Xuyên Thành Thiên Kim Thật, Sửa Qua Kịch Bản Sảng Văn
Chương 21
2024-10-15 08:50:35
Giang Li tâm tình sung sướng kết thúc giao lưu với Đồng Diệc, lấy ra đề thi bắt đầu làm xoành xoạch.
Đối với cô mà nói, việc cấp bách hẳn là chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba, bởi vì cậu khả năng sẽ không nhận cô, nhưng thi cấp ba thì nhất định phải tham gia.
Đồng Diệc lại đem mũ lưỡi trai đặt lên trên đầu, tiếp tục ghé vào bàn ngủ.
Chờ cậu ngủ một giấc dậy, mới phát hiện vị bên cạnh kia thế mà còn đang gặm đề, nhịn không được thò đầu lại gần.
Lúc này Giang Li đang hết sức chuyên chú tự hỏi một câu trong đề toán, phát hiện trên bài thi in một cái bóng, theo bản năng cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Đồng Diệc cũng đang xem câu hỏi kia, còn cười vẻ mặt thèm đòn.
Cô đẩy bài thi qua, “Cậu biết làm không?”
Đồng Diệc nhún vai, “Đã bảo tôi là học sinh học lại rồi mà, có phải trí nhớ của cậu không tốt lắm không?”
Giang Li mặt không biểu cảm lấy bài thi về, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu.
Đồng Diệc mới vừa tỉnh ngủ đặc biệt có tinh thần, nhịn không được tìm cô nói chuyện phiếm: “Trước kia có phải cậu cũng chưa từng tiếp xúc với các cuộc thi đội tuyển đúng không?”
Giang Li nhíu mày hỏi: “Ý của cậu là đề này rất khó?”
Đồng Diệc vẻ mặt hạn hán lời nhìn cô, “you ask me, I ask who? Đã bảo tôi là học sinh học lại cơ mà.”
Giang Li quyết đoán nhảy qua câu hỏi kia, bắt đầu xem câu tiếp theo.
Đồng Diệc thấy cô từ bỏ dứt khoát như thế, nhịn không được hiếu kỳ nói: “Không hề suy nghĩ thêm chút nào à?”
Giang Li lắc đầu, “Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của tôi là thi vào cấp ba.”
Cô muốn đến trường y hàng đầu, đầu tiên phải thi đậu trường cấp ba hàng đầu, còn phải vào lớp hàng đầu nữa.
Đề này tuy có thể mở rộng tư duy, nhưng độ khó cũng đã vượt qua yêu cầu của đề thi vào cấp ba quá nhiều, tạm thời không cần tốn nhiều tâm tư vào nó.
Chờ sau kỳ thi lên cấp ba thì thật ra có thể suy xét tham gia đội tuyển.
Đồng Diệc chậm rì rì nói: “Tham gia đội tuyển cũng có thể lấy thưởng đó! Trường học còn phát tiền thưởng tương ứng, nghe nói không ít đâu.”
Giang Li trầm mặc sau một lúc lâu mới hỏi: “Vậy thủ khoa thi vào cấp ba mỗi năm có phải cũng sẽ có rất nhiều học bổng đúng không?”
Đồng Diệc:……
Trở thành thủ khoa kỳ thi cấp ba, tuyệt đối sẽ được mấy trường học tranh nhau, học bổng chắc chắn là không thiếu được, nhưng cái gọi là thủ khoa kỳ thi cấp ba ấy mà, trừ thực lực ra còn phải có một chút vận may nữa, cho dù là người có thành tích tốt đến mấy, chỉ sợ cũng không tự tin nhất định có thể trở thành thủ khoa đâu.
“Thật không muốn tham gia đội tuyển à?”
Giang Li nghĩ nghĩ, đúng sự thật nói: “Chờ lên cấp ba rồi nói sau!”
Nói xong, cô lại vùi đầu giải đề.
Thấy cô bộ dáng chuyên chú, ánh mắt Đồng Diệc dao động, ánh mắt không tự chủ được dừng trên gương mặt trang bìa tạp chí kia.
Kỳ thật không ngừng chỉ giống mỗi đôi mắt và cái mũi, lông mày kỳ thật cũng rất giống, còn có cái loại phong cách hành sự một khi đã quyết định sẽ không bị người khác ảnh hưởng này nữa, cũng quả thực như đúc ra.
Hẳn là…… Không phải hắn suy nghĩ nhiều đấy chứ?
Lúc nghiêm túc làm một việc gì đó sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, tiếng chuông tiết tự học buổi tối kết thúc vang lên, Giang Li liền dừng bút thu thập bút sách chuẩn bị về ký túc xá.
Nhưng làm cô ngoài ý muốn chính là, Giang Châu thế nhưng lại chờ cô ở bên ngoài khu dạy học, hẹn cô đến rừng cây nhỏ trong trường nói chuyện.
Đối với cô mà nói, việc cấp bách hẳn là chuẩn bị cho kỳ thi cấp ba, bởi vì cậu khả năng sẽ không nhận cô, nhưng thi cấp ba thì nhất định phải tham gia.
Đồng Diệc lại đem mũ lưỡi trai đặt lên trên đầu, tiếp tục ghé vào bàn ngủ.
Chờ cậu ngủ một giấc dậy, mới phát hiện vị bên cạnh kia thế mà còn đang gặm đề, nhịn không được thò đầu lại gần.
Lúc này Giang Li đang hết sức chuyên chú tự hỏi một câu trong đề toán, phát hiện trên bài thi in một cái bóng, theo bản năng cô ngẩng đầu lên mới phát hiện Đồng Diệc cũng đang xem câu hỏi kia, còn cười vẻ mặt thèm đòn.
Cô đẩy bài thi qua, “Cậu biết làm không?”
Đồng Diệc nhún vai, “Đã bảo tôi là học sinh học lại rồi mà, có phải trí nhớ của cậu không tốt lắm không?”
Giang Li mặt không biểu cảm lấy bài thi về, chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu.
Đồng Diệc mới vừa tỉnh ngủ đặc biệt có tinh thần, nhịn không được tìm cô nói chuyện phiếm: “Trước kia có phải cậu cũng chưa từng tiếp xúc với các cuộc thi đội tuyển đúng không?”
Giang Li nhíu mày hỏi: “Ý của cậu là đề này rất khó?”
Đồng Diệc vẻ mặt hạn hán lời nhìn cô, “you ask me, I ask who? Đã bảo tôi là học sinh học lại cơ mà.”
Giang Li quyết đoán nhảy qua câu hỏi kia, bắt đầu xem câu tiếp theo.
Đồng Diệc thấy cô từ bỏ dứt khoát như thế, nhịn không được hiếu kỳ nói: “Không hề suy nghĩ thêm chút nào à?”
Giang Li lắc đầu, “Bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của tôi là thi vào cấp ba.”
Cô muốn đến trường y hàng đầu, đầu tiên phải thi đậu trường cấp ba hàng đầu, còn phải vào lớp hàng đầu nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đề này tuy có thể mở rộng tư duy, nhưng độ khó cũng đã vượt qua yêu cầu của đề thi vào cấp ba quá nhiều, tạm thời không cần tốn nhiều tâm tư vào nó.
Chờ sau kỳ thi lên cấp ba thì thật ra có thể suy xét tham gia đội tuyển.
Đồng Diệc chậm rì rì nói: “Tham gia đội tuyển cũng có thể lấy thưởng đó! Trường học còn phát tiền thưởng tương ứng, nghe nói không ít đâu.”
Giang Li trầm mặc sau một lúc lâu mới hỏi: “Vậy thủ khoa thi vào cấp ba mỗi năm có phải cũng sẽ có rất nhiều học bổng đúng không?”
Đồng Diệc:……
Trở thành thủ khoa kỳ thi cấp ba, tuyệt đối sẽ được mấy trường học tranh nhau, học bổng chắc chắn là không thiếu được, nhưng cái gọi là thủ khoa kỳ thi cấp ba ấy mà, trừ thực lực ra còn phải có một chút vận may nữa, cho dù là người có thành tích tốt đến mấy, chỉ sợ cũng không tự tin nhất định có thể trở thành thủ khoa đâu.
“Thật không muốn tham gia đội tuyển à?”
Giang Li nghĩ nghĩ, đúng sự thật nói: “Chờ lên cấp ba rồi nói sau!”
Nói xong, cô lại vùi đầu giải đề.
Thấy cô bộ dáng chuyên chú, ánh mắt Đồng Diệc dao động, ánh mắt không tự chủ được dừng trên gương mặt trang bìa tạp chí kia.
Kỳ thật không ngừng chỉ giống mỗi đôi mắt và cái mũi, lông mày kỳ thật cũng rất giống, còn có cái loại phong cách hành sự một khi đã quyết định sẽ không bị người khác ảnh hưởng này nữa, cũng quả thực như đúc ra.
Hẳn là…… Không phải hắn suy nghĩ nhiều đấy chứ?
Lúc nghiêm túc làm một việc gì đó sẽ luôn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, tiếng chuông tiết tự học buổi tối kết thúc vang lên, Giang Li liền dừng bút thu thập bút sách chuẩn bị về ký túc xá.
Nhưng làm cô ngoài ý muốn chính là, Giang Châu thế nhưng lại chờ cô ở bên ngoài khu dạy học, hẹn cô đến rừng cây nhỏ trong trường nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro