Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Tiểu Tử Đó Chạy...
2024-11-21 20:11:46
Lão phu tử khoảng sáu mươi tuổi, là một ông lão gầy thấp bé, sắc mặt đầy vẻ tinh tường nhưng đầy nếp nhăn.
Lúc này, lão phu tử nằm trên đất râu mép phồng lên, mắt trợn ngược.
Xung quanh lão là một vòng học sinh mặc gấm vóc áo hoa đứng vây quanh, tất cả đều là những đứa bé tuổi còn nhỏ chưa đến mười tuổi.
Có nam, có nữ.
Không ai dám động vào lão phu tử đang giận dữ.
Thịnh Mịch Mịch đưa mắt nhìn qua đám đông liền thấy được thân ảnh của Ninh Giảo Nguyệt, cô bé được mấy tiểu cô nương vây quanh tựa như trăng sao quây quần.
Trong tộc học toàn là con cháu huyết mạch của Ninh gia theo học, lại là lớp tuổi nhỏ nên chưa chia nam nữ.
Thịnh Mịch Mịch chỉ thấy Ninh Giảo Nguyệt nhưng không thấy Ninh Diệu Dương.
Trên đường đến đây, nàng cũng chưa kịp hỏi rõ ràng, rốt cuộc là vì cớ gì mà Ninh Diệu Dương lại đánh lão phu tử.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải thay cậu giải quyết cái mớ hỗn độn này.
Nàng tươi cười bước lên định đỡ lão phu tử dậy.
“Phu tử, xin ngài bớt giận, hãy đứng lên uống ngụm nước cho thông khí…”
Thái độ vô cùng cung kính.
Lão phu tử không để Thịnh Mịch Mịch đỡ: "Ngươi là ai? Đừng kéo lão phu dậy, lão phu phải ngồi ở đây đợi Ninh lão Hầu gia đến để nói lý lẽ! Lão phu muốn hỏi xem Hầu phủ thế nào mà dạy dỗ ra một kẻ như Ninh Diệu Dương, vô lễ với tiên sinh, coi trời bằng vung như vậy!”
Thịnh Mịch Mịch lúc này mới hiểu ra, vì sao lão phu tử nằm dưới đất đã lâu mà không ai dám đỡ dậy.
Lão đang đợi người của Sùng Nhân Hầu phủ tới giải quyết.
Nàng đành nở nụ cười gượng gạo, nói: "Đúng đúng, là do Hầu phủ chúng ta sai chưa dạy dỗ tốt Ninh Diệu Dương, lão Hầu gia và phu nhân ngày hôm qua đã ra ngoài, không còn ở kinh thành nữa, ta là chính thê của Ninh Tấn Mặc, có chuyện gì ngài cứ đứng lên rồi chúng ta nói chuyện…”
Lão phu tử họ Khuất, trước đây từng là một lão cử nhân.
Nghe vậy, Khuất lão phu tử mới chịu thuận theo mà đứng dậy.
Lão vừa đứng lên, vừa xoa lưng xoa chân.
“Lão phu đã dạy dỗ trẻ nhỏ khai tâm, khai trí ở các gia tộc lớn tại kinh thành mấy chục năm, nhưng chưa từng gặp phải kẻ nào tồi tệ như Ninh Diệu Dương! Đúng là gỗ mục không thể đẽo mà!”
Thịnh Mịch Mịch cười đáp: "Vâng vâng… Ngài nói gì cũng đúng cả!”
Khuất lão phu tử dẫu đang đầy bụng oán khí, lại như đánh vào bông gòn không có lực mà xả.
Tính khí và cách ứng xử của chủ mẫu của Hầu phủ này thật không giống người thường.
Khuất lão phu tử dần dần bình tĩnh trở lại.
Thịnh Mịch Mịch lúc này mới hỏi rõ chuyện Ninh Diệu Dương đã làm điều gì.
Thì ra hôm nay là ngày tộc học tổ chức thi tháng, mỗi tháng một lần.
Khuất lão phu tử phát đề bài cho mọi người, yêu cầu ai nấy đều phải làm bài nhưng Ninh Diệu Dương không muốn thi, nói là mình không biết làm, đã vậy không thi mà còn quấy rối các huynh đệ tỷ muội khác, không cho ai làm bài.
Lão phu tử bị chọc giận, liền bắt cậu ra sân đứng phạt.
Nào ngờ, cậu rảnh rỗi chẳng có việc gì làm liền nhổ hết hoa cỏ trong sân, còn thả con vẹt đã được lão phu tử nuôi nhiều năm đang đậu trên cây cổ thụ lớn trong sân.
Khuất lão phu tử không thể nhịn nổi nữa liền dùng thước phạt đánh cậu, nhưng Ninh Diệu Dương lại càng hung hãn hơn, đẩy lão phu tử ngã xuống đất...
“Ninh Diệu Dương này ta không thể dạy nổi nữa, ngươi cứ dẫn hắn về đi, mấy ngày này không cần đến tộc học nữa!”
Thịnh Mịch Mịch dĩ nhiên là xin lỗi không ngớt lời, không chỉ vậy, nàng còn bảo đại nha hoàn mang theo không ít đồ bổ, lễ vật.
Tất cả đều được đưa đến phòng của lão phu tử.
“Nào, phu tử cứ yên tâm, ta sẽ dẫn hắn về, nhất định sẽ bắt hắn phải hối cải thật tốt, nếu hắn không chịu hối cải, ta sẽ không để hắn đến tộc học nữa, giờ xin hỏi ngài hắn ở đâu? Để ta trước tiên dạy dỗ hắn một trận đã.”
“Trong phòng cấm.”
Tộc học có một căn phòng nhỏ chuyên dùng để phạt những đứa trẻ nghịch ngợm, quậy phá.
Thịnh Mịch Mịch tiện tay cầm theo thước phạt của lão phu tử sải bước đi vào!
“Ninh Diệu Dương, tiểu cẩu tử kia! Mau ra chịu chết đi!”
Nhưng bên trong chẳng có ai.
Chỉ thấy cửa sổ phía sau vẫn mở, còn khung cửa thì vẫn đang đung đưa.
Tiểu tử này chạy rồi!
Haha, hay thật, đánh lão phu tử xong lại còn bỏ chạy…
Lúc này, lão phu tử nằm trên đất râu mép phồng lên, mắt trợn ngược.
Xung quanh lão là một vòng học sinh mặc gấm vóc áo hoa đứng vây quanh, tất cả đều là những đứa bé tuổi còn nhỏ chưa đến mười tuổi.
Có nam, có nữ.
Không ai dám động vào lão phu tử đang giận dữ.
Thịnh Mịch Mịch đưa mắt nhìn qua đám đông liền thấy được thân ảnh của Ninh Giảo Nguyệt, cô bé được mấy tiểu cô nương vây quanh tựa như trăng sao quây quần.
Trong tộc học toàn là con cháu huyết mạch của Ninh gia theo học, lại là lớp tuổi nhỏ nên chưa chia nam nữ.
Thịnh Mịch Mịch chỉ thấy Ninh Giảo Nguyệt nhưng không thấy Ninh Diệu Dương.
Trên đường đến đây, nàng cũng chưa kịp hỏi rõ ràng, rốt cuộc là vì cớ gì mà Ninh Diệu Dương lại đánh lão phu tử.
Dù thế nào đi nữa, nàng cũng phải thay cậu giải quyết cái mớ hỗn độn này.
Nàng tươi cười bước lên định đỡ lão phu tử dậy.
“Phu tử, xin ngài bớt giận, hãy đứng lên uống ngụm nước cho thông khí…”
Thái độ vô cùng cung kính.
Lão phu tử không để Thịnh Mịch Mịch đỡ: "Ngươi là ai? Đừng kéo lão phu dậy, lão phu phải ngồi ở đây đợi Ninh lão Hầu gia đến để nói lý lẽ! Lão phu muốn hỏi xem Hầu phủ thế nào mà dạy dỗ ra một kẻ như Ninh Diệu Dương, vô lễ với tiên sinh, coi trời bằng vung như vậy!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Mịch Mịch lúc này mới hiểu ra, vì sao lão phu tử nằm dưới đất đã lâu mà không ai dám đỡ dậy.
Lão đang đợi người của Sùng Nhân Hầu phủ tới giải quyết.
Nàng đành nở nụ cười gượng gạo, nói: "Đúng đúng, là do Hầu phủ chúng ta sai chưa dạy dỗ tốt Ninh Diệu Dương, lão Hầu gia và phu nhân ngày hôm qua đã ra ngoài, không còn ở kinh thành nữa, ta là chính thê của Ninh Tấn Mặc, có chuyện gì ngài cứ đứng lên rồi chúng ta nói chuyện…”
Lão phu tử họ Khuất, trước đây từng là một lão cử nhân.
Nghe vậy, Khuất lão phu tử mới chịu thuận theo mà đứng dậy.
Lão vừa đứng lên, vừa xoa lưng xoa chân.
“Lão phu đã dạy dỗ trẻ nhỏ khai tâm, khai trí ở các gia tộc lớn tại kinh thành mấy chục năm, nhưng chưa từng gặp phải kẻ nào tồi tệ như Ninh Diệu Dương! Đúng là gỗ mục không thể đẽo mà!”
Thịnh Mịch Mịch cười đáp: "Vâng vâng… Ngài nói gì cũng đúng cả!”
Khuất lão phu tử dẫu đang đầy bụng oán khí, lại như đánh vào bông gòn không có lực mà xả.
Tính khí và cách ứng xử của chủ mẫu của Hầu phủ này thật không giống người thường.
Khuất lão phu tử dần dần bình tĩnh trở lại.
Thịnh Mịch Mịch lúc này mới hỏi rõ chuyện Ninh Diệu Dương đã làm điều gì.
Thì ra hôm nay là ngày tộc học tổ chức thi tháng, mỗi tháng một lần.
Khuất lão phu tử phát đề bài cho mọi người, yêu cầu ai nấy đều phải làm bài nhưng Ninh Diệu Dương không muốn thi, nói là mình không biết làm, đã vậy không thi mà còn quấy rối các huynh đệ tỷ muội khác, không cho ai làm bài.
Lão phu tử bị chọc giận, liền bắt cậu ra sân đứng phạt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nào ngờ, cậu rảnh rỗi chẳng có việc gì làm liền nhổ hết hoa cỏ trong sân, còn thả con vẹt đã được lão phu tử nuôi nhiều năm đang đậu trên cây cổ thụ lớn trong sân.
Khuất lão phu tử không thể nhịn nổi nữa liền dùng thước phạt đánh cậu, nhưng Ninh Diệu Dương lại càng hung hãn hơn, đẩy lão phu tử ngã xuống đất...
“Ninh Diệu Dương này ta không thể dạy nổi nữa, ngươi cứ dẫn hắn về đi, mấy ngày này không cần đến tộc học nữa!”
Thịnh Mịch Mịch dĩ nhiên là xin lỗi không ngớt lời, không chỉ vậy, nàng còn bảo đại nha hoàn mang theo không ít đồ bổ, lễ vật.
Tất cả đều được đưa đến phòng của lão phu tử.
“Nào, phu tử cứ yên tâm, ta sẽ dẫn hắn về, nhất định sẽ bắt hắn phải hối cải thật tốt, nếu hắn không chịu hối cải, ta sẽ không để hắn đến tộc học nữa, giờ xin hỏi ngài hắn ở đâu? Để ta trước tiên dạy dỗ hắn một trận đã.”
“Trong phòng cấm.”
Tộc học có một căn phòng nhỏ chuyên dùng để phạt những đứa trẻ nghịch ngợm, quậy phá.
Thịnh Mịch Mịch tiện tay cầm theo thước phạt của lão phu tử sải bước đi vào!
“Ninh Diệu Dương, tiểu cẩu tử kia! Mau ra chịu chết đi!”
Nhưng bên trong chẳng có ai.
Chỉ thấy cửa sổ phía sau vẫn mở, còn khung cửa thì vẫn đang đung đưa.
Tiểu tử này chạy rồi!
Haha, hay thật, đánh lão phu tử xong lại còn bỏ chạy…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro