Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Không Thể Thu P...
2024-11-21 20:11:46
Vì chuyện thay thế thành thân, Thịnh phu nhân hôm nay cũng chẳng dám cho Thịnh Lạc Nhi ra khỏi cửa, sợ rằng gặp người đời sẽ gây nên tình cảnh khó xử.
Kết quả là mọi việc vẫn diễn ra chẳng khá hơn là bao.
Tất cả đều là vì Thịnh Mịch Mịch dẫn dắt mà ra.
Nếu không có nàng châm chọc đôi câu, chúng nhân cũng chỉ mập mờ hỏi thăm đôi chút, chẳng đến nỗi thẳng thừng làm tổn hại danh tiếng đích nữ nhà bà như vậy.
Bà nổi giận, cất giọng lớn: "Các vị có phải quá đáng quá rồi chăng? Tiểu nữ nhà ta vốn mắc bệnh, việc này không phải do nó tự nguyện, từ lâu đã là số kiếp khổ mệnh. Hiện giờ con bé đang ở nhà an dưỡng mà các vị lại bôi nhọ thanh danh của nó, chẳng lẽ trong nhà không có nữ nhi mà không chút để tâm tới sống chết người khác ư?"
Chúng phu nhân nghe vậy bèn hạ giọng xuống.
Thịnh Mịch Mịch thấy nên dừng thì dừng, nói: "Mẫu thân chớ nóng giận, các vị đây cũng chỉ là quan tâm đến sức khỏe của tỷ tỷ mà thôi, chẳng ai mang ác ý cả, chư vị phu nhân, tỷ tỷ ta quả thực vì nhiễm bệnh mà bỏ lỡ nhân duyên với Hầu phủ, việc này chẳng phải do ý muốn của nàng. Mẫu thân ta cũng là người có tấm lòng lương thiện, cảm tạ các vị đã quan tâm, tỷ tỷ sẽ hồi phục trong thời gian ngắn thôi."
Không khí lập tức dịu đi.
Nhưng trong lòng Thịnh Mịch Mịch đã âm thầm ghi nhớ những vị phu nhân vừa rồi đã đả động.
Ừm, lần tới nếu có cơ hội, không thể không đáp lễ họ một phen.
Thịnh phu nhân bực tức đến đau cả gan, không sao hiểu nổi vì cớ gì mà một đứa thứ nữ thân phận thấp như Thịnh Mịch Mịch đã bước vào phủ Hầu lại trở thành chủ mẫu, đáng lý phải là kẻ ai cũng ghét bỏ, không ngờ lại có kẻ đứng ra bênh vực nàng.
Thịnh phu nhân nghĩ không thông, chỉ biết đổ lỗi cho thân phận phu nhân của Hầu phủ mà nàng đang có.
Bà ta lại tiếc hận đấm chân than thở, nếu hôn sự này là của đích nữ mình thì đã tốt biết bao!
Hôm nay mẫu tử hai người đều có thể nở mày nở mặt.
Vậy mà giờ lại là thế này, khiến bà giận đến đau cả lồng ngực.
Sau đó, bà ta cũng không dám kiếm chuyện với Thịnh Mịch Mịch thêm nữa.
Thứ nữ này trước kia ở Thịnh phủ nhìn có vẻ hiền lành lắm, bảo sao nghe vậy, chưa từng cãi lại, dễ bề sai khiến nên bà mới để nàng thay thế mà gả đi.
Không ngờ, hóa ra tất cả đều là giả vờ.
Một khi vào Hầu phủ liền phô ra bộ mặt thật.
Tiểu nhân đắc chí mà thôi.
Hừ, hôm nay không cho nàng thể diện, sau này, để xem nàng có được nhà mẹ đẻ trợ giúp không!
Lại hối tiếc vì của hồi môn, nhiều của cải như vậy mà vẫn không thể thu phục được tâm của tiểu tiện nhân này.
Lấy ân uy để răn dạy đối với nàng đúng là uổng công vô ích.
Thật là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Trong lòng căm phẫn, Thịnh phu nhân nhanh chóng suy tính cách khác, những cửa hàng và điền sản đều do người của bà trông nom, bà vẫn có cách khiến chúng dần quay trở về tay mình.
Không thể để tiện nhân này chiếm của hời được!
...
Ngay lúc ấy, Chu thị lang phu nhân dẫn theo một nữ tử y phục hoa lệ tiến vào.
Chúng nữ quyến lập tức đứng dậy tiếp đón.
“Trưởng công chúa điện hạ giá lâm!”
“Mấy hôm không gặp, trông điện hạ dường như trẻ ra mấy tuổi ấy!”
Thịnh Mịch Mịch cũng theo ánh nhìn của mọi người mà nhìn sang, thấy một phụ nhân tuổi độ ngoài năm mươi, chăm sóc dung nhan kỹ lưỡng, quý khí đằng đằng, ngũ quan có chút cứng nhắc, trên gương mặt mang nét ngạo mạn.
Đây là Hoa Minh trưởng công chúa trong Hoàng thất, là muội muội duy nhất còn sống của bệ hạ hiện tại.
Trước đây hoàng thất của Đại Dụ vương triều từng gặp cảnh động loạn, hoàng tộc tổn thất không ít hoàng tử công chúa, chẳng mấy người còn sống sót.
Cuối cùng, đương kim thánh thượng lên ngôi đã dành nhiều ân sủng cho vị trưởng công chúa này, ban cho bà ta tước hiệu, lại còn vì bà ta mà kén phò mã đến ba lần.
Đáng tiếc, người đời đều bảo vị trưởng công chúa này mệnh cứng, khắc phu.
Ba đời phò mã đều lần lượt qua đời, nay bà ta trở thành quả phụ, dưới gối từng có một nhi tử nhưng vì thân thể yếu nhược cũng chẳng qua khỏi.
Về sau, thánh thượng có ý định kén phò mã nữa cho Hoa Minh trưởng công chúa nhưng không một nam nhân nào trong kinh thành dám xung phong.
Ai ai đều dè chừng, sợ bị hoàng thượng ban hôn cùng Hoa Minh trưởng công chúa.
Những năm gần đây, trưởng công chúa tuổi tác đã lớn, hoàng thượng cũng từ bỏ ý định, các gia tộc mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó, các quý phụ nữ nhi của thế gia mới dám lui tới, nếu là trước đây, những gia đình có nam nhi đến tuổi thích hợp cũng chẳng dám giao hảo với bà ta.
Vị trưởng công chúa này lại rất thích náo nhiệt, nhà nào có sự kiện gì, chỉ cần có lời mời là bà ta đều đến ngay.
Thịnh Mịch Mịch cũng đứng dậy theo đám đông, thấy mọi người đều tiến tới chuyện trò cùng trưởng công chúa, nàng bèn không cần chen vào thêm.
Người đông đúc, vị trưởng công chúa này liền chọn chỗ ngồi đẹp nhất trong chiếu hoa, giữa mọi người trông như hạc giữa bầy gà, phong thái hiển lộ vô cùng.
Chúng nữ quyến đều vây quanh đó mà góp vui.
Thịnh phu nhân cũng đi theo.
Vừa hay Thịnh Mịch Mịch không có Thịnh phu nhân bên cạnh, trông càng thoải mái tự tại hơn.
Giữa đám phụ nhân, mọi người đều bàn chuyện nhà cửa, con cái của ai sắp cập kê, nhi tử của ai vừa thăng chức, nhà ai lại thêm thành viên mới…
Thịnh Mịch Mịch là tân phủ nhân, có thể chen vào thì chen, không chen vào được thì lắng nghe, chủ yếu là để bầu bạn.
Đây là lần đầu nàng tham dự một buổi tụ hội của các phu nhân dưới thân phận chủ mẫu Hầu môn, cứ ung dung không ngại là được.
Nếu lần đầu tiên đã bị cô lập, sau này muốn hòa nhập sẽ chẳng dễ dàng gì.
Dù sao, vị trí chủ mẫu của Sùng Nhân Hầu phủ cũng khiến không ít người ngưỡng mộ.
Tại Thượng Kinh Đại Dụ, so với Hầu phủ còn nhiều gia tộc danh giá hơn, vương công quý tộc cũng có thứ bậc cao hơn Hầu phủ, nhưng chưa chắc đã được gia nghiệp giàu có sung túc như Sùng Nhân Hầu phủ.
…
Lại nói về phía nam khách.
Nam khách đều tụ tập ở khu đại đường tiền sảnh.
Hôm nay nam khách đến cũng không ít, Chu thị lang đương chức triều đình, tính tình hào sảng, giao hảo rộng rãi.
Hôm nay là đại thọ của lão mẫu thân ông, là một chuyện đại hỷ.
Do vậy, thân bằng quyến thuộc đến chúc thọ đông đảo.
Chiêu đãi nam khách không khó, hai ba nhóm cùng một chỗ, một việc quốc sự cũng có thể bàn luận tranh cãi đến nửa ngày, chỗ đánh cờ cũng phải có một đám người vây quanh, thưởng thức chữ họa cổ vật, còn có cả một nhạc công giấu mặt trong sân gảy vài khúc tỳ bà khơi gợi phong nhã thanh tân.
Đám tiểu công tử cũng náo động không ngớt.
Họ chạy nhảy nô đùa khắp nơi, chỗ nào có náo nhiệt liền chen vào góp vui.
Ấu tử Chu gia là Chu Thiên tuổi tác xấp xỉ Ninh Diệu Dương, hôm nay lo tiếp đón Ninh Diệu Dương cùng chơi trò ném thẻ vào bình rượu.
“Dương ca, ném giỏi quá! Lần nào cũng trúng, thật lợi hại quá đi mất!”
Thực ra thời gian Ninh Diệu Dương qua chưa chơi lại trò này nên tay đã gượng không ít, nhưng cậu có một đặc điểm là chỉ sợ người khác khen mình.
Cứ ai vừa khen là cậu hào hứng ngay.
Kỹ năng liền trở về.
Ban đầu ném trượt vài lần, sau đó lần nào cũng trúng đích.
Hôm nay đến có không ít tiểu công tử phủ Chu thị lang.
Đám tiểu công tử chơi đùa cùng nhau, có kẻ quen biết Ninh Diệu Dương, có kẻ chưa biết, nhưng thấy y phục của cậu hoa lệ và thần thái ngạo nghễ, kỹ nghệ ném thẻ vào bình rượu không tồi, đám tiểu tử đều hùa theo Chu Thiên mà gọi cậu là Dương ca.
Ninh Diệu Dương vốn luôn là tâm điểm chú ý, được gọi như vậy cũng chẳng thấy có gì không phải.
Còn tại chỗ dạy cách ném thẻ vào bình rượu cho mấy người khác, chỉ dẫn đôi điều.
Trò ném thẻ vào bình rượu lúc đầu chẳng mấy ai chơi, giờ dần dần nhiều người kéo đến.
Ngay lúc ấy, một đám thiếu niên đi tới.
Trong đó có một tiểu tử mập mạp cầm đầu, trên mặt toàn thịt, mạnh mẽ chen vào đám người: “Tránh ra, để bổn thế tử chơi một chút.”
Vừa chen qua liền thấy Ninh Diệu Dương đang chơi.
“A ha! Đây chẳng phải là Ninh Diệu Dương của Sùng Nhân hầu phủ sao? Nghe nói ngươi bị kế mẫu đánh đến nỗi cha nương cũng không nhận ra, mặt mũi bầm dập chẳng dám ra ngoài gặp ai, ta còn tưởng ngươi thật không dám ra ngoài nữa chứ, sao lại chơi ở đây?”
Ninh Diệu Dương cũng nhận ra hắn, đáp: “A ha! Đây chẳng phải là Béo Phúc Vinh của phủ Hoa Minh trưởng công chúa sao? Nghe đồn ngươi mập đến nỗi không đi nổi, ta còn tưởng ngươi không ra khỏi giường được, sao cũng ở đây chơi vậy!”
Khang Phúc Vinh là tôn tử của Hoa Minh trưởng công chúa.
Kết quả là mọi việc vẫn diễn ra chẳng khá hơn là bao.
Tất cả đều là vì Thịnh Mịch Mịch dẫn dắt mà ra.
Nếu không có nàng châm chọc đôi câu, chúng nhân cũng chỉ mập mờ hỏi thăm đôi chút, chẳng đến nỗi thẳng thừng làm tổn hại danh tiếng đích nữ nhà bà như vậy.
Bà nổi giận, cất giọng lớn: "Các vị có phải quá đáng quá rồi chăng? Tiểu nữ nhà ta vốn mắc bệnh, việc này không phải do nó tự nguyện, từ lâu đã là số kiếp khổ mệnh. Hiện giờ con bé đang ở nhà an dưỡng mà các vị lại bôi nhọ thanh danh của nó, chẳng lẽ trong nhà không có nữ nhi mà không chút để tâm tới sống chết người khác ư?"
Chúng phu nhân nghe vậy bèn hạ giọng xuống.
Thịnh Mịch Mịch thấy nên dừng thì dừng, nói: "Mẫu thân chớ nóng giận, các vị đây cũng chỉ là quan tâm đến sức khỏe của tỷ tỷ mà thôi, chẳng ai mang ác ý cả, chư vị phu nhân, tỷ tỷ ta quả thực vì nhiễm bệnh mà bỏ lỡ nhân duyên với Hầu phủ, việc này chẳng phải do ý muốn của nàng. Mẫu thân ta cũng là người có tấm lòng lương thiện, cảm tạ các vị đã quan tâm, tỷ tỷ sẽ hồi phục trong thời gian ngắn thôi."
Không khí lập tức dịu đi.
Nhưng trong lòng Thịnh Mịch Mịch đã âm thầm ghi nhớ những vị phu nhân vừa rồi đã đả động.
Ừm, lần tới nếu có cơ hội, không thể không đáp lễ họ một phen.
Thịnh phu nhân bực tức đến đau cả gan, không sao hiểu nổi vì cớ gì mà một đứa thứ nữ thân phận thấp như Thịnh Mịch Mịch đã bước vào phủ Hầu lại trở thành chủ mẫu, đáng lý phải là kẻ ai cũng ghét bỏ, không ngờ lại có kẻ đứng ra bênh vực nàng.
Thịnh phu nhân nghĩ không thông, chỉ biết đổ lỗi cho thân phận phu nhân của Hầu phủ mà nàng đang có.
Bà ta lại tiếc hận đấm chân than thở, nếu hôn sự này là của đích nữ mình thì đã tốt biết bao!
Hôm nay mẫu tử hai người đều có thể nở mày nở mặt.
Vậy mà giờ lại là thế này, khiến bà giận đến đau cả lồng ngực.
Sau đó, bà ta cũng không dám kiếm chuyện với Thịnh Mịch Mịch thêm nữa.
Thứ nữ này trước kia ở Thịnh phủ nhìn có vẻ hiền lành lắm, bảo sao nghe vậy, chưa từng cãi lại, dễ bề sai khiến nên bà mới để nàng thay thế mà gả đi.
Không ngờ, hóa ra tất cả đều là giả vờ.
Một khi vào Hầu phủ liền phô ra bộ mặt thật.
Tiểu nhân đắc chí mà thôi.
Hừ, hôm nay không cho nàng thể diện, sau này, để xem nàng có được nhà mẹ đẻ trợ giúp không!
Lại hối tiếc vì của hồi môn, nhiều của cải như vậy mà vẫn không thể thu phục được tâm của tiểu tiện nhân này.
Lấy ân uy để răn dạy đối với nàng đúng là uổng công vô ích.
Thật là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Trong lòng căm phẫn, Thịnh phu nhân nhanh chóng suy tính cách khác, những cửa hàng và điền sản đều do người của bà trông nom, bà vẫn có cách khiến chúng dần quay trở về tay mình.
Không thể để tiện nhân này chiếm của hời được!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Ngay lúc ấy, Chu thị lang phu nhân dẫn theo một nữ tử y phục hoa lệ tiến vào.
Chúng nữ quyến lập tức đứng dậy tiếp đón.
“Trưởng công chúa điện hạ giá lâm!”
“Mấy hôm không gặp, trông điện hạ dường như trẻ ra mấy tuổi ấy!”
Thịnh Mịch Mịch cũng theo ánh nhìn của mọi người mà nhìn sang, thấy một phụ nhân tuổi độ ngoài năm mươi, chăm sóc dung nhan kỹ lưỡng, quý khí đằng đằng, ngũ quan có chút cứng nhắc, trên gương mặt mang nét ngạo mạn.
Đây là Hoa Minh trưởng công chúa trong Hoàng thất, là muội muội duy nhất còn sống của bệ hạ hiện tại.
Trước đây hoàng thất của Đại Dụ vương triều từng gặp cảnh động loạn, hoàng tộc tổn thất không ít hoàng tử công chúa, chẳng mấy người còn sống sót.
Cuối cùng, đương kim thánh thượng lên ngôi đã dành nhiều ân sủng cho vị trưởng công chúa này, ban cho bà ta tước hiệu, lại còn vì bà ta mà kén phò mã đến ba lần.
Đáng tiếc, người đời đều bảo vị trưởng công chúa này mệnh cứng, khắc phu.
Ba đời phò mã đều lần lượt qua đời, nay bà ta trở thành quả phụ, dưới gối từng có một nhi tử nhưng vì thân thể yếu nhược cũng chẳng qua khỏi.
Về sau, thánh thượng có ý định kén phò mã nữa cho Hoa Minh trưởng công chúa nhưng không một nam nhân nào trong kinh thành dám xung phong.
Ai ai đều dè chừng, sợ bị hoàng thượng ban hôn cùng Hoa Minh trưởng công chúa.
Những năm gần đây, trưởng công chúa tuổi tác đã lớn, hoàng thượng cũng từ bỏ ý định, các gia tộc mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Từ đó, các quý phụ nữ nhi của thế gia mới dám lui tới, nếu là trước đây, những gia đình có nam nhi đến tuổi thích hợp cũng chẳng dám giao hảo với bà ta.
Vị trưởng công chúa này lại rất thích náo nhiệt, nhà nào có sự kiện gì, chỉ cần có lời mời là bà ta đều đến ngay.
Thịnh Mịch Mịch cũng đứng dậy theo đám đông, thấy mọi người đều tiến tới chuyện trò cùng trưởng công chúa, nàng bèn không cần chen vào thêm.
Người đông đúc, vị trưởng công chúa này liền chọn chỗ ngồi đẹp nhất trong chiếu hoa, giữa mọi người trông như hạc giữa bầy gà, phong thái hiển lộ vô cùng.
Chúng nữ quyến đều vây quanh đó mà góp vui.
Thịnh phu nhân cũng đi theo.
Vừa hay Thịnh Mịch Mịch không có Thịnh phu nhân bên cạnh, trông càng thoải mái tự tại hơn.
Giữa đám phụ nhân, mọi người đều bàn chuyện nhà cửa, con cái của ai sắp cập kê, nhi tử của ai vừa thăng chức, nhà ai lại thêm thành viên mới…
Thịnh Mịch Mịch là tân phủ nhân, có thể chen vào thì chen, không chen vào được thì lắng nghe, chủ yếu là để bầu bạn.
Đây là lần đầu nàng tham dự một buổi tụ hội của các phu nhân dưới thân phận chủ mẫu Hầu môn, cứ ung dung không ngại là được.
Nếu lần đầu tiên đã bị cô lập, sau này muốn hòa nhập sẽ chẳng dễ dàng gì.
Dù sao, vị trí chủ mẫu của Sùng Nhân Hầu phủ cũng khiến không ít người ngưỡng mộ.
Tại Thượng Kinh Đại Dụ, so với Hầu phủ còn nhiều gia tộc danh giá hơn, vương công quý tộc cũng có thứ bậc cao hơn Hầu phủ, nhưng chưa chắc đã được gia nghiệp giàu có sung túc như Sùng Nhân Hầu phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Lại nói về phía nam khách.
Nam khách đều tụ tập ở khu đại đường tiền sảnh.
Hôm nay nam khách đến cũng không ít, Chu thị lang đương chức triều đình, tính tình hào sảng, giao hảo rộng rãi.
Hôm nay là đại thọ của lão mẫu thân ông, là một chuyện đại hỷ.
Do vậy, thân bằng quyến thuộc đến chúc thọ đông đảo.
Chiêu đãi nam khách không khó, hai ba nhóm cùng một chỗ, một việc quốc sự cũng có thể bàn luận tranh cãi đến nửa ngày, chỗ đánh cờ cũng phải có một đám người vây quanh, thưởng thức chữ họa cổ vật, còn có cả một nhạc công giấu mặt trong sân gảy vài khúc tỳ bà khơi gợi phong nhã thanh tân.
Đám tiểu công tử cũng náo động không ngớt.
Họ chạy nhảy nô đùa khắp nơi, chỗ nào có náo nhiệt liền chen vào góp vui.
Ấu tử Chu gia là Chu Thiên tuổi tác xấp xỉ Ninh Diệu Dương, hôm nay lo tiếp đón Ninh Diệu Dương cùng chơi trò ném thẻ vào bình rượu.
“Dương ca, ném giỏi quá! Lần nào cũng trúng, thật lợi hại quá đi mất!”
Thực ra thời gian Ninh Diệu Dương qua chưa chơi lại trò này nên tay đã gượng không ít, nhưng cậu có một đặc điểm là chỉ sợ người khác khen mình.
Cứ ai vừa khen là cậu hào hứng ngay.
Kỹ năng liền trở về.
Ban đầu ném trượt vài lần, sau đó lần nào cũng trúng đích.
Hôm nay đến có không ít tiểu công tử phủ Chu thị lang.
Đám tiểu công tử chơi đùa cùng nhau, có kẻ quen biết Ninh Diệu Dương, có kẻ chưa biết, nhưng thấy y phục của cậu hoa lệ và thần thái ngạo nghễ, kỹ nghệ ném thẻ vào bình rượu không tồi, đám tiểu tử đều hùa theo Chu Thiên mà gọi cậu là Dương ca.
Ninh Diệu Dương vốn luôn là tâm điểm chú ý, được gọi như vậy cũng chẳng thấy có gì không phải.
Còn tại chỗ dạy cách ném thẻ vào bình rượu cho mấy người khác, chỉ dẫn đôi điều.
Trò ném thẻ vào bình rượu lúc đầu chẳng mấy ai chơi, giờ dần dần nhiều người kéo đến.
Ngay lúc ấy, một đám thiếu niên đi tới.
Trong đó có một tiểu tử mập mạp cầm đầu, trên mặt toàn thịt, mạnh mẽ chen vào đám người: “Tránh ra, để bổn thế tử chơi một chút.”
Vừa chen qua liền thấy Ninh Diệu Dương đang chơi.
“A ha! Đây chẳng phải là Ninh Diệu Dương của Sùng Nhân hầu phủ sao? Nghe nói ngươi bị kế mẫu đánh đến nỗi cha nương cũng không nhận ra, mặt mũi bầm dập chẳng dám ra ngoài gặp ai, ta còn tưởng ngươi thật không dám ra ngoài nữa chứ, sao lại chơi ở đây?”
Ninh Diệu Dương cũng nhận ra hắn, đáp: “A ha! Đây chẳng phải là Béo Phúc Vinh của phủ Hoa Minh trưởng công chúa sao? Nghe đồn ngươi mập đến nỗi không đi nổi, ta còn tưởng ngươi không ra khỏi giường được, sao cũng ở đây chơi vậy!”
Khang Phúc Vinh là tôn tử của Hoa Minh trưởng công chúa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro