Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Nước Sông Đầu M...
2024-09-10 19:27:21
Nhưng mặt nước phía dưới lại hệt như tạo một tầng cách âm, có hô to đến mấy thì cũng không thể nào nghe rõ được.
Còn Trình Nghiên Châu lúc này đang dồn hết tâm thần tìm người.
Dòng nước chảy xiết, có lẽ người ta đã bị đẩy xuống hạ du rồi.
Thấy Trình Nghiên Châu mãi không lên bờ, Trình Trường Thuận sốt ruột về đội gọi người.
Nước sông đầu mùa xuân lạnh lẽo, dù người khỏe mạnh như Trình Nghiên Châu thì ngâm trong nước lâu như vậy, tay chân cũng cứng ngắc không theo điều khiển.
Trình Nghiên Châu tính toán sức chịu đựng của bản thân, nếu còn không tìm thấy người nữa thì anh sẽ bơi lên bờ trước.
Bỗng thoáng liếc thấy một bóng người, Trình Nghiên Châu bèn tăng tốc bơi sang túm lấy.
Chỉ thoáng chốc, Trình Nghiên Châu cho là mình bắt phải một tảng băng.
Nhiệt độ cơ thể của người này còn lạnh hơn nước, nhận ra điều này, Trình Nghiên Châu thầm rùng mình, vội ra sức kéo người bơi tới bờ.
Khi kéo người lên bờ rồi, anh mới nhìn rõ người rơi xuống nước là một nữ đồng chí, may là còn thở.
Anh kéo chiếc áo khoác ngoài quân đội ra phủ lên người nữ đồng chí ấy. Sau hai giây do dự, anh quay người đi rồi cởi cổ áo của Cố Hoàn Ninh.
Cách lớp áo dày, hai tay Trình Nghiên Châu đan vào nhau rồi ấn ngực Cố Hoàn Ninh.
Chờ khi cô phun ra mấy ngụm nước, anh mới thở phào một hơi.
Đại đội trưởng Trình Trường Thuận dẫn người tới cứu viện.
Thấy Trình Nghiên Châu bình yên vô sự, vội nói với bà Trình đang kích động bên cạnh: "Thằng Châu không bị sao."
Bà Trình nhanh như chớp vọt tới trước mặt Trình Nghiên Châu, giơ tay đánh một phát vào lưng anh.
"Con định hù chết mẹ à??"
Trình Nghiên Châu đứng dậy, vóc người cao ráo, giọng trầm mang theo chút khàn khàn: "Mẹ à, con không sao."
Lúc này đại đội trưởng Trình Trường Thuận đi tới, nhìn người nằm dưới đất được chiếc áo khoác quân đội che kín, che luôn cả mặt.
Ông sợ tới mức giọng cũng run run: "Thằng, thằng ba, người này chết rồi..."
Trình Nghiên Châu hoàn hồn: "Không đâu chú, vẫn còn sống."
Bà Trình ngồi xổm xuống, vén một lớp áo khoác ba-đờ-xuy ra, thấy được Cố Hoàn Ninh: "Đây không phải thanh niên Cố ở khu thanh niên trí thức sao?"
Trình Trường Thuận cũng nhớ Cố Hoàn Ninh, ông cúi đầu liếc nhìn một cái, vỗ đùi cái đét rồi nói với giọng không giấu được sự chán ghét:
"Cái đám thanh niên trí thức này..."
"Đứa nào đứa nấy đều thích làm theo ý mình, không nghe theo tổ chức phân công. Đã bảo hai ngày này đập xả nước, không được tới bờ sông, không được tới bờ sông, mà cứ tới..."
"Hôm nay may là thằng ba đi ngang qua, không thì cái mạng nhỏ cũng để lại đây rồi."
"Ai đó đi thông báo cho đám thanh niên trí thức kia đi."
Trình Trường Thuận hô lên với đám người phía sau.
Còn Trình Nghiên Châu lúc này đang dồn hết tâm thần tìm người.
Dòng nước chảy xiết, có lẽ người ta đã bị đẩy xuống hạ du rồi.
Thấy Trình Nghiên Châu mãi không lên bờ, Trình Trường Thuận sốt ruột về đội gọi người.
Nước sông đầu mùa xuân lạnh lẽo, dù người khỏe mạnh như Trình Nghiên Châu thì ngâm trong nước lâu như vậy, tay chân cũng cứng ngắc không theo điều khiển.
Trình Nghiên Châu tính toán sức chịu đựng của bản thân, nếu còn không tìm thấy người nữa thì anh sẽ bơi lên bờ trước.
Bỗng thoáng liếc thấy một bóng người, Trình Nghiên Châu bèn tăng tốc bơi sang túm lấy.
Chỉ thoáng chốc, Trình Nghiên Châu cho là mình bắt phải một tảng băng.
Nhiệt độ cơ thể của người này còn lạnh hơn nước, nhận ra điều này, Trình Nghiên Châu thầm rùng mình, vội ra sức kéo người bơi tới bờ.
Khi kéo người lên bờ rồi, anh mới nhìn rõ người rơi xuống nước là một nữ đồng chí, may là còn thở.
Anh kéo chiếc áo khoác ngoài quân đội ra phủ lên người nữ đồng chí ấy. Sau hai giây do dự, anh quay người đi rồi cởi cổ áo của Cố Hoàn Ninh.
Cách lớp áo dày, hai tay Trình Nghiên Châu đan vào nhau rồi ấn ngực Cố Hoàn Ninh.
Chờ khi cô phun ra mấy ngụm nước, anh mới thở phào một hơi.
Đại đội trưởng Trình Trường Thuận dẫn người tới cứu viện.
Thấy Trình Nghiên Châu bình yên vô sự, vội nói với bà Trình đang kích động bên cạnh: "Thằng Châu không bị sao."
Bà Trình nhanh như chớp vọt tới trước mặt Trình Nghiên Châu, giơ tay đánh một phát vào lưng anh.
"Con định hù chết mẹ à??"
Trình Nghiên Châu đứng dậy, vóc người cao ráo, giọng trầm mang theo chút khàn khàn: "Mẹ à, con không sao."
Lúc này đại đội trưởng Trình Trường Thuận đi tới, nhìn người nằm dưới đất được chiếc áo khoác quân đội che kín, che luôn cả mặt.
Ông sợ tới mức giọng cũng run run: "Thằng, thằng ba, người này chết rồi..."
Trình Nghiên Châu hoàn hồn: "Không đâu chú, vẫn còn sống."
Bà Trình ngồi xổm xuống, vén một lớp áo khoác ba-đờ-xuy ra, thấy được Cố Hoàn Ninh: "Đây không phải thanh niên Cố ở khu thanh niên trí thức sao?"
Trình Trường Thuận cũng nhớ Cố Hoàn Ninh, ông cúi đầu liếc nhìn một cái, vỗ đùi cái đét rồi nói với giọng không giấu được sự chán ghét:
"Cái đám thanh niên trí thức này..."
"Đứa nào đứa nấy đều thích làm theo ý mình, không nghe theo tổ chức phân công. Đã bảo hai ngày này đập xả nước, không được tới bờ sông, không được tới bờ sông, mà cứ tới..."
"Hôm nay may là thằng ba đi ngang qua, không thì cái mạng nhỏ cũng để lại đây rồi."
"Ai đó đi thông báo cho đám thanh niên trí thức kia đi."
Trình Trường Thuận hô lên với đám người phía sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro