Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Cuối Cùng Cũng...
2024-11-21 20:11:46
Nam nhân đeo mặt nạ quỷ lạnh lùng cười khẩy: "Xông nhầm xe? Lá gan thật lớn nhỉ? Các ngươi là ai?”
Xe ngựa dừng lại.
Thịnh Mịch Mịch loáng thoáng nghe thấy âm thanh rút đao từ bên ngoài.
Bọn họ bị bao vây rồi!
Xem ra, giờ đến cơ hội để cho Ninh Diệu Dương chạy trước cũng không còn.
Thịnh Mịch Mịch liền hối hả lên tiếng: “Đốc Sử đại nhân, chúng ta là người của Sùng Nhân Hầu phủ, đây là Đại thiếu gia Ninh Diệu Dương của phủ chúng ta, Sùng Nhân Hầu phủ một lòng trung thành với Hoàng thượng, kính trọng Đốc Sử đại nhân vô cùng.
Nếu đại nhân không tin, xin hãy bắt ta để thẩm vấn, còn mong ngài hãy cho Đại thiếu gia của chúng ta trở về phủ, thằng bé chỉ là một đứa trẻ…”
Việc cấp bách trước mắt, Thịnh Mịch Mịch chỉ có một suy nghĩ duy nhất: trước tiên phải để Ninh Diệu Dương thoát hiểm.
Nàng là người lớn, có thể ứng biến.
Ninh Diệu Dương tuy ban đầu hơi sợ hãi, nhưng khi nghe thấy lời Thịnh Mịch Mịch, trong lòng bỗng nhiên cảm động.
Kế mẫu độc ác này muốn bảo vệ cậu sao?
Cậu là một thiếu niên đại trượng phu, là đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ, lẽ nào cần đến một nữ nhân bảo vệ à?
Dù Ám Vệ Tư đáng sợ thế nào đi nữa thì đã sao?
Dám vô duyên vô cớ mà sát hại đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ sao?
Tính khí Đại thiếu gia của cậu lại nổi lên, nỗi sợ hãi bỗng giảm đi đôi chút.
“Không cần, có bắt thì cứ bắt bổn thiếu gia đây!”
Vị Đốc Sử đeo mặt nạ quỷ liếc mắt nhìn Ninh Diệu Dương một cái, không rõ đằng sau mặt nạ của hắn là biểu tình gì.
Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Ngươi chính là đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ? Vừa rồi là ai đang đuổi theo các ngươi?”
Ninh Diệu Dương sợ đến mồ hôi rịn trong lòng bàn tay.
Không rõ ý tứ của Đốc Sử đeo mặt nạ quỷ này là gì.
Cậu ngẩng cổ lên, hồi hộp đáp: “Đúng vậy, ta là đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ, Ninh Diệu Dương, bổn thiếu gia đi đấu dế chơi, thắng được chút bạc, đám lừa đảo đó thua không phục nên đuổi theo muốn đòi lại bạc…”
Đốc Sử đeo mặt nạ quỷ nhìn Thịnh Mịch Mịch một cái rồi lại nhìn Ninh Diệu Dương.
Ánh mắt làm cho hai người thấy như da đầu bị tê dại.
“Xuống xe đi! Lần sau còn dám mạo phạm, giết không tha.”
Nghe được lời ấy, Thịnh Mịch Mịch vội vàng kéo Ninh Diệu Dương xuống xe.
Miệng không ngừng nói lời cảm tạ: "Đa tạ Đốc Sử đại nhân, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cảm ơn, lần sau chúng ta tuyệt đối không dám nữa.”
Xuống khỏi xe ngựa, bên ngoài ngoài phu xe ra cũng chẳng còn ai.
Như thể âm thanh rút đao vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng vậy.
Xe ngựa vừa thả hai người xuống liền rời đi, biến mất nơi góc phố.
Chờ đến khi xe ngựa khuất bóng, hai người mới hoàn hồn.
Cả thân người đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là Thịnh Mịch Mịch, trái tim treo lơ lửng giờ cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Hôm nay không xem ngày hoàng đạo trước khi ra ngoài, gặp ngay ôn thần, Ninh Diệu Dương, ngươi không sao chứ?”
Ninh Diệu Dương sau khi nguy hiểm qua đi lại trở về dáng vẻ kiêu căng.
Lập tức hất tay Thịnh Mịch Mịch ra.
“Ta đương nhiên không sao, bổn thiếu gia đâu có sợ hắn, bổn thiếu gia là đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ kia mà, ở kinh thành này, ai dám động vào bổn thiếu gia?”
Thịnh Mịch Mịch bật cười: "Đúng vậy, không ai dám động vào ngươi cả, nhờ cái danh Sùng Nhân Hầu phủ mà chúng ta đã hóa giải được một kiếp, nhóc con, vừa rồi ngươi cũng gan dạ lắm, quả là ta đã xem thường ngươi rồi.”
Ninh Diệu Dương được khen ngợi, khóe miệng không khỏi nhếch lên, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
“Đó là đương nhiên, ai bảo ta là nam tử hán đại trượng phu chứ, đại trượng phu thì phải đội trời đạp đất, không khuất phục tà quyền.”
Phụt!
Thịnh Mịch Mịch nhịn không nổi mà cười phá lên.
“Phải phải, nhưng mà lần sau không được liều lĩnh leo lên xe người khác nữa, núi cao còn có núi cao hơn, chúng ta nhờ mặt mũi Sùng Nhân Hầu phủ mà qua được một kiếp, nhưng lần sau nếu gặp phải kẻ liều mạng thực sự, e rằng không thoát nổi nữa, cổ nhân có câu, quân tử không đứng dưới bức tường đổ, hiểu chưa?”
Với thân thủ của Thịnh Mịch Mịch, nếu lên xe của người bình thường, dù có không cho tiền để đi nhờ cũng không đến nỗi chật vật như vừa rồi.
Nàng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải Diêm Vương sống của Ám Vệ Tư.
“Ừm, hiểu rồi.”
Lần này Ninh Diệu Dương hiếm khi phối hợp với nàng.
Không hề cãi lại lời Thịnh Mịch Mịch.
Điều đó khiến Thịnh Mịch Mịch cảm thấy hơi không quen.
Tên nhóc này bị thiệt một phen, cuối cùng cũng học khôn rồi.
Không tồi, không tồi.
Thành tài được đây.
“Đi thôi, chúng ta về phủ, chuyện hôm nay đừng kể lại với ai, thật là mất mặt, biết không?”
“Biết rồi, nói nhiều quá!”
Xe ngựa dừng lại.
Thịnh Mịch Mịch loáng thoáng nghe thấy âm thanh rút đao từ bên ngoài.
Bọn họ bị bao vây rồi!
Xem ra, giờ đến cơ hội để cho Ninh Diệu Dương chạy trước cũng không còn.
Thịnh Mịch Mịch liền hối hả lên tiếng: “Đốc Sử đại nhân, chúng ta là người của Sùng Nhân Hầu phủ, đây là Đại thiếu gia Ninh Diệu Dương của phủ chúng ta, Sùng Nhân Hầu phủ một lòng trung thành với Hoàng thượng, kính trọng Đốc Sử đại nhân vô cùng.
Nếu đại nhân không tin, xin hãy bắt ta để thẩm vấn, còn mong ngài hãy cho Đại thiếu gia của chúng ta trở về phủ, thằng bé chỉ là một đứa trẻ…”
Việc cấp bách trước mắt, Thịnh Mịch Mịch chỉ có một suy nghĩ duy nhất: trước tiên phải để Ninh Diệu Dương thoát hiểm.
Nàng là người lớn, có thể ứng biến.
Ninh Diệu Dương tuy ban đầu hơi sợ hãi, nhưng khi nghe thấy lời Thịnh Mịch Mịch, trong lòng bỗng nhiên cảm động.
Kế mẫu độc ác này muốn bảo vệ cậu sao?
Cậu là một thiếu niên đại trượng phu, là đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ, lẽ nào cần đến một nữ nhân bảo vệ à?
Dù Ám Vệ Tư đáng sợ thế nào đi nữa thì đã sao?
Dám vô duyên vô cớ mà sát hại đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ sao?
Tính khí Đại thiếu gia của cậu lại nổi lên, nỗi sợ hãi bỗng giảm đi đôi chút.
“Không cần, có bắt thì cứ bắt bổn thiếu gia đây!”
Vị Đốc Sử đeo mặt nạ quỷ liếc mắt nhìn Ninh Diệu Dương một cái, không rõ đằng sau mặt nạ của hắn là biểu tình gì.
Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Ngươi chính là đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ? Vừa rồi là ai đang đuổi theo các ngươi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Diệu Dương sợ đến mồ hôi rịn trong lòng bàn tay.
Không rõ ý tứ của Đốc Sử đeo mặt nạ quỷ này là gì.
Cậu ngẩng cổ lên, hồi hộp đáp: “Đúng vậy, ta là đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ, Ninh Diệu Dương, bổn thiếu gia đi đấu dế chơi, thắng được chút bạc, đám lừa đảo đó thua không phục nên đuổi theo muốn đòi lại bạc…”
Đốc Sử đeo mặt nạ quỷ nhìn Thịnh Mịch Mịch một cái rồi lại nhìn Ninh Diệu Dương.
Ánh mắt làm cho hai người thấy như da đầu bị tê dại.
“Xuống xe đi! Lần sau còn dám mạo phạm, giết không tha.”
Nghe được lời ấy, Thịnh Mịch Mịch vội vàng kéo Ninh Diệu Dương xuống xe.
Miệng không ngừng nói lời cảm tạ: "Đa tạ Đốc Sử đại nhân, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, cảm ơn, lần sau chúng ta tuyệt đối không dám nữa.”
Xuống khỏi xe ngựa, bên ngoài ngoài phu xe ra cũng chẳng còn ai.
Như thể âm thanh rút đao vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng vậy.
Xe ngựa vừa thả hai người xuống liền rời đi, biến mất nơi góc phố.
Chờ đến khi xe ngựa khuất bóng, hai người mới hoàn hồn.
Cả thân người đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đặc biệt là Thịnh Mịch Mịch, trái tim treo lơ lửng giờ cuối cùng cũng được thả lỏng.
“Hôm nay không xem ngày hoàng đạo trước khi ra ngoài, gặp ngay ôn thần, Ninh Diệu Dương, ngươi không sao chứ?”
Ninh Diệu Dương sau khi nguy hiểm qua đi lại trở về dáng vẻ kiêu căng.
Lập tức hất tay Thịnh Mịch Mịch ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ta đương nhiên không sao, bổn thiếu gia đâu có sợ hắn, bổn thiếu gia là đích trưởng tôn của Sùng Nhân Hầu phủ kia mà, ở kinh thành này, ai dám động vào bổn thiếu gia?”
Thịnh Mịch Mịch bật cười: "Đúng vậy, không ai dám động vào ngươi cả, nhờ cái danh Sùng Nhân Hầu phủ mà chúng ta đã hóa giải được một kiếp, nhóc con, vừa rồi ngươi cũng gan dạ lắm, quả là ta đã xem thường ngươi rồi.”
Ninh Diệu Dương được khen ngợi, khóe miệng không khỏi nhếch lên, vẻ mặt càng thêm đắc ý.
“Đó là đương nhiên, ai bảo ta là nam tử hán đại trượng phu chứ, đại trượng phu thì phải đội trời đạp đất, không khuất phục tà quyền.”
Phụt!
Thịnh Mịch Mịch nhịn không nổi mà cười phá lên.
“Phải phải, nhưng mà lần sau không được liều lĩnh leo lên xe người khác nữa, núi cao còn có núi cao hơn, chúng ta nhờ mặt mũi Sùng Nhân Hầu phủ mà qua được một kiếp, nhưng lần sau nếu gặp phải kẻ liều mạng thực sự, e rằng không thoát nổi nữa, cổ nhân có câu, quân tử không đứng dưới bức tường đổ, hiểu chưa?”
Với thân thủ của Thịnh Mịch Mịch, nếu lên xe của người bình thường, dù có không cho tiền để đi nhờ cũng không đến nỗi chật vật như vừa rồi.
Nàng hoàn toàn không ngờ sẽ gặp phải Diêm Vương sống của Ám Vệ Tư.
“Ừm, hiểu rồi.”
Lần này Ninh Diệu Dương hiếm khi phối hợp với nàng.
Không hề cãi lại lời Thịnh Mịch Mịch.
Điều đó khiến Thịnh Mịch Mịch cảm thấy hơi không quen.
Tên nhóc này bị thiệt một phen, cuối cùng cũng học khôn rồi.
Không tồi, không tồi.
Thành tài được đây.
“Đi thôi, chúng ta về phủ, chuyện hôm nay đừng kể lại với ai, thật là mất mặt, biết không?”
“Biết rồi, nói nhiều quá!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro