Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Hầu Phủ Đã Có N...
2024-11-21 20:11:46
Có kẻ lặng lẽ ghi nhớ những điều mình chưa biết, sau giờ học quay lại bèn dốc lòng ôn luyện, học thuộc cho đến khi thông thạo.
Không khí học tập buổi học sáng nay tại tộc học trở nên sôi nổi chưa từng có, tinh thần học hỏi cũng mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ.
Ninh Diệu Dương hưởng thụ niềm vui và sự chú ý mà việc đọc sách mang lại, đây chính là điều cậu luôn mong muốn!
Cậu muốn mọi người đều biết rằng Ninh Diệu Dương không phải là kẻ vô dụng, mà là một người mạnh mẽ!
Hiện tại, cậu mới học được Thiên Tự Văn, Bách Gia Tính, Tam Tự Kinh cùng với Tăng Quảng Hiền Văn; cậu còn chưa bắt đầu học các sách vỡ lòng khác, cậu đã bẩm báo cùng Khuất lão tiên sinh nên lão tiên sinh chỉ khảo sát cậu nội dung bốn quyển này, như là cho toàn bộ lớp một buổi học ôn lại.
Hiệu quả thật đáng kinh ngạc.
Đến cuối giờ, Khuất lão tiên sinh xúc động đến độ nước mắt già nua rưng rưng.
“Hay! Hay lắm! Ninh Diệu Dương, lão phu trước đây quả thực đã nhìn lầm trò rồi, trò đúng là có thiên tư về mặt học vấn…” Rốt cuộc thì không uổng công nhận được tiền tháng của Sùng Nhân hầu phủ rồi.
Ông vẫn nhận lương bổng của Sùng Nhân hầu phủ nhưng lại không dạy được cho Ninh Diệu Dương.
Thành thật mà nói, đêm về nằm mộng, ông đều thấy áy náy.
Giờ thì tốt rồi, Ninh Diệu Dương đột nhiên khai thông.
Giờ cậu mới chỉ bảy tuổi, khai thông cũng chưa phải là quá muộn.
Hầu phủ đã có người kế thừa.
…
Sau khi đưa hai đứa trẻ lên tộc học, Thịnh Mịch Mịch trở về phủ.
Buổi sáng, nàng sai Tiểu Quả Tử ra ngoài mua một vài loại thực phẩm và dược liệu, nàng đưa bọn trẻ đi học xong quay về vừa hay Tiểu Quả Tử cũng đã mua đủ đồ.
Nàng dự định nấu một vài món dược thiện để bồi bổ thân thể cho bọn trẻ.
Nàng sẽ làm một ít thuốc bổ giúp tinh thần tỉnh táo cho Ninh Diệu Dương, giúp cậu dễ dàng học tập.
Còn với Ninh Giảo Nguyệt, nàng làm vài món bổ dưỡng dưỡng thần để chống lại hàn độc.
Đối với Thịnh An Tri thì làm vài món bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể, hiện tại Thịnh An Tri đang trong giai đoạn phát triển, cần phải cung cấp đủ dinh dưỡng.
Đến lúc đó, nàng sẽ để Tiểu Quả Tử đích thân mang qua.
Thịnh phủ đã đồng ý chăm sóc Thịnh An Tri nhưng nàng vẫn không yên lòng.
Cứ ba ngày hai lượt, nàng nhất định sẽ cho người đến thăm, gửi thêm ít đồ ăn.
Nhờ nàng gả vào một gia đình môn đăng hộ đối, nếu không, một khi hạ gả thấp kém, tình cảnh của Thịnh An Tri e là sẽ càng thảm hơn.
Cũng nhờ có đích tỷ trọng sinh mà ban cho nàng một cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy.
Đúng lúc này, có hạ nhân đến bẩm báo.
“Phu nhân, bên ngoài phủ có Đại tiểu thư của Thịnh phủ đến cầu kiến.”
Thịnh Mịch Mịch…
Quả thực vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
“Mời vào.”
Đích tỷ đến.
Chắc hẳn là không có việc cần không ra khỏi cửa đây.
Rất nhanh, hạ nhân dẫn Thịnh Lạc Nhi cùng vài người hầu của nàng ta đến Hồi Tĩnh Đường.
Thịnh Lạc Nhi vốn đã quá quen thuộc với đường lối trong Sùng Nhân hầu phủ, đặc biệt là Hồi Tĩnh Đường, nàng ta không cần ai chỉ dẫn cả.
Kiếp trước, Hầu phủ này như nhà tù giam cầm nàng ta khiến nàng ta nghẹt thở.
Sau khi trọng sinh trở lại nơi đây, nàng ta nhớ đến việc người bị giam cầm không còn là mình, lòng nàng ta thấy nhẹ nhõm, ngay cả cảnh sắc Hầu phủ cũng trở nên đẹp đẽ hơn.
Đến Hồi Tĩnh Đường.
Nhìn thấy Bát Nương và Ổn Nương, Thịnh Lạc Nhi suýt chút nữa khụy chân xuống.
Hai nha hoàn này từng khiến nàng ta gặp nhiều bóng ma trong quá khứ.
Ban đầu, lão phu nhân sai hai người giúp nàng quản lý gia vụ, sau này nàng ta bị Hầu phủ định tội thành kẻ ác độc làm hại hai đứa trẻ, hai nha hoàn này liền trở thành người giám sát nàng ta, đến cuối cùng, vì nàng ta không được trượng phu sủng ái, lão phu nhân liền đem hai nha hoàn này ban cho tiểu Hầu gia làm thông phòng, ở bên cạnh trượng phu, hai nàng ấy còn có mặt mũi lớn hơn cả nàng ta...
“Đại tiểu thư Thịnh phủ đến rồi, xin mời vào, phu nhân nhà chúng nô tỳ đang chờ cô trong phòng.” Bát Nương nhiệt tình mời gọi.
Thịnh Lạc Nhi định thần lại, nghiêm trang gật đầu.
Nhìn thấy Thịnh Mịch Mịch đang ở trong bếp làm thức ăn.
Nàng ta tỏ vẻ khó chịu liếc nhìn một cái, ngạc nhiên nói: "Nhị muội, trong Hầu phủ có nhiều hạ nhân như vậy, sao muội lại phải tự mình vào bếp nấu thức ăn?”
Không khí học tập buổi học sáng nay tại tộc học trở nên sôi nổi chưa từng có, tinh thần học hỏi cũng mạnh mẽ nhất từ trước đến giờ.
Ninh Diệu Dương hưởng thụ niềm vui và sự chú ý mà việc đọc sách mang lại, đây chính là điều cậu luôn mong muốn!
Cậu muốn mọi người đều biết rằng Ninh Diệu Dương không phải là kẻ vô dụng, mà là một người mạnh mẽ!
Hiện tại, cậu mới học được Thiên Tự Văn, Bách Gia Tính, Tam Tự Kinh cùng với Tăng Quảng Hiền Văn; cậu còn chưa bắt đầu học các sách vỡ lòng khác, cậu đã bẩm báo cùng Khuất lão tiên sinh nên lão tiên sinh chỉ khảo sát cậu nội dung bốn quyển này, như là cho toàn bộ lớp một buổi học ôn lại.
Hiệu quả thật đáng kinh ngạc.
Đến cuối giờ, Khuất lão tiên sinh xúc động đến độ nước mắt già nua rưng rưng.
“Hay! Hay lắm! Ninh Diệu Dương, lão phu trước đây quả thực đã nhìn lầm trò rồi, trò đúng là có thiên tư về mặt học vấn…” Rốt cuộc thì không uổng công nhận được tiền tháng của Sùng Nhân hầu phủ rồi.
Ông vẫn nhận lương bổng của Sùng Nhân hầu phủ nhưng lại không dạy được cho Ninh Diệu Dương.
Thành thật mà nói, đêm về nằm mộng, ông đều thấy áy náy.
Giờ thì tốt rồi, Ninh Diệu Dương đột nhiên khai thông.
Giờ cậu mới chỉ bảy tuổi, khai thông cũng chưa phải là quá muộn.
Hầu phủ đã có người kế thừa.
…
Sau khi đưa hai đứa trẻ lên tộc học, Thịnh Mịch Mịch trở về phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi sáng, nàng sai Tiểu Quả Tử ra ngoài mua một vài loại thực phẩm và dược liệu, nàng đưa bọn trẻ đi học xong quay về vừa hay Tiểu Quả Tử cũng đã mua đủ đồ.
Nàng dự định nấu một vài món dược thiện để bồi bổ thân thể cho bọn trẻ.
Nàng sẽ làm một ít thuốc bổ giúp tinh thần tỉnh táo cho Ninh Diệu Dương, giúp cậu dễ dàng học tập.
Còn với Ninh Giảo Nguyệt, nàng làm vài món bổ dưỡng dưỡng thần để chống lại hàn độc.
Đối với Thịnh An Tri thì làm vài món bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể, hiện tại Thịnh An Tri đang trong giai đoạn phát triển, cần phải cung cấp đủ dinh dưỡng.
Đến lúc đó, nàng sẽ để Tiểu Quả Tử đích thân mang qua.
Thịnh phủ đã đồng ý chăm sóc Thịnh An Tri nhưng nàng vẫn không yên lòng.
Cứ ba ngày hai lượt, nàng nhất định sẽ cho người đến thăm, gửi thêm ít đồ ăn.
Nhờ nàng gả vào một gia đình môn đăng hộ đối, nếu không, một khi hạ gả thấp kém, tình cảnh của Thịnh An Tri e là sẽ càng thảm hơn.
Cũng nhờ có đích tỷ trọng sinh mà ban cho nàng một cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy.
Đúng lúc này, có hạ nhân đến bẩm báo.
“Phu nhân, bên ngoài phủ có Đại tiểu thư của Thịnh phủ đến cầu kiến.”
Thịnh Mịch Mịch…
Quả thực vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mời vào.”
Đích tỷ đến.
Chắc hẳn là không có việc cần không ra khỏi cửa đây.
Rất nhanh, hạ nhân dẫn Thịnh Lạc Nhi cùng vài người hầu của nàng ta đến Hồi Tĩnh Đường.
Thịnh Lạc Nhi vốn đã quá quen thuộc với đường lối trong Sùng Nhân hầu phủ, đặc biệt là Hồi Tĩnh Đường, nàng ta không cần ai chỉ dẫn cả.
Kiếp trước, Hầu phủ này như nhà tù giam cầm nàng ta khiến nàng ta nghẹt thở.
Sau khi trọng sinh trở lại nơi đây, nàng ta nhớ đến việc người bị giam cầm không còn là mình, lòng nàng ta thấy nhẹ nhõm, ngay cả cảnh sắc Hầu phủ cũng trở nên đẹp đẽ hơn.
Đến Hồi Tĩnh Đường.
Nhìn thấy Bát Nương và Ổn Nương, Thịnh Lạc Nhi suýt chút nữa khụy chân xuống.
Hai nha hoàn này từng khiến nàng ta gặp nhiều bóng ma trong quá khứ.
Ban đầu, lão phu nhân sai hai người giúp nàng quản lý gia vụ, sau này nàng ta bị Hầu phủ định tội thành kẻ ác độc làm hại hai đứa trẻ, hai nha hoàn này liền trở thành người giám sát nàng ta, đến cuối cùng, vì nàng ta không được trượng phu sủng ái, lão phu nhân liền đem hai nha hoàn này ban cho tiểu Hầu gia làm thông phòng, ở bên cạnh trượng phu, hai nàng ấy còn có mặt mũi lớn hơn cả nàng ta...
“Đại tiểu thư Thịnh phủ đến rồi, xin mời vào, phu nhân nhà chúng nô tỳ đang chờ cô trong phòng.” Bát Nương nhiệt tình mời gọi.
Thịnh Lạc Nhi định thần lại, nghiêm trang gật đầu.
Nhìn thấy Thịnh Mịch Mịch đang ở trong bếp làm thức ăn.
Nàng ta tỏ vẻ khó chịu liếc nhìn một cái, ngạc nhiên nói: "Nhị muội, trong Hầu phủ có nhiều hạ nhân như vậy, sao muội lại phải tự mình vào bếp nấu thức ăn?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro