Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức Yêu Kiều Thập Niên 70
Sốt Cao
2024-09-10 19:27:21
Ngay tức thì có người chạy về báo tin.
Một nam đồng chí đeo kính chen ra khỏi đám người: "Đại đội trưởng, để cho ổn thỏa thì hãy đưa trí thức Cố về trạm y tế xem sao."
Ba ngày sau.
Tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, lúc này trời còn đen sì, người trong khu tập thể thanh niên trí thức đã tỉnh dậy.
Nhà tập thể nơi Cố Hoàn Ninh ở có hơn mười nữ thanh niên trí thức.
Đây là căn nhà dựng từ cỏ khô trộn bùn, chỉ nói chuyện to tiếng chút thôi là bùn đất từ trên tường với trên nóc nhà sẽ rào rào rơi xuống.
Đặt sát tường là một loạt giường đất.
Sau khi bị bệnh, Cố Hoàn Ninh được chuyển vào vị trí trong cùng.
Mười mấy thanh niên trí thức đồng thời thức dậy, tạo ra động tĩnh không hề nhỏ.
Từ sau ngày thức đêm làm bài tập đó, Cố Hoàn Ninh không còn ngủ ngon được nữa.
Lúc này huyệt Thái Dương nhói nhói đau, cô mệt mỏi mở đôi mắt, trở người.
Thanh niên Triệu Hồng Anh ở ngay sát bên khựng động tác cài cúc áo, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Còn khó chịu không?"
Cố Hoàn Ninh sốt cao ba ngày, lúc sốt cao nhất thì toàn thân không ngừng đổ mồ hôi, hệt như mới vớt ra từ trong nước vậy.
Sốt cao mơ hồ, còn nói lời mê sảng, nửa đêm khóc lóc, phát ra tiếng rên rỉ như mèo con.
Ban đêm yên tĩnh mà xuất hiện âm thanh như vậy, đúng là rất đáng sợ, khiến những thanh niên trí thức cùng phòng khác đều sợ chết khiếp.
Bây giờ Cố Hoàn Ninh vẫn còn sốt, cổ họng khàn đặc, mới mở miệng định nói thì lại cảm thấy đau đớn như dây thanh quản bị xé rách.
Thấy Triệu Hồng Anh mở miệng, Cố Hoàn Ninh theo bản năng trả lời: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ."
Nói xong, cô không nghe thấy âm thanh gì, lại nhắc lại: "Đỡ hơn nhiều ạ."
Vẫn không nghe thấy gì.
Cố Hoàn Ninh ngơ ra hai giây, rồi quyết định ngậm miệng.
Đỡ gì mà đỡ, tai cô có vấn đề rồi.
Triệu Hồng Anh sờ trán của Cố Hoàn Ninh, đúng là vẫn còn rất nóng.
Chị rót ly nước ấm bón cho cô uống: "Vẫn còn khỏe đâu. Chị đi luộc quả trứng, ăn trứng uống thuốc xong rồi hãy ngủ tiếp."
"Mỗi ngày một quả trứng gà, đúng là lãng phí, đúng là hành vi của chủ nghĩa tiểu tư bản mà."
Lúc Triệu Hồng Anh mớm nước, thanh niên trí thức Lưu Hiểu Linh cùng nhà tập thể đột nhiên nói.
Cố Hoàn Ninh không để ý, vì cô không nghe thấy gì.
Triệu Hồng Anh cũng không quan tâm, vì người như thế mà để ý thì người ta lại càng được đà lấn tới.
Triệu Hồng Anh rất nhanh nhẹn, khi chị bước vào nhà thì đã bưng theo một bát cháo khoai lang và một quả trứng gà, bón cho Cố Hoàn Ninh ăn hết.
"Thuốc này là do tiểu đoàn trưởng Trình lấy tới, cũng là anh ấy xuống nước cứu em lên đấy."
Một nam đồng chí đeo kính chen ra khỏi đám người: "Đại đội trưởng, để cho ổn thỏa thì hãy đưa trí thức Cố về trạm y tế xem sao."
Ba ngày sau.
Tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, lúc này trời còn đen sì, người trong khu tập thể thanh niên trí thức đã tỉnh dậy.
Nhà tập thể nơi Cố Hoàn Ninh ở có hơn mười nữ thanh niên trí thức.
Đây là căn nhà dựng từ cỏ khô trộn bùn, chỉ nói chuyện to tiếng chút thôi là bùn đất từ trên tường với trên nóc nhà sẽ rào rào rơi xuống.
Đặt sát tường là một loạt giường đất.
Sau khi bị bệnh, Cố Hoàn Ninh được chuyển vào vị trí trong cùng.
Mười mấy thanh niên trí thức đồng thời thức dậy, tạo ra động tĩnh không hề nhỏ.
Từ sau ngày thức đêm làm bài tập đó, Cố Hoàn Ninh không còn ngủ ngon được nữa.
Lúc này huyệt Thái Dương nhói nhói đau, cô mệt mỏi mở đôi mắt, trở người.
Thanh niên Triệu Hồng Anh ở ngay sát bên khựng động tác cài cúc áo, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Còn khó chịu không?"
Cố Hoàn Ninh sốt cao ba ngày, lúc sốt cao nhất thì toàn thân không ngừng đổ mồ hôi, hệt như mới vớt ra từ trong nước vậy.
Sốt cao mơ hồ, còn nói lời mê sảng, nửa đêm khóc lóc, phát ra tiếng rên rỉ như mèo con.
Ban đêm yên tĩnh mà xuất hiện âm thanh như vậy, đúng là rất đáng sợ, khiến những thanh niên trí thức cùng phòng khác đều sợ chết khiếp.
Bây giờ Cố Hoàn Ninh vẫn còn sốt, cổ họng khàn đặc, mới mở miệng định nói thì lại cảm thấy đau đớn như dây thanh quản bị xé rách.
Thấy Triệu Hồng Anh mở miệng, Cố Hoàn Ninh theo bản năng trả lời: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ."
Nói xong, cô không nghe thấy âm thanh gì, lại nhắc lại: "Đỡ hơn nhiều ạ."
Vẫn không nghe thấy gì.
Cố Hoàn Ninh ngơ ra hai giây, rồi quyết định ngậm miệng.
Đỡ gì mà đỡ, tai cô có vấn đề rồi.
Triệu Hồng Anh sờ trán của Cố Hoàn Ninh, đúng là vẫn còn rất nóng.
Chị rót ly nước ấm bón cho cô uống: "Vẫn còn khỏe đâu. Chị đi luộc quả trứng, ăn trứng uống thuốc xong rồi hãy ngủ tiếp."
"Mỗi ngày một quả trứng gà, đúng là lãng phí, đúng là hành vi của chủ nghĩa tiểu tư bản mà."
Lúc Triệu Hồng Anh mớm nước, thanh niên trí thức Lưu Hiểu Linh cùng nhà tập thể đột nhiên nói.
Cố Hoàn Ninh không để ý, vì cô không nghe thấy gì.
Triệu Hồng Anh cũng không quan tâm, vì người như thế mà để ý thì người ta lại càng được đà lấn tới.
Triệu Hồng Anh rất nhanh nhẹn, khi chị bước vào nhà thì đã bưng theo một bát cháo khoai lang và một quả trứng gà, bón cho Cố Hoàn Ninh ăn hết.
"Thuốc này là do tiểu đoàn trưởng Trình lấy tới, cũng là anh ấy xuống nước cứu em lên đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro