Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Bắt Tại Trận
2024-11-23 19:44:26
Lão phu tử cũng trố mắt ngơ ngác.
Ra khỏi viện, lão liền hỏi bọn trẻ đang tụ tập xung quanh: “Các ngươi ai biết Ninh Diệu Dương đã đi đâu không?”
Bọn trẻ lắc đầu nguây nguẩy, miệng nói lớn: “Không biết ạ.”
Rồi lại bàn tán về Thịnh Mịch Mịch.
“Người phụ nữ này trông hung dữ quá đi, nàng còn cầm theo thước phạt, nàng định đánh người chăng?”
“Chẳng phải chuyện thừa sao? Ngày hôm qua ngươi không thấy à? Lúc bái đường, nàng kéo mạng che đầu xuống rồi đánh Ninh Diệu Dương đấy, chắc chắn là Diệu Dương thấy nàng đến nên sợ quá mới chạy trốn.”
“Chúng ta nên tránh xa một chút, cẩn thận kẻo bị vạ lây!”
...
Thịnh Mịch Mịch cầm thước phạt nhẹ nhàng gõ hai cái vào lòng bàn tay.
Bọn trẻ trong sân lập tức đồng loạt im lặng.
Nàng hỏi Ninh Giảo Nguyệt: “Bảo bối Giảo Nguyệt, con có biết ca ca của con đã đi đâu không?”
Ninh Giảo Nguyệt tự nhiên là người nổi bật nhất giữa đám tiểu thư quý tộc.
Ngũ quan của cô bé tinh xảo như búp bê trong tranh vẽ.
Chỉ tiếc rằng thần sắc của cô bé lại cao ngạo, lạnh lùng.
Cô bé thản nhiên lắc đầu: "Không biết.”
“Để ta đi tìm!” rồi định bước ra cửa.
Thịnh Mịch Mịch vội cản lại: “Không cần đâu, thân thể con yếu ớt, an tâm ngồi học đi, để ta tìm.”
Nàng liền đưa thước phạt lại cho lão phu tử.
...
Rời khỏi học đường, Thịnh Mịch Mịch liền gọi tất cả bọn sai vặt là những kẻ theo hầu của Ninh Diệu Dương tập hợp lại một chỗ.
“Chủ nhân của các ngươi đã đi đâu? Ai biết thì nói, nếu ai giấu diếm, hậu quả các ngươi tự gánh lấy.”
Bốn tên sai vặt đồng loạt kêu khổ.
“Phu nhân, chúng nô thật sự không biết! Thường ngày thiếu gia và tiểu thư vào học đường, chúng nô chỉ được chờ ngoài viện không được phép vào trong.”
Lúc này, Tiểu Quả Tử, Bát Nương và Ổn Nương cũng trở về sau khi ra ngoài tìm kiếm.
Bát Nương thưa: “Phu nhân, không tìm thấy bóng dáng đại thiếu gia trong phủ của Đức Thuận Bá.”
Ổn Nương cũng nói: “Phu nhân, người trong hầu phủ cũng không thấy đại thiếu gia trở về.”
Tiểu Quả Tử nhanh chóng báo: “Bên ngoài phòng cấm có một lỗ chó thông thẳng ra phố lớn.”
Thịnh Mịch Mịch sờ vào cằm, suy nghĩ.
Không cần nghĩ ngợi gì thêm, tiểu tử này chắc chắn đã tự mình trốn ra ngoài.
Ngoài kia là phố lớn người qua kẻ lại đông đúc, muốn tìm cũng không phải chuyện dễ dàng...
Tiểu Quả Tử vội vàng nói: “Phu nhân, có cần sai gia đinh ra ngoài phố dò hỏi không?”
Thịnh Mịch Mịch liền đáp: “Không cần, tìm kim đáy bể chẳng có ý nghĩa gì.” Nàng liền nhìn chăm chăm vào bốn tên sai vặt của Ninh Diệu Dương.
“Các ngươi nghĩ kỹ lại xem, thiếu gia của các ngươi có thể đi đâu? Nếu không nghĩ ra thì từ nay về sau đừng hầu hạ Ninh Diệu Dương nữa, đến cả tung tích chủ nhân của mình cũng không nắm rõ, giữ các ngươi lại làm gì?”
Nghe thế, trán bốn tên sai vặt đã đẫm mồ hôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên tân phu nhân lên quản gia, mà thủ đoạn của nàng đã khiến mọi người ai nấy đều khiếp sợ.
Để giữ được cái chén cơm, bọn sai vặt bắt đầu gãi đầu suy nghĩ.
“Gần đây, đại thiếu gia nuôi mấy con Phì Tướng Quân...”
Thịnh Mịch Mịch nheo mắt: “Phì Tướng Quân?”
“Mấy con dế vàng khổng lồ, thiếu gia tốn rất nhiều tiền mua về, uy phong lắm!” Một tên sai vặt giải thích.
Thịnh Mịch Mịch ừm một tiếng: "Tiếp tục nói.”
“Hôm nay khi đến học đường, thiếu gia đã mang theo mấy con Phì Tướng Quân.”
“Nếu trong cặp của đại thiếu gia không còn con Phì Tướng Quân nào thì có lẽ đại thiếu gia đã đi tới chợ…”
Thịnh Mịch Mịch mở cặp của Ninh Diệu Dương ra lắc một cái.
Bên trong không thấy con Phì Tướng Quân nào.
“Đi! Tới chợ!”
*
“Phì Tướng Quân, cắn nó! Cắn nó! Cố lên nào!”
“Thiếu gia à, con Phì Tướng Quân này của người không ổn đâu, mới đánh được mấy hiệp mà đã què một chân rồi…”
“Thua rồi thì trả tiền đi, người vừa đặt cược hai trăm lượng, trả tiền trả tiền…”
“Gấp cái gì chứ? Bản thiếu gia nhiều tiền lắm, ngươi còn sợ ta quỵt nợ hay sao?”
Ninh Diệu Dương từ trong ngực rút ra tờ ngân phiếu hai trăm lượng quăng trước mặt.
Những kẻ xung quanh liền hò hét: "Tiểu công tử hào phóng quá!"
Ninh Diệu Dương đang định tiếp tục cuộc chơi.
Bỗng nhiên, cậu cảm nhận được một luồng sát khí, một cái bóng lớn phủ xuống trên đầu cậu.
Ngước lên nhìn, cậu thấy khuôn mặt phóng đại của Thịnh Mịch Mịch hiện ra trước mắt.
Ra khỏi viện, lão liền hỏi bọn trẻ đang tụ tập xung quanh: “Các ngươi ai biết Ninh Diệu Dương đã đi đâu không?”
Bọn trẻ lắc đầu nguây nguẩy, miệng nói lớn: “Không biết ạ.”
Rồi lại bàn tán về Thịnh Mịch Mịch.
“Người phụ nữ này trông hung dữ quá đi, nàng còn cầm theo thước phạt, nàng định đánh người chăng?”
“Chẳng phải chuyện thừa sao? Ngày hôm qua ngươi không thấy à? Lúc bái đường, nàng kéo mạng che đầu xuống rồi đánh Ninh Diệu Dương đấy, chắc chắn là Diệu Dương thấy nàng đến nên sợ quá mới chạy trốn.”
“Chúng ta nên tránh xa một chút, cẩn thận kẻo bị vạ lây!”
...
Thịnh Mịch Mịch cầm thước phạt nhẹ nhàng gõ hai cái vào lòng bàn tay.
Bọn trẻ trong sân lập tức đồng loạt im lặng.
Nàng hỏi Ninh Giảo Nguyệt: “Bảo bối Giảo Nguyệt, con có biết ca ca của con đã đi đâu không?”
Ninh Giảo Nguyệt tự nhiên là người nổi bật nhất giữa đám tiểu thư quý tộc.
Ngũ quan của cô bé tinh xảo như búp bê trong tranh vẽ.
Chỉ tiếc rằng thần sắc của cô bé lại cao ngạo, lạnh lùng.
Cô bé thản nhiên lắc đầu: "Không biết.”
“Để ta đi tìm!” rồi định bước ra cửa.
Thịnh Mịch Mịch vội cản lại: “Không cần đâu, thân thể con yếu ớt, an tâm ngồi học đi, để ta tìm.”
Nàng liền đưa thước phạt lại cho lão phu tử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Rời khỏi học đường, Thịnh Mịch Mịch liền gọi tất cả bọn sai vặt là những kẻ theo hầu của Ninh Diệu Dương tập hợp lại một chỗ.
“Chủ nhân của các ngươi đã đi đâu? Ai biết thì nói, nếu ai giấu diếm, hậu quả các ngươi tự gánh lấy.”
Bốn tên sai vặt đồng loạt kêu khổ.
“Phu nhân, chúng nô thật sự không biết! Thường ngày thiếu gia và tiểu thư vào học đường, chúng nô chỉ được chờ ngoài viện không được phép vào trong.”
Lúc này, Tiểu Quả Tử, Bát Nương và Ổn Nương cũng trở về sau khi ra ngoài tìm kiếm.
Bát Nương thưa: “Phu nhân, không tìm thấy bóng dáng đại thiếu gia trong phủ của Đức Thuận Bá.”
Ổn Nương cũng nói: “Phu nhân, người trong hầu phủ cũng không thấy đại thiếu gia trở về.”
Tiểu Quả Tử nhanh chóng báo: “Bên ngoài phòng cấm có một lỗ chó thông thẳng ra phố lớn.”
Thịnh Mịch Mịch sờ vào cằm, suy nghĩ.
Không cần nghĩ ngợi gì thêm, tiểu tử này chắc chắn đã tự mình trốn ra ngoài.
Ngoài kia là phố lớn người qua kẻ lại đông đúc, muốn tìm cũng không phải chuyện dễ dàng...
Tiểu Quả Tử vội vàng nói: “Phu nhân, có cần sai gia đinh ra ngoài phố dò hỏi không?”
Thịnh Mịch Mịch liền đáp: “Không cần, tìm kim đáy bể chẳng có ý nghĩa gì.” Nàng liền nhìn chăm chăm vào bốn tên sai vặt của Ninh Diệu Dương.
“Các ngươi nghĩ kỹ lại xem, thiếu gia của các ngươi có thể đi đâu? Nếu không nghĩ ra thì từ nay về sau đừng hầu hạ Ninh Diệu Dương nữa, đến cả tung tích chủ nhân của mình cũng không nắm rõ, giữ các ngươi lại làm gì?”
Nghe thế, trán bốn tên sai vặt đã đẫm mồ hôi.
Hôm nay là ngày đầu tiên tân phu nhân lên quản gia, mà thủ đoạn của nàng đã khiến mọi người ai nấy đều khiếp sợ.
Để giữ được cái chén cơm, bọn sai vặt bắt đầu gãi đầu suy nghĩ.
“Gần đây, đại thiếu gia nuôi mấy con Phì Tướng Quân...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Mịch Mịch nheo mắt: “Phì Tướng Quân?”
“Mấy con dế vàng khổng lồ, thiếu gia tốn rất nhiều tiền mua về, uy phong lắm!” Một tên sai vặt giải thích.
Thịnh Mịch Mịch ừm một tiếng: "Tiếp tục nói.”
“Hôm nay khi đến học đường, thiếu gia đã mang theo mấy con Phì Tướng Quân.”
“Nếu trong cặp của đại thiếu gia không còn con Phì Tướng Quân nào thì có lẽ đại thiếu gia đã đi tới chợ…”
Thịnh Mịch Mịch mở cặp của Ninh Diệu Dương ra lắc một cái.
Bên trong không thấy con Phì Tướng Quân nào.
“Đi! Tới chợ!”
*
“Phì Tướng Quân, cắn nó! Cắn nó! Cố lên nào!”
“Thiếu gia à, con Phì Tướng Quân này của người không ổn đâu, mới đánh được mấy hiệp mà đã què một chân rồi…”
“Thua rồi thì trả tiền đi, người vừa đặt cược hai trăm lượng, trả tiền trả tiền…”
“Gấp cái gì chứ? Bản thiếu gia nhiều tiền lắm, ngươi còn sợ ta quỵt nợ hay sao?”
Ninh Diệu Dương từ trong ngực rút ra tờ ngân phiếu hai trăm lượng quăng trước mặt.
Những kẻ xung quanh liền hò hét: "Tiểu công tử hào phóng quá!"
Ninh Diệu Dương đang định tiếp tục cuộc chơi.
Bỗng nhiên, cậu cảm nhận được một luồng sát khí, một cái bóng lớn phủ xuống trên đầu cậu.
Ngước lên nhìn, cậu thấy khuôn mặt phóng đại của Thịnh Mịch Mịch hiện ra trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro