhưng không nói rõ đập chứa sắp xả nước, đại đội quy định không được ra bờ sông?"
Triệu Hồng Anh vừa dứt lời, đám thanh niên trí thức lập tức ồ lên.
Đây rõ ràng là mưu sát mà!
Triệu Hồng Anh nhìn Trịnh Diệu Cầm.
Lúc này Trịnh Diệu Cầm kinh ngạc ra mặt.
Triệu Hồng Anh bèn hỏi cô ta:
"Lúc ấy cô cũng có mặt, có phải Lưu Hiểu Linh không báo cho Hoàn Ninh chuyện đập chứa sắp xả nước không?"
Nếu đúng là như vậy, thế thì tính chất vụ việc Cố Hoàn Ninh rơi xuống nước đã hoàn toàn thay đổi.
Hoàn toàn không phải là cô không tuân thủ tổ chức phân công, mà là Lưu Hiểu Linh rắp tâm hại người.
Nhưng trước mặt bao người, cô ta không thể chanh chua như Lưu Hiểu Linh được.
Lúc này cô chỉ có thể đứng im tại chỗ, mắt ngân ngấn nước, ra vẻ đáng thương để hòng giành được sự thương cảm từ mọi người.
Có một số nam thanh niên trí thức mềm lòng định nói lời giảng hòa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Cố Hoàn Ninh đã chọn đúng thời cơ lên tiếng.
"Tôi xách giày định ra bờ sông, là thanh niên trí thức Lưu nhắc nhở tôi, thanh niên Trịnh cũng ở bên cạnh, cô ấy có nghe thấy."
Triệu Hồng Anh nghi ngờ ra mặt, ánh mắt không ngừng liếc nhìn Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm.
Không đúng, ngày đó chị nghe thấy hai người kia nói nhỏ với nhau, rõ ràng Lưu Hiểu Linh và Trịnh Diệu Cầm sẽ không nói chuyện đập xả nước cho Hoàn Ninh nghe.
Lưu Hiểu Linh khẽ híp đôi mắt tam giác, trong lòng không ngừng suy tính.
Mặc kệ là mình có thật sự nói lời đó không, cô ta chỉ thầm nghĩ dùng ơn tình ép buộc Cố Hoàn Ninh mỗi ngày cũng phải cho mình một quả trứng gà, thế là bật thốt lên: "Đúng."
"Tôi tốt bụng nhắc nhở cô, mà cô lại không nghe, nên rơi xuống nước là đáng đời."
Lưu Hiểu Linh đắc chí ra mặt: "Tiểu Cầm, cậu làm chứng cho tôi đi."
Trịnh Diệu Cầm cảm thấy như có chỗ nào đó không đúng.
Nhưng nghe Lưu Hiểu Linh thúc giục, cô ta cố mỉm cười, gật đầu nói: "À, ừ."
Triệu Hồng Anh không mấy tin tưởng, quay sang hỏi Cố Hoàn Ninh: "Bọn họ thật sự nói thế ư?"
Cố Hoàn Ninh gật đầu: "Có ạ. Thanh niên trí thức Lưu nhắc em phải cẩn thận."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Hồng Anh chờ hồi lâu không thấy đoạn sau, không kìm được hỏi: "Hết rồi à?"
Lúc này Trịnh Diệu Cầm mới phản ứng được là chỗ nào không đúng, vội ngẩng phắt đầu nhìn Cố Hoàn Ninh.
Chỉ thấy Cố Hoàn Ninh khẽ cười, khuôn mặt xinh đẹp dù tái nhợt bệnh tật nhưng cũng không giấu được vẻ đẹp đẽ ấy.
"Đúng vậy, hết rồi ạ."
Triệu Hồng Anh sầm mặt xuống, giọng nói lạnh lùng:
"Nói cách khác, bọn họ chỉ nhắc em phải cẩn thận, nhưng không nói rõ đập chứa sắp xả nước, đại đội quy định không được ra bờ sông?"
Triệu Hồng Anh vừa dứt lời, đám thanh niên trí thức lập tức ồ lên.
Đây rõ ràng là mưu sát mà!
Triệu Hồng Anh nhìn Trịnh Diệu Cầm.
Lúc này Trịnh Diệu Cầm kinh ngạc ra mặt.
Triệu Hồng Anh bèn hỏi cô ta:
"Lúc ấy cô cũng có mặt, có phải Lưu Hiểu Linh không báo cho Hoàn Ninh chuyện đập chứa sắp xả nước không?"
Nếu đúng là như vậy, thế thì tính chất vụ việc Cố Hoàn Ninh rơi xuống nước đã hoàn toàn thay đổi.
Hoàn toàn không phải là cô không tuân thủ tổ chức phân công, mà là Lưu Hiểu Linh rắp tâm hại người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro