Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Bớt Lo Chuyện B...
2024-11-21 20:11:46
Xe ngựa dừng lại nơi tĩnh lặng.
Xung quanh xe ngựa có mấy người mặc hắc y đứng đó, cúi người bẩm báo.
“Bẩm Đốc Sử, đã lặng lẽ phái người đưa phu nhân của Sùng Nhân hầu phủ cùng đại công tử hồi phủ rồi ạ!”
Bên trong xe ngựa truyền ra âm thanh lạnh lùng: "Ừm.”
“Đốc Sử, đám lừa đảo đấu dế kia đã bị bắt lại toàn bộ, là muốn tra khảo hay là?”
Thanh âm bên trong lạnh như băng, không chút tình cảm: "Trực tiếp giết.”
“Tuân lệnh.”
Đây chỉ là một đoạn tiểu tiết ngoài ý muốn.
Rất nhanh mọi việc trôi qua, người của Ám Vệ Tư lại tiếp tục mỗi người một việc, bận rộn với bổn sự của mình.
…
Trở về phủ.
Thịnh Mịch Mịch bắt đầu kiểm điểm lại số ngân lượng thắng được.
Hừm, bỏ đi số vốn năm trăm lượng là sính lễ từ đáy rương, còn lại những một ngàn năm trăm lượng là nàng thắng trở về.
Nếu không tính tới chuyện gặp Đốc Sử của Ám Vệ Tư mà bị dọa, thì chuyến đi hôm nay của nàng quả thực là hoàn mỹ.
Thịnh Mịch Mịch nói với Ninh Diệu Dương: "Hôm nay ta không phải mang ngươi ra ngoài để đánh bạc đâu, mà là để ngươi nhận rõ bọn lừa đảo, tiện thể thắng lại số ngân lượng nhi tử ta thua mất, vì nhi tử mà lấy lại công bằng đó! Những chuyện như thế này, tuyệt đối không có lần sau đâu, nhớ kỹ chưa?”
Ninh Diệu Dương… Ai là nhi tử của nàng ta!
Thật là không biết xấu hổ.
Đột nhiên, cậu lại nhớ tới cảnh trong xe ngựa, khi ấy Thịnh Mịch Mịch từ đầu chí cuối đều bảo vệ cậu.
Thậm chí còn nói với Đốc Sử của Ám Vệ Tư rằng, nếu muốn bắt thì bắt nàng mà thẩm tra, còn cậu thì hãy đưa về phủ…
Đây là thật lòng coi cậu như nhi tử mà bảo vệ sao?
Hay chỉ là làm trò?
Nàng vốn chỉ là một thứ nữ của Thịnh Hàn Lâm phủ, có thể nào mời được Đốc Sử của Ám Vệ Tư phối hợp với nàng diễn trò không?
Rõ ràng là không thể nào…
Thịnh Mịch Mịch hào phóng đưa cho Ninh Diệu Dương tờ ngân phiếu năm trăm lượng.
“Năm trăm lượng này xem như phí ta mượn dế của ngươi mà dùng, dế của ngươi chết không uổng đâu.”
Ninh Diệu Dương cầm tờ ngân phiếu năm trăm lượng có chút không dám tin.
Kế mẫu độc ác này lại còn dám chia cho cậu chiến lợi phẩm!
Nhưng chưa kịp vui được bao lâu.
Thịnh Mịch Mịch lại rút tờ ngân phiếu khỏi tay cậu: "Ngươi tuổi nhỏ như vậy mà cầm nhiều ngân lượng cũng không tốt, vật đáng tiền vẫn nên để ta giữ giùm cho, đợi sau này ngươi bỏ được cái thói tiêu xài bừa bãi thì sẽ hoàn trả lại cho ngươi.”
Ninh Diệu Dương…
Hôm nay cậu đã ba lần bốn lượt bị chấn động nghiêm trọng, chẳng còn muốn tính toán với nàng nữa.
Nữ nhân này thật lắm trò.
Nàng muốn làm sao thì cứ làm vậy đi.
Cậu cứ mơ mơ hồ hồ mà về lại Hồi Tuyết Lâu.
Lên lầu hai để thăm muội muội, nghe nói muội muội hôm nay mọi sự đều ổn, thân thể không phát bệnh, cậu mới yên tâm.
Ninh Giảo Nguyệt đuổi hết đại nha hoàn bên cạnh đi, hỏi rằng: "Ca, sai vặt nói hôm nay huynh đi ra ngoài với phu nhân giờ mới hồi phủ, hai người đi làm gì vậy?”
Ninh Diệu Dương không thể giấu giếm trước mặt muội muội.
Liền nói hết ra sự việc xảy ra khi ra ngoài với Thịnh Mịch Mịch.
Cậu từng hứa với Thịnh Mịch Mịch rằng chuyện hôm nay không nói cho người khác.
Nhưng mà muội muội thì nào có phải người khác.
Ninh Giảo Nguyệt kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng.
Tiểu cô nương nhỏ nhắn mỹ lệ, bình thường thì lạnh nhạt cao ngạo, giờ lại không che giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cô bé hỏi thêm Ninh Diệu Dương vài chi tiết.
Vẫn còn chút không dám tin.
“Nàng… thật sự đã che chở huynh trước mặt Đốc Sử Ám Vệ Tư ư? Nàng không sợ vị Đốc Sử Ám Vệ Tư sát phạt vô tình ấy sao?”
Ninh Diệu Dương gật đầu chắc nịch.
“Phải.”
“Phu nhân ấy… gan cũng không nhỏ…” Ninh Giảo Nguyệt trầm ngâm.
Ninh Diệu Dương chợt nghĩ tới điều gì: "Muội muội, muội nói có khi nào nàng và Đốc Sử của Ám Vệ Tư quen biết, cố ý diễn kịch cho ta xem không?”
Ninh Giảo Nguyệt quả quyết: "Không thể nào! Vị Đốc Sử Ám Vệ Tư này là người mà hoàng thượng trọng dụng, dù là tổ phụ tổ mẫu của Sùng Nhân hầu phủ cũng chưa chắc được ông ta nể mặt, nàng ấy chỉ là thứ nữ của Thịnh Hàn Lâm phủ, làm sao có thể với tới vị Đốc Sử này? Huynh quả thật quá đề cao nàng rồi!”
“Hay là giữa họ có mối quan hệ nào đó không tiện tiết lộ?” Ninh Diệu Dương tiếp tục phát huy trí tưởng tượng.
Ninh Giảo Nguyệt sững lại: "Cũng không có khả năng, nếu có liên hệ, sao nàng ấy lại phải gả thay vào phủ chúng ta? Nếu có thể lấy Đốc Sử Ám Vệ Tư thì chẳng phải tốt hơn sao?”
Nói tới đây, cô bé lại hỏi Ninh Diệu Dương: "Huynh ở cự ly gần đã thấy Đốc Sử, có nhìn ra hắn là nam hay nữ, tầm bao nhiêu tuổi không?”
Ninh Diệu Dương gãi đầu: "Ta chỉ biết là nam, giọng nam, lại cao lớn, tuổi tác thì không nhìn ra, hắn đeo mặt nạ ác quỷ trông thật đáng sợ nên ta không dám nhìn kỹ.”
Ninh Giảo Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ.
“Vậy thì, nhiều khả năng là nàng ấy đoán được Đốc Sử Ám Vệ Tư sẽ nể mặt Sùng Nhân hầu phủ, cho nên cố ý làm ra vẻ bảo vệ huynh nhằm khiến chúng ta cảm động.”
Ninh Diệu Dương vỗ đùi: "Đúng rồi! Quả nhiên là muội thông minh! Chắc chắn là vậy rồi, nói sẽ chia cho ta năm trăm lượng mua dế, ngân phiếu còn chưa kịp nóng trong tay thì đã bị nàng ấy tịch thu rồi! Thật là không biết xấu hổ…”
Lòng cậu sáng bừng.
Vẫn là muội thông minh, suýt nữa thì cậu cảm động thật rồi.
Nữ nhân độc ác này thật quá thâm hiểm!
Cậu suýt nữa đã mắc mưu nàng.
Ninh Giảo Nguyệt lại hỏi vài câu mà cô bé hứng thú.
“Thịnh đại tiểu thư vốn lẽ là kế mẫu của chúng ta, nay lại không vào phủ mà đi giúp đỡ một thư sinh nghèo thi khoa cử ắt hẳn có lý do riêng, phu nhân cớ sao lại muốn mời thư sinh nghèo đó về phủ làm phu tử?”
Ninh Diệu Dương lắc đầu, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Ý tứ của người lớn, trẻ nhỏ khó đoán, thật là quá phức tạp.
“Thư sinh nghèo đó huynh đã gặp rồi, là hạng người gì? Học vấn ra sao? Cử chỉ nói năng thế nào?”
Ninh Diệu Dương nghĩ ngợi: "Là hạng chó gác nhà, thích lo chuyện bao đồng.”
Ninh Giảo Nguyệt…
Thôi vậy, là cô bé sai rồi.
Lẽ ra cô bé không nên hỏi ca ca, ca ca không ham đọc sách, cứ nhắc đến học vấn là toàn thân ca ca đều phản kháng.
Hai huynh muội rỉ tai nhau nói chuyện, ríu ra ríu rít hết nửa ngày.
Cuối cùng, hai người đi đến kết luận.
Kẻ làm kế mẫu này không đơn giản, vừa gan dạ vừa tinh thông, vừa có dũng khí lại vừa có mưu kế, không những biết quản gia, xem sổ sách, mà còn ra ngoài vạch mặt kẻ lừa đảo, dám diễn trò trước mặt Đốc Sử không chút sợ hãi.
Kế mẫu khó nhằn thế này, hai người bọn họ nhất định phải đề cao cảnh giác gấp bội mà đối phó với nàng.
Tổ phụ tổ mẫu không ở đây, không cẩn thận thì có thể bị nàng đem bán đi, còn phải giúp nàng đếm tiền nữa.
“Ca, mai là ngày nàng về nhà mẹ đẻ, chúng ta cùng đi về, thăm dò xem nàng có bí mật gì.”
“Hay! Tốt nhất tìm cách để nàng ở lại Thịnh Hàn Lâm phủ luôn, không quay lại phủ chúng ta nữa!”
…
Thịnh Mịch Mịch gặp ác mộng.
Lúc thì mộng thấy nữ nhân kia được vớt từ trong giếng ra, cả người ướt đẫm.
Ngâm quá lâu khiến cả khuôn mặt tái nhợt.
Nàng ôm xác nữ nhân ấy mà khóc rống, gào thét thảm thiết gọi di nương đừng chết…
Lúc lại mơ thấy Đốc Sử mang mặt nạ ác quỷ nhìn xuống nàng từ trên cao.
Giọng lạnh lùng: "Dám mạo phạm bổn Đốc Sử, ngươi tìm chết!”
Một thanh đao sáng quắc vô tình bổ xuống nàng.
…
Thịnh Mịch Mịch giật mình tỉnh dậy vì quá kinh sợ.
Xung quanh xe ngựa có mấy người mặc hắc y đứng đó, cúi người bẩm báo.
“Bẩm Đốc Sử, đã lặng lẽ phái người đưa phu nhân của Sùng Nhân hầu phủ cùng đại công tử hồi phủ rồi ạ!”
Bên trong xe ngựa truyền ra âm thanh lạnh lùng: "Ừm.”
“Đốc Sử, đám lừa đảo đấu dế kia đã bị bắt lại toàn bộ, là muốn tra khảo hay là?”
Thanh âm bên trong lạnh như băng, không chút tình cảm: "Trực tiếp giết.”
“Tuân lệnh.”
Đây chỉ là một đoạn tiểu tiết ngoài ý muốn.
Rất nhanh mọi việc trôi qua, người của Ám Vệ Tư lại tiếp tục mỗi người một việc, bận rộn với bổn sự của mình.
…
Trở về phủ.
Thịnh Mịch Mịch bắt đầu kiểm điểm lại số ngân lượng thắng được.
Hừm, bỏ đi số vốn năm trăm lượng là sính lễ từ đáy rương, còn lại những một ngàn năm trăm lượng là nàng thắng trở về.
Nếu không tính tới chuyện gặp Đốc Sử của Ám Vệ Tư mà bị dọa, thì chuyến đi hôm nay của nàng quả thực là hoàn mỹ.
Thịnh Mịch Mịch nói với Ninh Diệu Dương: "Hôm nay ta không phải mang ngươi ra ngoài để đánh bạc đâu, mà là để ngươi nhận rõ bọn lừa đảo, tiện thể thắng lại số ngân lượng nhi tử ta thua mất, vì nhi tử mà lấy lại công bằng đó! Những chuyện như thế này, tuyệt đối không có lần sau đâu, nhớ kỹ chưa?”
Ninh Diệu Dương… Ai là nhi tử của nàng ta!
Thật là không biết xấu hổ.
Đột nhiên, cậu lại nhớ tới cảnh trong xe ngựa, khi ấy Thịnh Mịch Mịch từ đầu chí cuối đều bảo vệ cậu.
Thậm chí còn nói với Đốc Sử của Ám Vệ Tư rằng, nếu muốn bắt thì bắt nàng mà thẩm tra, còn cậu thì hãy đưa về phủ…
Đây là thật lòng coi cậu như nhi tử mà bảo vệ sao?
Hay chỉ là làm trò?
Nàng vốn chỉ là một thứ nữ của Thịnh Hàn Lâm phủ, có thể nào mời được Đốc Sử của Ám Vệ Tư phối hợp với nàng diễn trò không?
Rõ ràng là không thể nào…
Thịnh Mịch Mịch hào phóng đưa cho Ninh Diệu Dương tờ ngân phiếu năm trăm lượng.
“Năm trăm lượng này xem như phí ta mượn dế của ngươi mà dùng, dế của ngươi chết không uổng đâu.”
Ninh Diệu Dương cầm tờ ngân phiếu năm trăm lượng có chút không dám tin.
Kế mẫu độc ác này lại còn dám chia cho cậu chiến lợi phẩm!
Nhưng chưa kịp vui được bao lâu.
Thịnh Mịch Mịch lại rút tờ ngân phiếu khỏi tay cậu: "Ngươi tuổi nhỏ như vậy mà cầm nhiều ngân lượng cũng không tốt, vật đáng tiền vẫn nên để ta giữ giùm cho, đợi sau này ngươi bỏ được cái thói tiêu xài bừa bãi thì sẽ hoàn trả lại cho ngươi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Diệu Dương…
Hôm nay cậu đã ba lần bốn lượt bị chấn động nghiêm trọng, chẳng còn muốn tính toán với nàng nữa.
Nữ nhân này thật lắm trò.
Nàng muốn làm sao thì cứ làm vậy đi.
Cậu cứ mơ mơ hồ hồ mà về lại Hồi Tuyết Lâu.
Lên lầu hai để thăm muội muội, nghe nói muội muội hôm nay mọi sự đều ổn, thân thể không phát bệnh, cậu mới yên tâm.
Ninh Giảo Nguyệt đuổi hết đại nha hoàn bên cạnh đi, hỏi rằng: "Ca, sai vặt nói hôm nay huynh đi ra ngoài với phu nhân giờ mới hồi phủ, hai người đi làm gì vậy?”
Ninh Diệu Dương không thể giấu giếm trước mặt muội muội.
Liền nói hết ra sự việc xảy ra khi ra ngoài với Thịnh Mịch Mịch.
Cậu từng hứa với Thịnh Mịch Mịch rằng chuyện hôm nay không nói cho người khác.
Nhưng mà muội muội thì nào có phải người khác.
Ninh Giảo Nguyệt kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng.
Tiểu cô nương nhỏ nhắn mỹ lệ, bình thường thì lạnh nhạt cao ngạo, giờ lại không che giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Cô bé hỏi thêm Ninh Diệu Dương vài chi tiết.
Vẫn còn chút không dám tin.
“Nàng… thật sự đã che chở huynh trước mặt Đốc Sử Ám Vệ Tư ư? Nàng không sợ vị Đốc Sử Ám Vệ Tư sát phạt vô tình ấy sao?”
Ninh Diệu Dương gật đầu chắc nịch.
“Phải.”
“Phu nhân ấy… gan cũng không nhỏ…” Ninh Giảo Nguyệt trầm ngâm.
Ninh Diệu Dương chợt nghĩ tới điều gì: "Muội muội, muội nói có khi nào nàng và Đốc Sử của Ám Vệ Tư quen biết, cố ý diễn kịch cho ta xem không?”
Ninh Giảo Nguyệt quả quyết: "Không thể nào! Vị Đốc Sử Ám Vệ Tư này là người mà hoàng thượng trọng dụng, dù là tổ phụ tổ mẫu của Sùng Nhân hầu phủ cũng chưa chắc được ông ta nể mặt, nàng ấy chỉ là thứ nữ của Thịnh Hàn Lâm phủ, làm sao có thể với tới vị Đốc Sử này? Huynh quả thật quá đề cao nàng rồi!”
“Hay là giữa họ có mối quan hệ nào đó không tiện tiết lộ?” Ninh Diệu Dương tiếp tục phát huy trí tưởng tượng.
Ninh Giảo Nguyệt sững lại: "Cũng không có khả năng, nếu có liên hệ, sao nàng ấy lại phải gả thay vào phủ chúng ta? Nếu có thể lấy Đốc Sử Ám Vệ Tư thì chẳng phải tốt hơn sao?”
Nói tới đây, cô bé lại hỏi Ninh Diệu Dương: "Huynh ở cự ly gần đã thấy Đốc Sử, có nhìn ra hắn là nam hay nữ, tầm bao nhiêu tuổi không?”
Ninh Diệu Dương gãi đầu: "Ta chỉ biết là nam, giọng nam, lại cao lớn, tuổi tác thì không nhìn ra, hắn đeo mặt nạ ác quỷ trông thật đáng sợ nên ta không dám nhìn kỹ.”
Ninh Giảo Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ.
“Vậy thì, nhiều khả năng là nàng ấy đoán được Đốc Sử Ám Vệ Tư sẽ nể mặt Sùng Nhân hầu phủ, cho nên cố ý làm ra vẻ bảo vệ huynh nhằm khiến chúng ta cảm động.”
Ninh Diệu Dương vỗ đùi: "Đúng rồi! Quả nhiên là muội thông minh! Chắc chắn là vậy rồi, nói sẽ chia cho ta năm trăm lượng mua dế, ngân phiếu còn chưa kịp nóng trong tay thì đã bị nàng ấy tịch thu rồi! Thật là không biết xấu hổ…”
Lòng cậu sáng bừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẫn là muội thông minh, suýt nữa thì cậu cảm động thật rồi.
Nữ nhân độc ác này thật quá thâm hiểm!
Cậu suýt nữa đã mắc mưu nàng.
Ninh Giảo Nguyệt lại hỏi vài câu mà cô bé hứng thú.
“Thịnh đại tiểu thư vốn lẽ là kế mẫu của chúng ta, nay lại không vào phủ mà đi giúp đỡ một thư sinh nghèo thi khoa cử ắt hẳn có lý do riêng, phu nhân cớ sao lại muốn mời thư sinh nghèo đó về phủ làm phu tử?”
Ninh Diệu Dương lắc đầu, cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Ý tứ của người lớn, trẻ nhỏ khó đoán, thật là quá phức tạp.
“Thư sinh nghèo đó huynh đã gặp rồi, là hạng người gì? Học vấn ra sao? Cử chỉ nói năng thế nào?”
Ninh Diệu Dương nghĩ ngợi: "Là hạng chó gác nhà, thích lo chuyện bao đồng.”
Ninh Giảo Nguyệt…
Thôi vậy, là cô bé sai rồi.
Lẽ ra cô bé không nên hỏi ca ca, ca ca không ham đọc sách, cứ nhắc đến học vấn là toàn thân ca ca đều phản kháng.
Hai huynh muội rỉ tai nhau nói chuyện, ríu ra ríu rít hết nửa ngày.
Cuối cùng, hai người đi đến kết luận.
Kẻ làm kế mẫu này không đơn giản, vừa gan dạ vừa tinh thông, vừa có dũng khí lại vừa có mưu kế, không những biết quản gia, xem sổ sách, mà còn ra ngoài vạch mặt kẻ lừa đảo, dám diễn trò trước mặt Đốc Sử không chút sợ hãi.
Kế mẫu khó nhằn thế này, hai người bọn họ nhất định phải đề cao cảnh giác gấp bội mà đối phó với nàng.
Tổ phụ tổ mẫu không ở đây, không cẩn thận thì có thể bị nàng đem bán đi, còn phải giúp nàng đếm tiền nữa.
“Ca, mai là ngày nàng về nhà mẹ đẻ, chúng ta cùng đi về, thăm dò xem nàng có bí mật gì.”
“Hay! Tốt nhất tìm cách để nàng ở lại Thịnh Hàn Lâm phủ luôn, không quay lại phủ chúng ta nữa!”
…
Thịnh Mịch Mịch gặp ác mộng.
Lúc thì mộng thấy nữ nhân kia được vớt từ trong giếng ra, cả người ướt đẫm.
Ngâm quá lâu khiến cả khuôn mặt tái nhợt.
Nàng ôm xác nữ nhân ấy mà khóc rống, gào thét thảm thiết gọi di nương đừng chết…
Lúc lại mơ thấy Đốc Sử mang mặt nạ ác quỷ nhìn xuống nàng từ trên cao.
Giọng lạnh lùng: "Dám mạo phạm bổn Đốc Sử, ngươi tìm chết!”
Một thanh đao sáng quắc vô tình bổ xuống nàng.
…
Thịnh Mịch Mịch giật mình tỉnh dậy vì quá kinh sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro