Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Lẽ Nào Là Đích...
2024-11-24 11:14:16
Thịnh Mịch Mịch đang nấu đến đoạn quan trọng, đáp: “Là làm cho Ninh Diệu Dương và các tiểu thư, thiếu gia, tỷ tỷ cứ ngồi ngoài một lát, coi chừng nước canh bắn lên người đấy.”
Thịnh Lạc Nhi mặc trang phục hoa lệ, hôm nay rõ ràng là nàng ta đã trau chuốt một phen.
Thoa son môi, điểm chút má hồng, mặc váy lụa màu vàng nhạt, thắt eo gọn gàng, trông dáng vẻ nhỏ nhắn mà yêu kiều nổi bật.
Nàng ta đứng ở cửa che mặt nói: "Có phải là đại thiếu gia Hầu phủ gây khó dễ cho muội, bắt muội phải đích thân làm thức ăn cho hắn không? Muội cũng không cần tự mình động tay, nếu hạ nhân Hầu phủ không nghe lời, Thịnh gia chúng ta cũng đã gửi nha hoàn cho muội rồi, nếu không nghe lời cứ nói với ta, ta về sẽ bẩm lại mẫu thân để mẫu thân giúp muội trừng trị họ.”
Trong suy nghĩ của nàng ta, trong nhà đã có nhiều tì bộc, đâu cần đích thân chủ mẫu làm bếp?
Trong những nhà quyền quý, chủ mẫu và tiểu thư đều là bậc tôn quý, áo đưa tận tay, cơm bưng tận miệng, mà cũng chẳng ai biết làm bếp.
Lại nhớ đến tính tình như ma vương của Ninh Diệu Dương, nàng ta chỉ nghĩ tới khả năng là Ninh Diệu Dương đang gây khó dễ cho Thịnh Mịch Mịch, bắt nàng phải tự tay làm thức ăn cho cậu.
Kiếp trước Ninh Diệu Dương quả thật chẳng ít lần làm đủ mọi cách để gây khó cho nàng ta.
Thịnh Mịch Mịch không đáp lời.
Tiểu Quả Tử không nhịn được bèn lên tiếng.
“Đại tiểu thư, phu nhân nhà chúng tỳ tự nguyện làm dược thiện cho đại thiếu gia và các thiếu gia, tiểu thư đấy ạ, đại thiếu gia đọc sách vất vả, phu nhân thương yêu ngài nên sáng sớm đã sai nô tì đi mua nguyên liệu về nấu cho đại thiếu gia, đại tiểu thư, còn có cả An Tri thiếu gia của chúng ta nữa, nô tì định giúp một tay nhưng phu nhân lại không yên lòng, bảo nô tì vụng về chỉ được chạy vặt thôi…”
Thịnh Lạc Nhi ngỡ mình nghe nhầm: "Sao? Đọc sách vất vả? Ninh Diệu Dương?”
“Phải ạ! Đại tiểu thư, đại thiếu gia của chúng tỳ giờ học giỏi lắm, lại rất yêu thích việc học hành nữa.”
“Không thể nào! Bên ngoài đều đồn đại rằng đại tôn tử của Hầu phủ là kẻ chán ghét việc học hành chữ nghĩa, ngay đến tên mình cũng không biết viết, làm sao có thể chăm chỉ đọc sách được? Ta hiểu rồi…” Thịnh Lạc Nhi nhìn Thịnh Mịch Mịch đầy ẩn ý.
Chẳng lẽ là định tạo tiếng thơm cho Ninh Diệu Dương?
Muốn dùng chiêu thức mà Thịnh gia đã dùng để xây dựng danh tiếng cho Thịnh An Cần, bằng đủ loại thủ đoạn, tạo nên một tiếng tăm tốt đẹp để cậu có thể có chỗ đứng trong giới thanh niên tài tuấn ở kinh thành.
Thịnh Mịch Mịch đoán được nàng đang nghĩ gì.
Đúng lúc đó, nàng nấu xong một bát cháo.
Dừng lại nghỉ chút.
“Tỷ tỷ, Ninh Diệu Dương nhà chúng ta thực sự đã hứng thú với việc học hành rồi, đây là nhờ ta bỏ ra một số tiền lớn mới mời được vị phu tử này, vị phu tử này và Ninh Diệu Dương tâm đầu ý hợp, lại còn rất tài giỏi, mới dạy hai ngày đã khơi gợi được hứng thú đọc sách của Ninh Diệu Dương rồi, nói đến đây mới nhớ ta còn phải chuẩn bị ít dược thiện để bày tỏ lòng cảm tạ với phu tử nữa chứ.”
Thịnh Lạc Nhi vốn đến vì chuyện này.
Nàng ta còn chưa biết mở lời ra sao thì Thịnh Mịch Mịch đã chủ động nhắc đến.
Nàng hỏi: "Phu tử nào lại lợi hại như vậy? Họ tên là chi? Người ở đâu?”
Thịnh Mịch Mịch khẽ mỉm cười: "Chỉ là một phu tử trẻ tuổi họ Cơ, tên là Cơ Trường Sinh, khi đi trên đường thì bất ngờ gặp Ninh Diệu Dương thành ra kết giao với nhau, rồi mới bằng lòng vào phủ dạy dỗ Ninh Diệu Dương.”
Thịnh Lạc Nhi bất giác siết chặt lòng bàn tay.
Nàng ta liếc nhìn đại nha hoàn Xuân Hương bên cạnh.
Xuân Hương hiểu ý, lên tiếng: "Thì ra là Cơ phu tử! Đúng là có duyên thật, đại tiểu thư nhà chúng tỳ cũng có quen biết với Cơ phu tử, ngài là Giải nguyên của khu vực Giang Tô, thảo nào có thể dạy tốt cho đại tôn tử của Hầu phủ.”
Thịnh Mịch Mịch cười nói: "Ồ, tỷ tỷ lúc nào cũng ở khuê phòng sâu kín, đại môn không ra, nhị môn chẳng bước, làm sao lại quen được Cơ phu tử nhỉ?”
Thịnh Lạc Nhi hơi đỏ mặt: "Lần trước ta đi dâng hương ở chùa Kê Minh, xe ngựa bỗng nhiên bị kinh hãi, may nhờ Cơ phu tử ra tay cứu giúp, sau khi dò hỏi tin tức của ân nhân mới biết chàng là cử tử trọ ở Nghênh Khách Lâu để ôn tập, ta liền đến để tạ ơn một lần…”
Thịnh Mịch Mịch giả vờ kinh ngạc nói: "Ta nghe Cơ phu tử nói lúc còn ở Nghênh Khách Lâu có một vị tiểu thư nhà quyền quý vô duyên vô cớ muốn tài trợ cho hắn nhưng hắn cho rằng quân tử không ăn đồ bố thí nên không nhận. Ta còn tò mò không biết là ai nữa, chẳng lẽ là đích tỷ sao?”
Thịnh Lạc Nhi mặc trang phục hoa lệ, hôm nay rõ ràng là nàng ta đã trau chuốt một phen.
Thoa son môi, điểm chút má hồng, mặc váy lụa màu vàng nhạt, thắt eo gọn gàng, trông dáng vẻ nhỏ nhắn mà yêu kiều nổi bật.
Nàng ta đứng ở cửa che mặt nói: "Có phải là đại thiếu gia Hầu phủ gây khó dễ cho muội, bắt muội phải đích thân làm thức ăn cho hắn không? Muội cũng không cần tự mình động tay, nếu hạ nhân Hầu phủ không nghe lời, Thịnh gia chúng ta cũng đã gửi nha hoàn cho muội rồi, nếu không nghe lời cứ nói với ta, ta về sẽ bẩm lại mẫu thân để mẫu thân giúp muội trừng trị họ.”
Trong suy nghĩ của nàng ta, trong nhà đã có nhiều tì bộc, đâu cần đích thân chủ mẫu làm bếp?
Trong những nhà quyền quý, chủ mẫu và tiểu thư đều là bậc tôn quý, áo đưa tận tay, cơm bưng tận miệng, mà cũng chẳng ai biết làm bếp.
Lại nhớ đến tính tình như ma vương của Ninh Diệu Dương, nàng ta chỉ nghĩ tới khả năng là Ninh Diệu Dương đang gây khó dễ cho Thịnh Mịch Mịch, bắt nàng phải tự tay làm thức ăn cho cậu.
Kiếp trước Ninh Diệu Dương quả thật chẳng ít lần làm đủ mọi cách để gây khó cho nàng ta.
Thịnh Mịch Mịch không đáp lời.
Tiểu Quả Tử không nhịn được bèn lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đại tiểu thư, phu nhân nhà chúng tỳ tự nguyện làm dược thiện cho đại thiếu gia và các thiếu gia, tiểu thư đấy ạ, đại thiếu gia đọc sách vất vả, phu nhân thương yêu ngài nên sáng sớm đã sai nô tì đi mua nguyên liệu về nấu cho đại thiếu gia, đại tiểu thư, còn có cả An Tri thiếu gia của chúng ta nữa, nô tì định giúp một tay nhưng phu nhân lại không yên lòng, bảo nô tì vụng về chỉ được chạy vặt thôi…”
Thịnh Lạc Nhi ngỡ mình nghe nhầm: "Sao? Đọc sách vất vả? Ninh Diệu Dương?”
“Phải ạ! Đại tiểu thư, đại thiếu gia của chúng tỳ giờ học giỏi lắm, lại rất yêu thích việc học hành nữa.”
“Không thể nào! Bên ngoài đều đồn đại rằng đại tôn tử của Hầu phủ là kẻ chán ghét việc học hành chữ nghĩa, ngay đến tên mình cũng không biết viết, làm sao có thể chăm chỉ đọc sách được? Ta hiểu rồi…” Thịnh Lạc Nhi nhìn Thịnh Mịch Mịch đầy ẩn ý.
Chẳng lẽ là định tạo tiếng thơm cho Ninh Diệu Dương?
Muốn dùng chiêu thức mà Thịnh gia đã dùng để xây dựng danh tiếng cho Thịnh An Cần, bằng đủ loại thủ đoạn, tạo nên một tiếng tăm tốt đẹp để cậu có thể có chỗ đứng trong giới thanh niên tài tuấn ở kinh thành.
Thịnh Mịch Mịch đoán được nàng đang nghĩ gì.
Đúng lúc đó, nàng nấu xong một bát cháo.
Dừng lại nghỉ chút.
“Tỷ tỷ, Ninh Diệu Dương nhà chúng ta thực sự đã hứng thú với việc học hành rồi, đây là nhờ ta bỏ ra một số tiền lớn mới mời được vị phu tử này, vị phu tử này và Ninh Diệu Dương tâm đầu ý hợp, lại còn rất tài giỏi, mới dạy hai ngày đã khơi gợi được hứng thú đọc sách của Ninh Diệu Dương rồi, nói đến đây mới nhớ ta còn phải chuẩn bị ít dược thiện để bày tỏ lòng cảm tạ với phu tử nữa chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thịnh Lạc Nhi vốn đến vì chuyện này.
Nàng ta còn chưa biết mở lời ra sao thì Thịnh Mịch Mịch đã chủ động nhắc đến.
Nàng hỏi: "Phu tử nào lại lợi hại như vậy? Họ tên là chi? Người ở đâu?”
Thịnh Mịch Mịch khẽ mỉm cười: "Chỉ là một phu tử trẻ tuổi họ Cơ, tên là Cơ Trường Sinh, khi đi trên đường thì bất ngờ gặp Ninh Diệu Dương thành ra kết giao với nhau, rồi mới bằng lòng vào phủ dạy dỗ Ninh Diệu Dương.”
Thịnh Lạc Nhi bất giác siết chặt lòng bàn tay.
Nàng ta liếc nhìn đại nha hoàn Xuân Hương bên cạnh.
Xuân Hương hiểu ý, lên tiếng: "Thì ra là Cơ phu tử! Đúng là có duyên thật, đại tiểu thư nhà chúng tỳ cũng có quen biết với Cơ phu tử, ngài là Giải nguyên của khu vực Giang Tô, thảo nào có thể dạy tốt cho đại tôn tử của Hầu phủ.”
Thịnh Mịch Mịch cười nói: "Ồ, tỷ tỷ lúc nào cũng ở khuê phòng sâu kín, đại môn không ra, nhị môn chẳng bước, làm sao lại quen được Cơ phu tử nhỉ?”
Thịnh Lạc Nhi hơi đỏ mặt: "Lần trước ta đi dâng hương ở chùa Kê Minh, xe ngựa bỗng nhiên bị kinh hãi, may nhờ Cơ phu tử ra tay cứu giúp, sau khi dò hỏi tin tức của ân nhân mới biết chàng là cử tử trọ ở Nghênh Khách Lâu để ôn tập, ta liền đến để tạ ơn một lần…”
Thịnh Mịch Mịch giả vờ kinh ngạc nói: "Ta nghe Cơ phu tử nói lúc còn ở Nghênh Khách Lâu có một vị tiểu thư nhà quyền quý vô duyên vô cớ muốn tài trợ cho hắn nhưng hắn cho rằng quân tử không ăn đồ bố thí nên không nhận. Ta còn tò mò không biết là ai nữa, chẳng lẽ là đích tỷ sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro