Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh
Chương 122
Bát Nguyệt Quế An
2025-03-10 10:19:15
Tiểu Quan hơi do dự, rồi nói:"Mấy ngày nay bọn em cũng đã đi xem thử vài căn hộ khác, nhưng giá thuê đều hơi đắt. Nếu streamer có thể giúp giải quyết con ma trong nhà, thì bọn em có thể tiếp tục ở lại đó..."Kỷ Hòa khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:"Không phải thứ gì có thể nói tiếng người cũng là ma. Trong ‘Sơn Hải Kinh’ có ghi chép về một loài chim trông giống cú mèo, lông xanh, mỏ đỏ, có thể bắt chước tiếng người. Nó có tên là..."“Là con vẹt!”Tiểu Trần bất ngờ cắt ngang, giành nói trước.Tiểu Quan sững sờ, kinh ngạc hỏi lại:"Vậy thứ dọa tớ chỉ là một con vẹt thôi sao? Nhưng nếu vậy thì con vẹt này cũng giỏi quá đi, ngay cả cách nói và giọng điệu của con người mà nó cũng có thể học được. Giống như biết nói tiếng bụng vậy!"Kỷ Hòa gật đầu, giải thích:"Con vẹt này đã mở linh trí, nên đương nhiên là giỏi rồi. Hai người thử gọi điện thoại hỏi chủ nhà đi, có lẽ trước đây phòng đó là của ông ngoại chủ nhà, còn con vẹt kia chính là do ông ấy nuôi."Tiểu Trần vội vàng lấy điện thoại gọi cho chủ nhà, kể lại toàn bộ sự việc.Nhưng điều kỳ lạ là chủ nhà chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên. Hóa ra, những hàng xóm xung quanh đều biết chuyện ông ngoại anh ta từng nuôi một con vẹt.Chỉ là... những lời tiếp theo của Kỷ Hòa lại khiến chủ nhà đột nhiên im bặt, giọng nói mang theo một chút hoảng sợ."Sau khi ông ngoại anh qua đời, con vẹt đó cũng biến mất không dấu vết. Nhưng gia đình các anh lại thường xuyên nghe thấy tiếng ông ngoại truyền ra từ căn phòng đó, đôi khi còn xen lẫn giọng nói của những người khác nữa. Các anh cho rằng nhà mình bị ma ám, nên đã mời người đến làm phép, còn dán bùa kín cả căn nhà."Đầu dây bên kia, chủ nhà hít vào một hơi lạnh, rồi cất giọng đầy nghi hoặc:"Sao cô biết chuyện này? Trước đây, sau khi dán bùa thì mọi thứ đã yên ổn. Ai mà ngờ hai cô gái đó lại gỡ hết xuống... Nếu giờ muốn mời đạo trưởng đến dán lại thì phải tốn thêm cả mấy nghìn tệ nữa đấy!"Chủ nhà bắt đầu lầm bầm than trách.Tiểu Quan và Tiểu Trần lúng túng nhìn nhau, không ngờ những tờ giấy mà họ tùy tiện bóc xuống lại là bùa trấn yểm.Kỷ Hòa thở dài, nghiêm túc nói:"Số bùa đó thực ra không có tác dụng gì cả. Con vẹt này đã mở linh trí, nhưng không thể xem nó là quỷ quái. Nó vẫn thường xuyên ở trong căn phòng đó, nói chuyện không phải để dọa người, mà là vì nó nhớ chủ nhân của mình. Tôi đoán rằng trước đây ông ngoại anh rất yêu quý con vẹt này, hai người họ có lẽ thường xuyên ngồi bên nhau, cùng ngắm cảnh ngoài cửa sổ."Lời nói của Kỷ Hòa khiến chủ nhà bỗng chốc rơi vào trầm tư.Một hồi lâu sau, anh ta mới nhẹ giọng đáp:"... Đúng vậy. Ông ngoại tôi không thích ra công viên trò chuyện với những người già khác, cũng chẳng hay đi dạo phố. Ông ấy thích ngồi trong phòng, tựa bên cửa sổ, trên tay cầm một quyển sách, yên tĩnh ngắm nhìn bên ngoài."Giọng chủ nhà như đang chìm trong hồi ức."Con vẹt đó được ông nhặt về vào một ngày rất bình thường. Từ khi có nó, ông không còn ngồi một mình nữa. Ngày nào ông cũng ôm quyển sách, vừa đọc vừa kể chuyện cho nó nghe.""Nào ngờ, một ngày nọ, con vẹt đó đột nhiên cất tiếng nói.""Nó lặp lại chính xác giọng của ông ngoại. Điều đó khiến ông vui đến mức không ngậm miệng được, còn gọi tất cả đám cháu về để khoe rằng con vẹt của mình biết nói. Ông còn nói, nó là con vẹt thông minh nhất trên đời."Kỷ Hòa im lặng lắng nghe, chủ nhà thì tiếp tục nhớ lại."Ông ngoại và con vẹt đó ở bên nhau hai năm. Sau này, vì lý do sức khỏe, ông phải phẫu thuật ở cổ họng, từ đó nói chuyện rất khó khăn. Nhưng mỗi lần tôi về thăm, vẫn có thể nghe thấy tiếng ông kể chuyện trong phòng. Lúc đó tôi còn nghĩ, ông đối xử với con vẹt này tốt thật đấy.""Đến ngày ông ngoại mất, con vẹt đó cũng xuất hiện."Nói đến đây, giọng chủ nhà có chút nghẹn lại."Lúc ấy, tôi không biết nó ra khỏi lồng bằng cách nào, chỉ thấy trên mỏ nó có một vết thương, thậm chí còn đang rỉ máu. Nhưng lễ tang vừa kết thúc, nó đã biến mất không một dấu vết."Một nỗi buồn nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí.Kỷ Hòa chậm rãi nói:"Người kể chuyện sau này... không còn là ông ngoại của anh nữa."Chủ nhà bỗng giật mình. Anh ta đột ngột nhận ra điều gì đó, giọng nói hơi run lên:"Ý cô là... người kể chuyện đó chính là con vẹt sao?"Chủ nhà ở đầu dây bên kia suýt chút nữa nhảy dựng lên. Một con vẹt biết nói thì không có gì lạ, nhưng việc nó kể chuyện, hơn nữa lại dùng giọng của ông ngoại anh ta để kể thì đúng là có phần đáng sợ.Ngay lúc đó, bên ngoài cửa sổ vang lên một loạt âm thanh lộc cộc, giống như có ai đó đang gõ vào kính.Tiểu Trần cau mày, nghi hoặc hỏi: "Tiếng gì vậy? Có người ngoài cửa sổ sao?"Dứt lời, cô định tiến lên vén rèm để nhìn rõ hơn, nhưng Tiểu Quan vội vàng giữ tay cô lại."Chúng ta đang ở tầng mười… làm sao có ai ngoài cửa sổ được chứ?"Lời vừa dứt, âm thanh gõ cửa sổ cũng biến mất. Thay vào đó, một giọng nói trầm khàn vang lên bên ngoài. Nghe kỹ thì đó là giọng của một người lớn tuổi."Bên trong có ai không? Mở cửa sổ giúp tôi với."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro