Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Tiểu Công Chúa...
2024-11-21 20:11:46
Thịnh Mịch Mịch nhận được thiệp mời từ phủ Công Bộ Thị Lang gửi tới.
Đại thọ tròn sáu mươi của lão thái quân trong phủ.
Bát Nương liền lên tiếng: "Lão thái quân phủ Thị Lang Chu đại nhân, xưa kia là bạn tốt với lão phu nhân phủ chúng ta, nhiều năm qua, hai nhà qua lại mật thiết, giao tình vô cùng thâm sâu."
Lời này là sợ Thịnh Mịch Mịch không biết lai lịch giữa hai nhà mà giới thiệu sơ qua ít nhiều cho nàng.
Thịnh Mịch Mịch gật đầu: "Nghe danh Chu lão thái quân là người tánh tình khoan dung, tích đức hành thiện, ngày mai nhất định sẽ tới chúc thọ."
Đang nói thì Ninh Diệu Dương đã hầm hầm trở về từ bên ngoài.
Thịnh Mịch Mịch ngạc nhiên: "Ninh Diệu Dương, trở về sớm vậy sao?"
Ninh Diệu Dương hừ lạnh: "Ngươi quản lúc nào tiểu gia về à!"
Nói xong, cậu lập tức ôm sách phóng thẳng đến Độc Thư Đài.
Tiểu đồng theo sau cậu lớn tiếng nói: "Đại thiếu gia chúng ta nói, ở bên ngoài chơi chẳng thú vị, thà trở về tìm Cơ Phu Tử đọc sách còn hơn!"
Thịnh Mịch Mịch cùng hạ nhân trong hầu phủ…
Đều có chút không tin nổi.
Thịnh Mịch Mịch sai người đi hỏi cho rõ, hiểu được tình hình chân thực lại càng cảm thấy buồn cười.
Thằng nhóc Ninh Diệu Dương này quả thật không phải ngẫu nhiên mà được gọi là tiểu ma vương.
Thật là lục thân bất nhận, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt.
Nhưng lần này tiểu tử này trở mặt đúng lắm.
Cậu còn biết giữ gìn thanh danh của hầu phủ, thay kễ mẫu là nàng lên tiếng, biểu hiện của tiểu tử này không tệ.
Chiều tối hôm đó, Thịnh Mịch Mịch đến Hồi Tuyết Lâu hỏi ý hai huynh muội có muốn cùng nàng đi dự tiệc ở Thị Lang phủ Chu đại nhân không.
Hai huynh muội đều đồng ý.
Thịnh Mịch Mịch luôn để cho huynh muội họ có sự tự do và tôn trọng.
Muốn đi thì đi, không muốn đi thì không ép.
Sau khi Thịnh Mịch Mịch rời khỏi, hai đứa lại rì rầm, bàn luận nho nhỏ.
"Phu nhân chỉ là con thứ, không biết trước kia đã từng có kinh nghiệm giao tiếp với các phu nhân quyền quý chưa, ca ca, ngày mai chúng ta phải giúp đỡ một chút, nếu ai dám ức hiếp phu nhân thì không thể để ảnh hưởng đến danh tiếng của hầu phủ chúng ta được."
"Được! Để xem ngày mai ai dám ức hiếp nàng!"
***
Ngày hôm sau, Thịnh Mịch Mịch ăn sáng xong, thu dọn chỉnh tề rồi mang theo hai huynh muội Ninh Diệu Dương đến dự tiệc.
Hôm nay hai đứa bé song sinh đều ăn mặc lộng lẫy, đẹp đẽ.
Sau khi nhũ mẫu của Ninh Diệu Dương bị đuổi đi, Thịnh Mịch Mịch lại chọn một nhũ mẫu đắc lực khác thay thế vào phòng cậu.
Người hầu hạ bên cạnh hai đứa nhỏ sau khi được Thịnh Mịch Mịch cảnh cáo đã tận tâm tận lực chăm sóc.
Hai đứa bé có nhan sắc xinh đẹp, ăn mặc hợp thời, đi đâu cũng khiến người khác phải ngoái nhìn.
Khi xe ngựa của hầu phủ đến phủ Chu Thị Lang, bên ngoài đã đầy ắp xe ngựa của quan khách.
Thịnh Mịch Mịch dắt tay hai đứa nhỏ bước xuống xe trong ánh nhìn tò mò của mọi người.
Có người không nhận ra nàng nhưng lại nhận ra hai đứa bé song sinh Ninh Diệu Dương.
Vừa nhìn thấy hai đứa, mọi người liền đoán được nàng là ai.
Là chủ mẫu đương gia của phủ Sùng Nhân hầu phủ.
Quản gia của phủ Chu thị lang tỏ ra nhiệt tình, mời ba mẹ con họ bước vào.
Chỗ ngồi của nam khách được tiếp đãi ngoài đại sảnh.
Phụ nhân cùng bọn trẻ được mời vào nghỉ ngơi trong nội viện.
Chu thị lang phu nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân hình trung bình, khuôn mặt tròn, nhìn người luôn nở nụ cười vui vẻ, thấy ba mẹ con Thịnh Mịch Mịch đến liền thân thiết nắm lấy tay nàng.
"Phu nhân Tiểu Hầu gia mời vào, làm phiền nàng tự mình đến đây khiến Chu phủ chúng ta rực rỡ hẳn lên!"
Rồi bà quay sang hai đứa bé song sinh: "Diệu Dương và Giảo Nguyệt vài ngày không gặp, khí sắc ngày càng tốt rồi."
Thịnh Mịch Mịch đáp lại vài câu khách sáo, để hai đứa nhỏ làm lễ bái lạy trưởng bối.
Chu phu nhân được sủng mà sửng sốt, vội vàng sai nhi tử và trưởng nữ của mình đến mời hai đứa bé đi chơi cùng bọn trẻ.
Hai đứa nhỏ đều lắc đầu không chịu đi, cứ muốn đi theo sau Thịnh Mịch Mịch từng bước như bóng với hình.
Chu phu nhân ngạc nhiên: "Ô kìa, hai đứa trước đây tới Chu phủ chúng ta, nào có lạ lẫm như vậy!"
Chỉ có Thịnh Mịch Mịch mới hiểu được ý của hai đứa nhỏ.
Hai đứa lo nàng không thể ứng đối nổi, sợ nàng bị người ta ức hiếp nên muốn ở bên cạnh để đỡ lời cho nàng mà thôi.
Khi ở Thịnh phủ, hai đứa cũng thường làm như vậy.
Nàng xoa đầu hai đứa nhỏ: "Đi chơi đi, các phu nhân nói chuyện, mấy đứa bé các con không có hứng thú đâu."
Ninh Giảo Nguyệt bèn nói: "Vậy ca ca cứ đi chơi với Chu ca ca bọn họ đi, muội ở lại bên cạnh kế mẫu là được."
Do thân tình của tổ mẫu, từ nhỏ hai huynh muội đã thường đến Chu phủ chơi, lại thân thiết với vài trưởng tử, trưởng nữ của Chu phủ cùng tuổi.
Mấy vị công tử Chu gia cũng đang đứng chờ bên cạnh, đợi Ninh Diệu Dương đã lâu.
Ninh Diệu Dương liền theo bọn họ đi chơi.
Ninh Giảo Nguyệt ở lại bên cạnh Thịnh Mịch Mịch.
Bên kia, các phu nhân đến sớm đã tụ năm tụ ba nói chuyện.
Chu phu nhân dẫn Thịnh Mịch Mịch đi tới giới thiệu nàng với mọi người.
Có người chào hỏi Thịnh Mịch Mịch một cách thân thiện.
Cũng có người giả vờ khoa trương: "Ôi chao, đây là tân chủ mẫu Sùng Nhân hầu phủ sao! Phu nhân thay đổi bộ y phục khiến ta suýt thì nhận không ra đấy. Ngày thành thân của phu nhân ta còn đến tham dự, phu nhân kéo trưởng tôn của quý phủ đánh cho một trận, phong thái ngày ấy thật khiến người ta khắc cốt ghi tâm mà!"
Sắc mặt Thịnh Mịch Mịch không đổi: "Khuyển tử nghịch ngợm, khiến Hoàng phu nhân chê cười trong ngày hôn lễ rồi."
Vị này là Hoàng phu nhân, thê tử của phó thống lĩnh Quân Bộ kinh thành.
Chức phó thống lĩnh Quân Bộ nắm quyền lực thực trong thành, so với các quan tước hư danh thì quyền thế lớn hơn nhiều.
Trong các phu nhân hôm nay, Hoàng phu nhân cũng là người có tiếng nói.
Chu phu nhân liên tục dùng mắt ra hiệu, bảo bà đừng nói nữa.
Nhưng bà ta giả vờ không thấy.
Hoàng phu nhân cười nói đùa: "Thật sự là khiến chúng ta cười một trận, mối hôn sự giữa phủ Thịnh gia và quý phủ chúng ta đều nghe qua, ai cũng biết là hứa gả trưởng nữ nhưng không ngờ đến lúc cuối lại là tiểu thư thứ nữ thay thế, thực lòng mà nói, nếu không phải tiểu thư thay thế, ta cũng chẳng biết nhị tiểu thư Thịnh gia trông như thế nào đâu, ai ngờ dung mạo lại cũng rất xinh đẹp!"
Ninh Giảo Nguyệt nắm chặt tay Thịnh Mịch Mịch.
Thịnh Mịch Mịch biết tiểu công chúa nhà mình đã nổi giận rồi.
Nàng nhẹ nhàng bóp lại bàn tay nhỏ, ra hiệu tiểu công chúa chớ giận.
Rồi mỉm cười nói: "Có lẽ đều là số mệnh do thiên đạo đã sắp xếp cả thôi, việc hôn sự giữa hai nhà không may trưởng tỷ lại đổ bệnh đúng ngày đại hôn, cho nên nhờ âm kém dương sai mà thành duyên phận này, trước kia ta là thứ nữ, Hoàng phu nhân chưa nghe qua cũng là lẽ thường tình, nhưng khi ta còn là thứ nữ cũng chưa từng nghe thấy đại danh của Hoàng phu nhân cơ!"
Mặt Hoàng phu nhân thoáng đơ ra.
Thịnh Mịch Mịch tiếp tục: "Lại càng không ngờ Hoàng phu nhân lại là người sắc bén đến mức dám công khai chế giễu chủ mẫu Sùng Nhân hầu phủ, Sùng Nhân hầu phủ chúng ta là nhà công thần, phu quân ta vì Đại Dụ quốc mà trấn giữ biên cương nhiều năm, tuy không công lao cũng có khổ lao, lẽ nào một phu nhân của phó thống lĩnh Quân Bộ lại dám trêu cợt ta thế ư?"
Nàng vẫn mỉm cười, sắc mặt không đổi.
Nhưng trong giọng điệu bình thản, lời lẽ lại như gióng trống khiến người nghe một phen rúng động.
Như thể nàng không hề coi Hoàng phu nhân ra gì, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói ra những lời khiến người khác kinh hãi.
Bầu không khí lập tức trở nên vi diệu.
Mọi người đều hiểu vị tân chủ mẫu của phủ Hầu gia này chẳng phải là người dễ bắt nạt.
Đại thọ tròn sáu mươi của lão thái quân trong phủ.
Bát Nương liền lên tiếng: "Lão thái quân phủ Thị Lang Chu đại nhân, xưa kia là bạn tốt với lão phu nhân phủ chúng ta, nhiều năm qua, hai nhà qua lại mật thiết, giao tình vô cùng thâm sâu."
Lời này là sợ Thịnh Mịch Mịch không biết lai lịch giữa hai nhà mà giới thiệu sơ qua ít nhiều cho nàng.
Thịnh Mịch Mịch gật đầu: "Nghe danh Chu lão thái quân là người tánh tình khoan dung, tích đức hành thiện, ngày mai nhất định sẽ tới chúc thọ."
Đang nói thì Ninh Diệu Dương đã hầm hầm trở về từ bên ngoài.
Thịnh Mịch Mịch ngạc nhiên: "Ninh Diệu Dương, trở về sớm vậy sao?"
Ninh Diệu Dương hừ lạnh: "Ngươi quản lúc nào tiểu gia về à!"
Nói xong, cậu lập tức ôm sách phóng thẳng đến Độc Thư Đài.
Tiểu đồng theo sau cậu lớn tiếng nói: "Đại thiếu gia chúng ta nói, ở bên ngoài chơi chẳng thú vị, thà trở về tìm Cơ Phu Tử đọc sách còn hơn!"
Thịnh Mịch Mịch cùng hạ nhân trong hầu phủ…
Đều có chút không tin nổi.
Thịnh Mịch Mịch sai người đi hỏi cho rõ, hiểu được tình hình chân thực lại càng cảm thấy buồn cười.
Thằng nhóc Ninh Diệu Dương này quả thật không phải ngẫu nhiên mà được gọi là tiểu ma vương.
Thật là lục thân bất nhận, bất cứ lúc nào cũng có thể trở mặt.
Nhưng lần này tiểu tử này trở mặt đúng lắm.
Cậu còn biết giữ gìn thanh danh của hầu phủ, thay kễ mẫu là nàng lên tiếng, biểu hiện của tiểu tử này không tệ.
Chiều tối hôm đó, Thịnh Mịch Mịch đến Hồi Tuyết Lâu hỏi ý hai huynh muội có muốn cùng nàng đi dự tiệc ở Thị Lang phủ Chu đại nhân không.
Hai huynh muội đều đồng ý.
Thịnh Mịch Mịch luôn để cho huynh muội họ có sự tự do và tôn trọng.
Muốn đi thì đi, không muốn đi thì không ép.
Sau khi Thịnh Mịch Mịch rời khỏi, hai đứa lại rì rầm, bàn luận nho nhỏ.
"Phu nhân chỉ là con thứ, không biết trước kia đã từng có kinh nghiệm giao tiếp với các phu nhân quyền quý chưa, ca ca, ngày mai chúng ta phải giúp đỡ một chút, nếu ai dám ức hiếp phu nhân thì không thể để ảnh hưởng đến danh tiếng của hầu phủ chúng ta được."
"Được! Để xem ngày mai ai dám ức hiếp nàng!"
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngày hôm sau, Thịnh Mịch Mịch ăn sáng xong, thu dọn chỉnh tề rồi mang theo hai huynh muội Ninh Diệu Dương đến dự tiệc.
Hôm nay hai đứa bé song sinh đều ăn mặc lộng lẫy, đẹp đẽ.
Sau khi nhũ mẫu của Ninh Diệu Dương bị đuổi đi, Thịnh Mịch Mịch lại chọn một nhũ mẫu đắc lực khác thay thế vào phòng cậu.
Người hầu hạ bên cạnh hai đứa nhỏ sau khi được Thịnh Mịch Mịch cảnh cáo đã tận tâm tận lực chăm sóc.
Hai đứa bé có nhan sắc xinh đẹp, ăn mặc hợp thời, đi đâu cũng khiến người khác phải ngoái nhìn.
Khi xe ngựa của hầu phủ đến phủ Chu Thị Lang, bên ngoài đã đầy ắp xe ngựa của quan khách.
Thịnh Mịch Mịch dắt tay hai đứa nhỏ bước xuống xe trong ánh nhìn tò mò của mọi người.
Có người không nhận ra nàng nhưng lại nhận ra hai đứa bé song sinh Ninh Diệu Dương.
Vừa nhìn thấy hai đứa, mọi người liền đoán được nàng là ai.
Là chủ mẫu đương gia của phủ Sùng Nhân hầu phủ.
Quản gia của phủ Chu thị lang tỏ ra nhiệt tình, mời ba mẹ con họ bước vào.
Chỗ ngồi của nam khách được tiếp đãi ngoài đại sảnh.
Phụ nhân cùng bọn trẻ được mời vào nghỉ ngơi trong nội viện.
Chu thị lang phu nhân khoảng chừng bốn mươi tuổi, thân hình trung bình, khuôn mặt tròn, nhìn người luôn nở nụ cười vui vẻ, thấy ba mẹ con Thịnh Mịch Mịch đến liền thân thiết nắm lấy tay nàng.
"Phu nhân Tiểu Hầu gia mời vào, làm phiền nàng tự mình đến đây khiến Chu phủ chúng ta rực rỡ hẳn lên!"
Rồi bà quay sang hai đứa bé song sinh: "Diệu Dương và Giảo Nguyệt vài ngày không gặp, khí sắc ngày càng tốt rồi."
Thịnh Mịch Mịch đáp lại vài câu khách sáo, để hai đứa nhỏ làm lễ bái lạy trưởng bối.
Chu phu nhân được sủng mà sửng sốt, vội vàng sai nhi tử và trưởng nữ của mình đến mời hai đứa bé đi chơi cùng bọn trẻ.
Hai đứa nhỏ đều lắc đầu không chịu đi, cứ muốn đi theo sau Thịnh Mịch Mịch từng bước như bóng với hình.
Chu phu nhân ngạc nhiên: "Ô kìa, hai đứa trước đây tới Chu phủ chúng ta, nào có lạ lẫm như vậy!"
Chỉ có Thịnh Mịch Mịch mới hiểu được ý của hai đứa nhỏ.
Hai đứa lo nàng không thể ứng đối nổi, sợ nàng bị người ta ức hiếp nên muốn ở bên cạnh để đỡ lời cho nàng mà thôi.
Khi ở Thịnh phủ, hai đứa cũng thường làm như vậy.
Nàng xoa đầu hai đứa nhỏ: "Đi chơi đi, các phu nhân nói chuyện, mấy đứa bé các con không có hứng thú đâu."
Ninh Giảo Nguyệt bèn nói: "Vậy ca ca cứ đi chơi với Chu ca ca bọn họ đi, muội ở lại bên cạnh kế mẫu là được."
Do thân tình của tổ mẫu, từ nhỏ hai huynh muội đã thường đến Chu phủ chơi, lại thân thiết với vài trưởng tử, trưởng nữ của Chu phủ cùng tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy vị công tử Chu gia cũng đang đứng chờ bên cạnh, đợi Ninh Diệu Dương đã lâu.
Ninh Diệu Dương liền theo bọn họ đi chơi.
Ninh Giảo Nguyệt ở lại bên cạnh Thịnh Mịch Mịch.
Bên kia, các phu nhân đến sớm đã tụ năm tụ ba nói chuyện.
Chu phu nhân dẫn Thịnh Mịch Mịch đi tới giới thiệu nàng với mọi người.
Có người chào hỏi Thịnh Mịch Mịch một cách thân thiện.
Cũng có người giả vờ khoa trương: "Ôi chao, đây là tân chủ mẫu Sùng Nhân hầu phủ sao! Phu nhân thay đổi bộ y phục khiến ta suýt thì nhận không ra đấy. Ngày thành thân của phu nhân ta còn đến tham dự, phu nhân kéo trưởng tôn của quý phủ đánh cho một trận, phong thái ngày ấy thật khiến người ta khắc cốt ghi tâm mà!"
Sắc mặt Thịnh Mịch Mịch không đổi: "Khuyển tử nghịch ngợm, khiến Hoàng phu nhân chê cười trong ngày hôn lễ rồi."
Vị này là Hoàng phu nhân, thê tử của phó thống lĩnh Quân Bộ kinh thành.
Chức phó thống lĩnh Quân Bộ nắm quyền lực thực trong thành, so với các quan tước hư danh thì quyền thế lớn hơn nhiều.
Trong các phu nhân hôm nay, Hoàng phu nhân cũng là người có tiếng nói.
Chu phu nhân liên tục dùng mắt ra hiệu, bảo bà đừng nói nữa.
Nhưng bà ta giả vờ không thấy.
Hoàng phu nhân cười nói đùa: "Thật sự là khiến chúng ta cười một trận, mối hôn sự giữa phủ Thịnh gia và quý phủ chúng ta đều nghe qua, ai cũng biết là hứa gả trưởng nữ nhưng không ngờ đến lúc cuối lại là tiểu thư thứ nữ thay thế, thực lòng mà nói, nếu không phải tiểu thư thay thế, ta cũng chẳng biết nhị tiểu thư Thịnh gia trông như thế nào đâu, ai ngờ dung mạo lại cũng rất xinh đẹp!"
Ninh Giảo Nguyệt nắm chặt tay Thịnh Mịch Mịch.
Thịnh Mịch Mịch biết tiểu công chúa nhà mình đã nổi giận rồi.
Nàng nhẹ nhàng bóp lại bàn tay nhỏ, ra hiệu tiểu công chúa chớ giận.
Rồi mỉm cười nói: "Có lẽ đều là số mệnh do thiên đạo đã sắp xếp cả thôi, việc hôn sự giữa hai nhà không may trưởng tỷ lại đổ bệnh đúng ngày đại hôn, cho nên nhờ âm kém dương sai mà thành duyên phận này, trước kia ta là thứ nữ, Hoàng phu nhân chưa nghe qua cũng là lẽ thường tình, nhưng khi ta còn là thứ nữ cũng chưa từng nghe thấy đại danh của Hoàng phu nhân cơ!"
Mặt Hoàng phu nhân thoáng đơ ra.
Thịnh Mịch Mịch tiếp tục: "Lại càng không ngờ Hoàng phu nhân lại là người sắc bén đến mức dám công khai chế giễu chủ mẫu Sùng Nhân hầu phủ, Sùng Nhân hầu phủ chúng ta là nhà công thần, phu quân ta vì Đại Dụ quốc mà trấn giữ biên cương nhiều năm, tuy không công lao cũng có khổ lao, lẽ nào một phu nhân của phó thống lĩnh Quân Bộ lại dám trêu cợt ta thế ư?"
Nàng vẫn mỉm cười, sắc mặt không đổi.
Nhưng trong giọng điệu bình thản, lời lẽ lại như gióng trống khiến người nghe một phen rúng động.
Như thể nàng không hề coi Hoàng phu nhân ra gì, dùng giọng điệu nhàn nhạt nói ra những lời khiến người khác kinh hãi.
Bầu không khí lập tức trở nên vi diệu.
Mọi người đều hiểu vị tân chủ mẫu của phủ Hầu gia này chẳng phải là người dễ bắt nạt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro