Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 121

Bát Nguyệt Quế An

2025-03-10 10:19:15

Họ cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng ký hợp đồng.Ngày đầu tiên dọn vào, họ phát hiện chủ thuê trước dán rất nhiều tờ giấy khắp nhà. Trên giấy có những hình vẽ kỳ lạ. Phải mất không ít công sức, cả hai mới gỡ hết chúng xuống.Mọi thứ bình thường cho đến khi một tuần trôi qua, những chuyện kỳ quái bắt đầu xuất hiện.Hôm đó, Tiểu Trần xuống lầu lấy đồ ăn khuya, chỉ còn Tiểu Quan ở nhà.Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng động phát ra từ căn phòng bị khóa.Âm thanh rất nhỏ, giống như… tiếng người nói chuyện.Tiểu Quan là người khá gan dạ, cô lặng lẽ đến gần, áp tai vào cánh cửa để nghe thử.Quả nhiên, bên trong có tiếng trò chuyện, là giọng của mấy ông cụ lớn tuổi.Một giọng nói cất lên:"Lão Dư ở căn số ba có cháu rồi mà vẫn còn đi tìm loại phụ nữ đó. Kết quả là bị vợ bắt gặp, rồi bị đuổi đánh tận ba con đường."Một giọng khác cười khẽ:"Chẳng trách mấy hôm nay cứ nghe nhà họ cãi nhau, thì ra là vì chuyện này."Rồi lại một giọng nữa chen vào:"Đang đánh bài mà, sao cứ nói chuyện mãi thế?"Ngay sau đó là âm thanh xào bài, tiếng quân bài được xếp lại lách cách.Tiểu Quan nghe xong thì mơ hồ.Tại sao mấy ông cụ này lại vào căn phòng kia chơi bài chứ?Cô nghi hoặc áp tai sát vào cửa hơn để nghe rõ.Ngay lập tức, một giọng nói trầm thấp vang lên, như thể có người đứng ngay sau cánh cửa, ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng hỏi:"Tôi bắt chước có giống không?"Giọng điệu ấy… như thể đang nhại lại chính lời của những người bên trong.Trên màn hình livestream, Tiểu Quan rùng mình, hạ giọng bắt chước lại câu nói ấy:"Tôi bắt chước có giống không?"Dưới ánh đèn nhấp nháy đầy bất an, căn phòng bỗng vang lên một tiếng "bụp", rồi rơi vào bóng tối hoàn toàn.Tiểu Quan ngồi trước màn hình, có chút bất lực:
"Tiểu Trần, cậu đừng đùa nữa, mau bật đèn lên đi. Tớ bị dọa sợ gần chết rồi đây này!"Thế nhưng, ngay sau đó, giọng nói run rẩy của Tiểu Trần vang lên:
"Tớ… tớ không có. Không phải cậu tắt đèn sao?"Trong màn đêm, ánh sáng ấm áp từ màn hình điện thoại hắt ra, soi rõ khuôn mặt tái nhợt của hai cô gái.Con ngươi Tiểu Quan co rút lại, giọng nói trở nên hoảng loạn:
"Không phải tớ đang nói chuyện với streamer sao? Sao tớ có thể tắt đèn được chứ?"Tiểu Trần nuốt khan một ngụm nước bọt:
"Tớ cũng không hề động vào công tắc… không phải công tắc đèn nằm ở đầu giường sao?"Không khí trong phòng trở nên căng thẳng đến mức khiến người ta nghẹt thở.[!!!][Chạy ngay đi!][Tống Dật thích ăn bánh ngọt khoai tây: Đừng dọa tôi! Không phải là ‘thứ đó’ tìm đến thật rồi chứ?][Đừng quản tôi nữa: Hai chị gái còn ngồi đó làm gì? Chạy mau đi!]Nhìn thấy những dòng bình luận hoảng loạn dày đặc trên màn hình, Tiểu Quan và Tiểu Trần rùng mình, lập tức hoàn hồn rồi lao thẳng về phía cửa.Tiểu Trần vội vã bật đèn pin.Và ngay khi ánh đèn pin vừa lóe lên, toàn bộ hệ thống đèn trong phòng cũng sáng trở lại.Hai người đứng sững lại, Tiểu Trần nuốt nước bọt, hạ giọng hỏi:
"Không… không sao rồi à?"Có ánh sáng, Tiểu Quan cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Cô hướng về phía màn hình, dè dặt hỏi:
"Streamer, chuyện vừa rồi… có phải là do ma quỷ làm không?"Đối phương thản nhiên đáp:
"Không phải, chỉ là mất điện thôi."Lời vừa dứt, bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa."Hai vị, thật lòng xin lỗi. Vừa rồi hệ thống điện của khách sạn gặp một chút sự cố, nhưng bây giờ đã khôi phục rồi. Mọi người có cần hỗ trợ gì không?"Tiểu Quan và Tiểu Trần nhìn nhau một lúc lâu, rồi Tiểu Quan mới cố lấy lại bình tĩnh, đáp khẽ:
"Không sao đâu ạ."[Hoa Chức: Cúp điện đúng lúc quá nhỉ? Kịch bản phim cũng không dám trùng hợp thế này đâu.][Nghiêm Vô Khánh: Ban đầu tưởng là chuyện kinh dị, ai ngờ lại là phim hài phi logic, haha.][Thịt viên Gaza: Chẳng trách streamer lại bình tĩnh như vậy, hóa ra chẳng có con ma nào cả.][Bớt quản tôi đi…: Lầu trên không hiểu rồi! Kỷ Hòa của chúng ta không sợ gì hết, gặp ma hay không thì vẻ mặt vẫn vậy thôi. Muốn đoán cảm xúc của cô ấy? Đừng mơ!]Tiểu Quan cười gượng:
"Sau chuyện đó, tớ và Tiểu Trần không dám quay về căn hộ nữa. Hai hôm nay phải thuê tạm khách sạn. Tớ nghĩ… có lẽ nên tìm một nơi khác để thuê thôi."Cô ngập ngừng một lát rồi nhìn vào màn hình, giọng nói pha lẫn chút sợ hãi:
"Chị Kỷ Hòa… rốt cuộc căn hộ bọn em thuê có vấn đề gì vậy?"Tiểu Trần cũng ghé lại gần, sắc mặt vẫn tái nhợt. Cô nhát gan hơn Tiểu Quan, nếu chuyện hôm đó xảy ra với cô, có lẽ giờ cô đã nhập viện rồi.Kỷ Hòa điềm tĩnh hỏi:
"Trong căn hộ đó, có phải có một cái lồng chim treo gần cửa sổ, bên cạnh là một chiếc ghế dựa không?"Tiểu Quan giật mình:
"Đúng, đúng! Cái lồng chim đó cũng treo ngay cạnh cửa sổ!"Hôm đó, Tiểu Quan bị dọa cho một trận mất hồn vì giọng nói kỳ quái trong phòng. Đến khi Tiểu Trần về, cô đã kể lại sự việc, không ngờ sắc mặt Tiểu Trần còn tái hơn cả cô.Tiểu Trần run rẩy nói rằng, sáng hôm đó, cô cũng nghe thấy những tiếng nói thì thầm trong phòng, giống như giọng của ba ông lão đang đánh mạt chược ở một nơi rộng lớn.Sợ thì sợ, nhưng Tiểu Quan lại tò mò muốn biết rốt cuộc căn phòng đó có bí mật gì. Sáng hôm sau, cô liền gọi thợ khóa đến mở cửa.Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra—bên trong hoàn toàn trống rỗng.Không có bất kỳ đồ đạc nào, ngoài một chiếc lồng chim và một cái ghế dựa cũ kỹ.Nó chẳng hề giống một nhà kho chứa đồ linh tinh như chủ nhà nói.Vì chuyện này, họ đã tranh cãi với chủ nhà một trận lớn. Đối phương ăn nói rất mập mờ, chỉ khăng khăng rằng căn hộ là của anh ta, dù có để đồ hay không thì đó vẫn là nhà kho.Hợp đồng thuê nhà là một năm, đặt cọc một tháng, trả trước ba tháng. Họ mới ở chưa được nửa tháng, nhưng khi đề nghị trả lại tiền để dọn đi, chủ nhà không chịu.Không những thế, hắn còn lớn tiếng nói:
"Hai người tự ý gỡ bỏ giấy dán trên tường, mới gây ra tình trạng này! Tôi còn chưa bắt hai người bồi thường là may rồi!"Hai cô gái trẻ vừa mới ra trường, làm sao cãi lại gã chủ nhà ranh ma? Cuối cùng, họ chỉ có thể dọn ra ngoài, chấp nhận mất tiền cọc, rồi tìm cách khác.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Số ký tự: 0