Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Đúng Là Lỗi Của...
2024-11-21 20:11:46
Chiếc mũ lớn đội xuống như vậy, ai có thể chịu nổi?
Thịnh Mịch Mịch cũng không né tránh thân phận thứ nữ của mình, mắng người khác mà miệng lưỡi vô cùng sắc bén.
Cũng chẳng trách vì sao nàng dám ra tay dạy dỗ trưởng tôn của Hầu phủ ngay trong ngày thành thân, rõ ràng là kẻ có thủ đoạn.
Có người ban đầu còn muốn hùa theo Hoàng phu nhân đôi câu, định làm khó thân là thứ nữ mà lại làm chủ mẫu là nàng, nhưng nay không ai dám hé lời.
Nếu không cẩn thận mà đụng chạm để nàng bêu rếu trước mặt mọi người thì thật là chẳng biết giấu mặt đi đâu.
Sùng Nhân Hầu phủ là nhà công hầu quyền quý, của cải vô số, tước vị lại truyền đời qua mấy thế hệ, lại thêm tiểu Hầu gia lập công ngoài chiến trường. Dù có người đồn rằng lâu rồi hắn không trở về, e đã tử trận nơi chiến địa nhưng chưa có tin tức chính xác, nếu hắn còn sống thì nhà này chẳng phải chỉ vững chắc mà còn có tương lai xán lạn, không thể tùy tiện đắc tội.
Hoàng phu nhân mặt mày xám ngoét.
Bà ta vội vàng tìm cách cứu vãn, nói một cách miễn cưỡng: "Tiểu Hầu gia phu nhân nói lời ấy là thế nào, ta chẳng qua chỉ muốn thân thiết với phu nhân nên mới chuyện trò đôi câu mà thôi chứ không có ý gì khác, mong phu nhân chớ hiểu lầm."
Thịnh Mịch Mịch ung dung đáp: "Thì ra là hiểu lầm, kết oán chi bằng hóa giải, Hoàng phu nhân, là thiếp thân đường đột rồi."
Hoàng phu nhân thuận theo bậc thang mà xuống: "Phải, phải, cũng là lỗi của thiếp thân, mạo phạm Tiểu Hầu gia phu nhân trước."
Không khí thoắt chốc dịu lại.
Mọi người càng thêm thán phục chủ mẫu mới của Sùng Nhân Hầu phủ.
Bản lĩnh đối đáp điềm nhiên, vờn quanh người khác, không, phải nói là phong thái đoan trang đĩnh đạc quả không tầm thường!
Chỉ vài lời mà hóa giải thế cục căng thẳng rồi lại thản nhiên như không có chuyện gì.
Khiến cho không ít người cảm thấy thất vọng.
Bọn họ vốn còn trông mong xem nàng làm lớn chuyện, chờ xem kịch vui.
Nhưng không, nàng xử lý xong rồi.
Ninh Giảo Nguyệt khẽ mím môi, cô bé đã định rằng nếu cần thiết sẽ đứng ra nói giúp cho Thịnh Mịch Mịch.
Nhưng hoàn toàn không cần thiết, khó khăn đã được hóa giải một cách êm đẹp.
Cô bé nhẹ nhõm hẳn.
Vị kế mẫu này của cô bé không dễ bị ức hiếp, da mặt dày dạn, miệng lưỡi sắc sảo, lời nói ra lớp lớp nhưng chẳng ai có thể bắt bẻ.
Vừa lúc, tiểu thư Chu phủ thân quen ở bên kia vẫy tay chào, cô bé quay sang Thịnh Mịch Mịch nói.
“Mẫu thân, con xin qua chỗ Chu tỷ một lát.”
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười gật đầu: "Được, đi đi, nhớ giữ sức, mệt thì nghỉ ngơi nhé, đừng lại gần hồ nước hay nơi lạnh lẽo dưới giả sơn đấy.”
“Con biết rồi, mẫu thân.”
Ninh Giảo Nguyệt trả lời rồi hành lễ với các vị phu nhân trước khi đi.
Các phu nhân càng thêm ngưỡng mộ Thịnh Mịch Mịch.
Ngày thành thân, cảnh trưởng tôn Ninh Diệu Dương muốn đuổi kế mẫu khỏi cửa vẫn còn như mới.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, quan hệ giữa kế mẫu và trưởng tôn ở Sùng Nhân Hầu phủ đã thân thiết đến vậy rồi sao?
Tiếng gọi “mẫu thân” thật tự nhiên đến vậy ư?
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười nhìn Ninh Giảo Nguyệt rời đi.
Trên mặt mang theo nét cười mãn nguyện như dì yêu thương cháu.
Nguyệt Nhi bảo bối thật không phụ công nàng nuôi dạy!
Trong nhà gọi nàng là phu nhân, ra ngoài gọi là mẫu thân, thế này thật là qua thể diện cho nàng rồi!
Thỏa mãn.
Hai đứa trẻ tốt như vậy, nàng cũng không hiểu sao kiếp trước tỷ tỷ của nàng lại nuôi nấng khiến chúng đi đến cảnh ngộ thê thảm đến thế.
Các vị phu nhân đều bắt đầu quay sang trò chuyện với Thịnh Mịch Mịch.
Thịnh Mịch Mịch không hề câu nệ, ai nói gì nàng đều có thể ứng đối một hai câu.
Lúc xuất môn, Bát nương cùng Ổn nương cũng đã tường tận giới thiệu cho nàng tất cả các phu nhân thường giao thiệp trong kinh thành, sắp xếp lại từng người một.
Vốn dĩ trước đây nàng không quá hứng thú với việc qua lại xã giao giữa các phu nhân, hơn nữa ở Thịnh phủ, Thịnh phu nhân cũng ít khi dẫn nàng ra ngoài học hỏi lễ nghĩa, thành thử những người nàng quen biết cũng chẳng có bao nhiêu.
Nay nàng đã là chủ mẫu Sùng Nhân Hầu phủ, việc của nàng, nàng không ngại mà đảm đương.
Thân là chủ mẫu của Sùng Nhân Hầu phủ chẳng cần phải cúi đầu trước ai trong kinh thành, nàng đâu cần lấy lòng ai khác, chỉ cần làm tròn bổn phận, mở mắt nhìn rộng không để ai lừa gạt là được.
Nhập gia tùy tục, nói nhiều lời hợp ý người nghe, chẳng mấy chốc các phu nhân đều có cái nhìn khác về Thịnh Mịch Mịch.
Nếu nàng muốn, người khác e sẽ nghĩ mình đã tìm được một khuê mật thất lạc nhiều năm.
Giữa lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, Thịnh phu nhân tới.
Thịnh phu nhân kinh ngạc: "Mịch Mịch, sao con lại ở đây?”
Vừa nói bà ta vừa bước đến trước mặt nàng.
Các nha hoàn và ma ma đứng cạnh bà ta đều đồng loạt cúi người hành lễ: "Nhị tiểu thư bình an.”
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười, khoát tay bảo họ miễn lễ.
“Mẫu thân đã tới rồi, mời người ngồi lên chỗ cao.”
Thịnh phu nhân liếc qua chiếc ghế trung tâm kia, bình thường không phải một Hàn Lâm phu nhân như bà có thể ngồi, nhưng hôm nay đã được Thịnh Mịch Mịch mời, bà cũng không ngại mà ngồi xuống.
Bà vừa ngồi, các phu nhân bên cạnh liền phải theo thứ tự mà dịch ra ngoài.
Thịnh phu nhân cũng thưởng thức một phen cảm giác được làm tâm điểm chú ý của mọi người.
Bà cất giọng có chút không đồng ý: "Mịch Mịch, con là thê tử trẻ tuổi, phu quân lại không ở trong kinh, không ở nhà chăm sóc con cái lại ra ngoài đi lại làm gì? Bên ngoài nhiều nam nhân xa lạ, chẳng may chạm mặt còn ra thể thống gì?”
Các phu nhân đều dỏng tai nghe ngóng.
Vừa rồi cảnh Thịnh Mịch Mịch đối đáp cùng Hoàng phu nhân vẫn còn mới mẻ.
Nay đến lượt Thịnh phu nhân lại là đích mẫu của nàng, xem nàng xử trí ra sao.
Chỉ thấy Thịnh Mịch Mịch mỉm cười không đổi: "Mẫu thân nói sai rồi, phu quân con chỉ là không có mặt ở kinh thành nhưng vẫn còn sống mà! Mẫu thân nói như thể con là quả phụ phải cấm cung chẳng được đi đâu ấy! Chuyện này nếu mà đến tai lão Hầu gia, lão phu nhân trong phủ, chẳng biết họ sẽ phẫn nộ đến mức nào đâu!”
Thịnh phu nhân nghẹn lời.
“Ta đâu có ý đó…”
Thịnh Mịch Mịch nói tiếp: "Chắc mẫu thân cũng là vì quan tâm con thôi, nhưng hiện tại con đã là chủ mẫu của Sùng Nhân Hầu phủ, việc trong ngoài đều do con gánh vác, phủ của Chu Thị lang có giao tình thân thiết với chúng con nên nếu hôm nay con không tới, chẳng phải làm lạnh nhạt tình nghĩa hai nhà sao? Nếu lão phu nhân biết e sẽ quở trách con rồi. Hơn nữa, hôm nay ra ngoài đều là quý phụ nhân có đức hạnh đoan trang, mẫu thân sao lại ví họ như lũ đàng điếm nơi chợ búa, sợ gần gũi sẽ làm hư hại thanh danh chứ?”
Lời nói liền đẩy trách nhiệm sang người khác.
Các phu nhân vốn đã có chút không hài lòng khi Thịnh phu nhân vừa ngồi đã khiến họ phải dời ghế, nay nghe xong càng cảm thấy chướng tai.
Thịnh Mịch Mịch vừa nãy trò chuyện với các phu nhân đều khiến họ cảm thấy nàng là người thấu hiểu lòng người.
Các phu nhân vị thế thấp hơn còn muốn kết thân với nàng.
Nghe nàng nói vậy, ai nấy đều nhận ra nàng và đích mẫu vốn chẳng hòa hợp.
Thế là liền có người góp lời.
“Nghe nói đích nữ nhà Thịnh gia mắc bệnh nặng, giờ đã khá hơn chưa? Ta nghe rằng bệnh này thuộc loại chứng nhiệt, có bệnh như vậy thì sợ là đã gần kề ngày vãng thế rồi.”
“Hẳn là thế, nếu không thì sao lại để nhị tiểu thư thay mình xuất giá chứ?”
“Dù khỏi bệnh, có khi cũng khó sinh nở, nhà nào rước về há chẳng phải tuyệt tự ư?”
“Không chỉ có vấn đề sinh nở, cứ chuyện hôn sự tùy tiện đổi thay như vậy thì hẳn là phẩm hạnh có vấn đề! Gia tộc nào mà đường hoàng chính chính chắc cũng không dám rước về làm chính thất…”
Càng nói càng quá lời.
Sắc mặt Thịnh phu nhân càng lúc càng khó coi.
Thịnh Mịch Mịch cũng không né tránh thân phận thứ nữ của mình, mắng người khác mà miệng lưỡi vô cùng sắc bén.
Cũng chẳng trách vì sao nàng dám ra tay dạy dỗ trưởng tôn của Hầu phủ ngay trong ngày thành thân, rõ ràng là kẻ có thủ đoạn.
Có người ban đầu còn muốn hùa theo Hoàng phu nhân đôi câu, định làm khó thân là thứ nữ mà lại làm chủ mẫu là nàng, nhưng nay không ai dám hé lời.
Nếu không cẩn thận mà đụng chạm để nàng bêu rếu trước mặt mọi người thì thật là chẳng biết giấu mặt đi đâu.
Sùng Nhân Hầu phủ là nhà công hầu quyền quý, của cải vô số, tước vị lại truyền đời qua mấy thế hệ, lại thêm tiểu Hầu gia lập công ngoài chiến trường. Dù có người đồn rằng lâu rồi hắn không trở về, e đã tử trận nơi chiến địa nhưng chưa có tin tức chính xác, nếu hắn còn sống thì nhà này chẳng phải chỉ vững chắc mà còn có tương lai xán lạn, không thể tùy tiện đắc tội.
Hoàng phu nhân mặt mày xám ngoét.
Bà ta vội vàng tìm cách cứu vãn, nói một cách miễn cưỡng: "Tiểu Hầu gia phu nhân nói lời ấy là thế nào, ta chẳng qua chỉ muốn thân thiết với phu nhân nên mới chuyện trò đôi câu mà thôi chứ không có ý gì khác, mong phu nhân chớ hiểu lầm."
Thịnh Mịch Mịch ung dung đáp: "Thì ra là hiểu lầm, kết oán chi bằng hóa giải, Hoàng phu nhân, là thiếp thân đường đột rồi."
Hoàng phu nhân thuận theo bậc thang mà xuống: "Phải, phải, cũng là lỗi của thiếp thân, mạo phạm Tiểu Hầu gia phu nhân trước."
Không khí thoắt chốc dịu lại.
Mọi người càng thêm thán phục chủ mẫu mới của Sùng Nhân Hầu phủ.
Bản lĩnh đối đáp điềm nhiên, vờn quanh người khác, không, phải nói là phong thái đoan trang đĩnh đạc quả không tầm thường!
Chỉ vài lời mà hóa giải thế cục căng thẳng rồi lại thản nhiên như không có chuyện gì.
Khiến cho không ít người cảm thấy thất vọng.
Bọn họ vốn còn trông mong xem nàng làm lớn chuyện, chờ xem kịch vui.
Nhưng không, nàng xử lý xong rồi.
Ninh Giảo Nguyệt khẽ mím môi, cô bé đã định rằng nếu cần thiết sẽ đứng ra nói giúp cho Thịnh Mịch Mịch.
Nhưng hoàn toàn không cần thiết, khó khăn đã được hóa giải một cách êm đẹp.
Cô bé nhẹ nhõm hẳn.
Vị kế mẫu này của cô bé không dễ bị ức hiếp, da mặt dày dạn, miệng lưỡi sắc sảo, lời nói ra lớp lớp nhưng chẳng ai có thể bắt bẻ.
Vừa lúc, tiểu thư Chu phủ thân quen ở bên kia vẫy tay chào, cô bé quay sang Thịnh Mịch Mịch nói.
“Mẫu thân, con xin qua chỗ Chu tỷ một lát.”
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười gật đầu: "Được, đi đi, nhớ giữ sức, mệt thì nghỉ ngơi nhé, đừng lại gần hồ nước hay nơi lạnh lẽo dưới giả sơn đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con biết rồi, mẫu thân.”
Ninh Giảo Nguyệt trả lời rồi hành lễ với các vị phu nhân trước khi đi.
Các phu nhân càng thêm ngưỡng mộ Thịnh Mịch Mịch.
Ngày thành thân, cảnh trưởng tôn Ninh Diệu Dương muốn đuổi kế mẫu khỏi cửa vẫn còn như mới.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, quan hệ giữa kế mẫu và trưởng tôn ở Sùng Nhân Hầu phủ đã thân thiết đến vậy rồi sao?
Tiếng gọi “mẫu thân” thật tự nhiên đến vậy ư?
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười nhìn Ninh Giảo Nguyệt rời đi.
Trên mặt mang theo nét cười mãn nguyện như dì yêu thương cháu.
Nguyệt Nhi bảo bối thật không phụ công nàng nuôi dạy!
Trong nhà gọi nàng là phu nhân, ra ngoài gọi là mẫu thân, thế này thật là qua thể diện cho nàng rồi!
Thỏa mãn.
Hai đứa trẻ tốt như vậy, nàng cũng không hiểu sao kiếp trước tỷ tỷ của nàng lại nuôi nấng khiến chúng đi đến cảnh ngộ thê thảm đến thế.
Các vị phu nhân đều bắt đầu quay sang trò chuyện với Thịnh Mịch Mịch.
Thịnh Mịch Mịch không hề câu nệ, ai nói gì nàng đều có thể ứng đối một hai câu.
Lúc xuất môn, Bát nương cùng Ổn nương cũng đã tường tận giới thiệu cho nàng tất cả các phu nhân thường giao thiệp trong kinh thành, sắp xếp lại từng người một.
Vốn dĩ trước đây nàng không quá hứng thú với việc qua lại xã giao giữa các phu nhân, hơn nữa ở Thịnh phủ, Thịnh phu nhân cũng ít khi dẫn nàng ra ngoài học hỏi lễ nghĩa, thành thử những người nàng quen biết cũng chẳng có bao nhiêu.
Nay nàng đã là chủ mẫu Sùng Nhân Hầu phủ, việc của nàng, nàng không ngại mà đảm đương.
Thân là chủ mẫu của Sùng Nhân Hầu phủ chẳng cần phải cúi đầu trước ai trong kinh thành, nàng đâu cần lấy lòng ai khác, chỉ cần làm tròn bổn phận, mở mắt nhìn rộng không để ai lừa gạt là được.
Nhập gia tùy tục, nói nhiều lời hợp ý người nghe, chẳng mấy chốc các phu nhân đều có cái nhìn khác về Thịnh Mịch Mịch.
Nếu nàng muốn, người khác e sẽ nghĩ mình đã tìm được một khuê mật thất lạc nhiều năm.
Giữa lúc mọi người trò chuyện vui vẻ, Thịnh phu nhân tới.
Thịnh phu nhân kinh ngạc: "Mịch Mịch, sao con lại ở đây?”
Vừa nói bà ta vừa bước đến trước mặt nàng.
Các nha hoàn và ma ma đứng cạnh bà ta đều đồng loạt cúi người hành lễ: "Nhị tiểu thư bình an.”
Thịnh Mịch Mịch mỉm cười, khoát tay bảo họ miễn lễ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẫu thân đã tới rồi, mời người ngồi lên chỗ cao.”
Thịnh phu nhân liếc qua chiếc ghế trung tâm kia, bình thường không phải một Hàn Lâm phu nhân như bà có thể ngồi, nhưng hôm nay đã được Thịnh Mịch Mịch mời, bà cũng không ngại mà ngồi xuống.
Bà vừa ngồi, các phu nhân bên cạnh liền phải theo thứ tự mà dịch ra ngoài.
Thịnh phu nhân cũng thưởng thức một phen cảm giác được làm tâm điểm chú ý của mọi người.
Bà cất giọng có chút không đồng ý: "Mịch Mịch, con là thê tử trẻ tuổi, phu quân lại không ở trong kinh, không ở nhà chăm sóc con cái lại ra ngoài đi lại làm gì? Bên ngoài nhiều nam nhân xa lạ, chẳng may chạm mặt còn ra thể thống gì?”
Các phu nhân đều dỏng tai nghe ngóng.
Vừa rồi cảnh Thịnh Mịch Mịch đối đáp cùng Hoàng phu nhân vẫn còn mới mẻ.
Nay đến lượt Thịnh phu nhân lại là đích mẫu của nàng, xem nàng xử trí ra sao.
Chỉ thấy Thịnh Mịch Mịch mỉm cười không đổi: "Mẫu thân nói sai rồi, phu quân con chỉ là không có mặt ở kinh thành nhưng vẫn còn sống mà! Mẫu thân nói như thể con là quả phụ phải cấm cung chẳng được đi đâu ấy! Chuyện này nếu mà đến tai lão Hầu gia, lão phu nhân trong phủ, chẳng biết họ sẽ phẫn nộ đến mức nào đâu!”
Thịnh phu nhân nghẹn lời.
“Ta đâu có ý đó…”
Thịnh Mịch Mịch nói tiếp: "Chắc mẫu thân cũng là vì quan tâm con thôi, nhưng hiện tại con đã là chủ mẫu của Sùng Nhân Hầu phủ, việc trong ngoài đều do con gánh vác, phủ của Chu Thị lang có giao tình thân thiết với chúng con nên nếu hôm nay con không tới, chẳng phải làm lạnh nhạt tình nghĩa hai nhà sao? Nếu lão phu nhân biết e sẽ quở trách con rồi. Hơn nữa, hôm nay ra ngoài đều là quý phụ nhân có đức hạnh đoan trang, mẫu thân sao lại ví họ như lũ đàng điếm nơi chợ búa, sợ gần gũi sẽ làm hư hại thanh danh chứ?”
Lời nói liền đẩy trách nhiệm sang người khác.
Các phu nhân vốn đã có chút không hài lòng khi Thịnh phu nhân vừa ngồi đã khiến họ phải dời ghế, nay nghe xong càng cảm thấy chướng tai.
Thịnh Mịch Mịch vừa nãy trò chuyện với các phu nhân đều khiến họ cảm thấy nàng là người thấu hiểu lòng người.
Các phu nhân vị thế thấp hơn còn muốn kết thân với nàng.
Nghe nàng nói vậy, ai nấy đều nhận ra nàng và đích mẫu vốn chẳng hòa hợp.
Thế là liền có người góp lời.
“Nghe nói đích nữ nhà Thịnh gia mắc bệnh nặng, giờ đã khá hơn chưa? Ta nghe rằng bệnh này thuộc loại chứng nhiệt, có bệnh như vậy thì sợ là đã gần kề ngày vãng thế rồi.”
“Hẳn là thế, nếu không thì sao lại để nhị tiểu thư thay mình xuất giá chứ?”
“Dù khỏi bệnh, có khi cũng khó sinh nở, nhà nào rước về há chẳng phải tuyệt tự ư?”
“Không chỉ có vấn đề sinh nở, cứ chuyện hôn sự tùy tiện đổi thay như vậy thì hẳn là phẩm hạnh có vấn đề! Gia tộc nào mà đường hoàng chính chính chắc cũng không dám rước về làm chính thất…”
Càng nói càng quá lời.
Sắc mặt Thịnh phu nhân càng lúc càng khó coi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro