Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Ly Gián
2024-11-21 20:11:46
Thịnh Mịch Mịch quay về phòng.
Ninh Diệu Dương ngay đến một ngụm nước cũng không uống, lập tức lên lầu tìm gặp muội muội.
Cả một buổi chiều thêm một buổi tối không gặp, tựa như có ngàn câu vạn chữ muốn nói cùng muội.
Nhưng thấy muội muội đã ngủ say, giấc ngủ hiếm khi bình yên thế này đành thôi xuống lầu.
Nhũ mẫu hầu hạ thấy Ninh Diệu Dương mệt nhọc đèn sách liền bưng một bát mì gà đến.
“Thiếu gia, ngài có đói bụng không? Ăn chút rồi hãy nghỉ.”
Ninh Diệu Dương dùng bữa tối tại thư phòng nhưng chỉ mãi mê đọc sách, ăn chẳng được bao nhiêu.
Bây giờ bụng đã đói lắm rồi.
Cậu liền cầm lấy mà ăn ngấu nghiến.
Nhũ mẫu thương xót mà nói: "Đại thiếu gia, ngài ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn, phu nhân đúng là quá đáng, sao lại để một đứa bé đang tuổi lớn thức khuya đến thế chứ! Chẳng phải con ruột nên không đau lòng đấy mà!”
Ninh Diệu Dương xua tay cười lớn: "Không sao đâu, ta khỏe lắm, đọc suốt đêm cũng được mà!”
Khổng Nhũ mẫu lại nói: "Đại thiếu gia dù thân thể có tốt nhưng đọc sách thâu đêm cũng không ổn đâu, Hầu phủ nhà ta còn có thể truyền thừa được vài đời nữa, Đại thiếu gia là đích trưởng tôn của hầu phủ, có gì cần khổ cực đến thế, sao phải cùng những con nhà khốn khó so tài đèn sách? Họ học là để tranh giành phú quý công danh, còn ngài vừa sinh ra đã có mọi thứ rồi…”
Động tác ăn mì của Ninh Diệu Dương khựng lại vì trước kia cậu cũng thường nghe Khổng nhũ mẫu nói vậy, nên cảm thấy đọc sách thật vô vị, nào cần đọc làm gì.
Dẫu sao Ninh Diệu Dương cậu sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng, có sẵn mọi thứ, không cần như kẻ phàm tục mà cố gắng.
Tạo hoá đã an bài.
“Ta không đọc sách vì phú quý công danh, phu tử nói đọc sách là để hiểu lẽ đời, hiểu phải trái, còn kế mẫu dạy đọc sách là để về sau không thành kẻ vô dụng, ta đọc sách là vì muội muội ta.”
Nghe đến đây, Khổng nhũ mẫu liền đưa tay áo lau nước mắt.
“Đại thiếu gia, nô tỳ định nói với ngài, tối nay phu nhân ngâm thuốc và châm cứu cho Giảo Nguyệt tiểu thư khiến tiểu thư đau đớn lắm, mà tính tình tiểu thư vốn tốt, chịu đựng không hé răng tiếng nào, nô tỳ trông mà thương xót khôn nguôi, tiểu thư vốn thân thể yếu nhược, sao có thể chịu nổi dày vò như thế, phu nhân lại chẳng phải là danh y đại phu gì mà không hề bẩm báo đến đại phu trong phủ, tự tiện lấy đại tiểu thư ra mà thử, nếu chẳng may có điều chi bất trắc, lão hầu gia lại không có ở đây, biết tính sao đây…”
Ninh Diệu Dương ngừng ăn mì, nói: "Kế mẫu của ta biết y thuật, chúng ta từng thấy nàng ấy trị bệnh rồi, chắc chắn không phải làm bừa đâu.”
“Nô tỳ đã sai người tìm hiểu rồi, ở Thịnh phủ không một ai biết phu nhân biết trị bệnh cả, phu nhân nói là biết thì biết sao? Lão nô còn dò la ra đệ đệ ruột của phu nhân là một đứa ngốc, đến giờ nàng ấy vẫn chưa trị được, vậy nàng ấy có thể trị lành được tiểu thư chúng ta sao? Đại thiếu gia, tiểu thư, hai người cùng nàng đi một chuyến về nhà ngoại, trở về liền biến đổi khác hẳn, có phải bị nàng ấy dùng tà thuật mê hoặc rồi chăng? Thiếu gia vốn không thích đọc sách, vừa học đã học đến khuya, tiểu thư lại đồng ý để nàng ấy trị bệnh, chẳng cho nô tỳ được gần bên…”
Nghe thế, Ninh Diệu Dương liền ném bát mì xuống đất.
“Không ăn nữa, hết cả ngon! Ngươi nói nhảm cái gì thế? Ta còn chưa rõ hết những chuyện của kế mẫu mà ngươi lại đi dò hỏi nàng ấy, nói nàng ấy dùng tà thuật mê hoặc chúng ta? Nàng ấy đâu phải yêu nữ, thiếu gia ta đâu phải kẻ ngốc mà bị nàng ấy dụ dỗ?”
Khổng nhũ mẫu không ngờ thiếu gia lại nổi cơn thịnh nộ lớn như thế.
Sợ quá vội quỳ xuống.
Nàng ta là nhũ mẫu của đại thiếu gia, bao năm nay, trước mặt đại thiếu gia cũng khá có mặt mũi.
Nàng ta nói gì, thiếu gia cũng nhường nhịn đôi ba phần.
Dẫu có không nghe cũng chẳng bao giờ nổi giận mà đập bát đập chén.
Bởi vậy, nàng ta mới dám nói như vậy trước mặt cậu.
Không ngờ đại thiếu gia thật đã bị mê hoặc bởi vị kế mẫu mới đến này, không còn nể mặt nàng ta nữa rồi.
“Đại thiếu gia, là nô tỳ lầm rồi, nô tỳ nói quá lời, nô tỳ đáng bị phạt!”
Ninh Diệu Dương buồn bực bối rối.
“Ngươi tự nhiên vì cớ gì mà vu khống kế mẫu của ta, nàng ấy bảo ta đọc sách là vì tốt cho ta, sau này khỏi thành kẻ vô tích sự! Chữa bệnh cho muội ta cũng tốn không ít bạc mà mua thuốc, nàng ấy châm cứu chữa bệnh cũng rất vất vả, đều là vì tốt cho chúng ta cả…”
Ninh Diệu Dương ngay đến một ngụm nước cũng không uống, lập tức lên lầu tìm gặp muội muội.
Cả một buổi chiều thêm một buổi tối không gặp, tựa như có ngàn câu vạn chữ muốn nói cùng muội.
Nhưng thấy muội muội đã ngủ say, giấc ngủ hiếm khi bình yên thế này đành thôi xuống lầu.
Nhũ mẫu hầu hạ thấy Ninh Diệu Dương mệt nhọc đèn sách liền bưng một bát mì gà đến.
“Thiếu gia, ngài có đói bụng không? Ăn chút rồi hãy nghỉ.”
Ninh Diệu Dương dùng bữa tối tại thư phòng nhưng chỉ mãi mê đọc sách, ăn chẳng được bao nhiêu.
Bây giờ bụng đã đói lắm rồi.
Cậu liền cầm lấy mà ăn ngấu nghiến.
Nhũ mẫu thương xót mà nói: "Đại thiếu gia, ngài ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn, phu nhân đúng là quá đáng, sao lại để một đứa bé đang tuổi lớn thức khuya đến thế chứ! Chẳng phải con ruột nên không đau lòng đấy mà!”
Ninh Diệu Dương xua tay cười lớn: "Không sao đâu, ta khỏe lắm, đọc suốt đêm cũng được mà!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khổng Nhũ mẫu lại nói: "Đại thiếu gia dù thân thể có tốt nhưng đọc sách thâu đêm cũng không ổn đâu, Hầu phủ nhà ta còn có thể truyền thừa được vài đời nữa, Đại thiếu gia là đích trưởng tôn của hầu phủ, có gì cần khổ cực đến thế, sao phải cùng những con nhà khốn khó so tài đèn sách? Họ học là để tranh giành phú quý công danh, còn ngài vừa sinh ra đã có mọi thứ rồi…”
Động tác ăn mì của Ninh Diệu Dương khựng lại vì trước kia cậu cũng thường nghe Khổng nhũ mẫu nói vậy, nên cảm thấy đọc sách thật vô vị, nào cần đọc làm gì.
Dẫu sao Ninh Diệu Dương cậu sinh ra đã ngậm chìa khoá vàng, có sẵn mọi thứ, không cần như kẻ phàm tục mà cố gắng.
Tạo hoá đã an bài.
“Ta không đọc sách vì phú quý công danh, phu tử nói đọc sách là để hiểu lẽ đời, hiểu phải trái, còn kế mẫu dạy đọc sách là để về sau không thành kẻ vô dụng, ta đọc sách là vì muội muội ta.”
Nghe đến đây, Khổng nhũ mẫu liền đưa tay áo lau nước mắt.
“Đại thiếu gia, nô tỳ định nói với ngài, tối nay phu nhân ngâm thuốc và châm cứu cho Giảo Nguyệt tiểu thư khiến tiểu thư đau đớn lắm, mà tính tình tiểu thư vốn tốt, chịu đựng không hé răng tiếng nào, nô tỳ trông mà thương xót khôn nguôi, tiểu thư vốn thân thể yếu nhược, sao có thể chịu nổi dày vò như thế, phu nhân lại chẳng phải là danh y đại phu gì mà không hề bẩm báo đến đại phu trong phủ, tự tiện lấy đại tiểu thư ra mà thử, nếu chẳng may có điều chi bất trắc, lão hầu gia lại không có ở đây, biết tính sao đây…”
Ninh Diệu Dương ngừng ăn mì, nói: "Kế mẫu của ta biết y thuật, chúng ta từng thấy nàng ấy trị bệnh rồi, chắc chắn không phải làm bừa đâu.”
“Nô tỳ đã sai người tìm hiểu rồi, ở Thịnh phủ không một ai biết phu nhân biết trị bệnh cả, phu nhân nói là biết thì biết sao? Lão nô còn dò la ra đệ đệ ruột của phu nhân là một đứa ngốc, đến giờ nàng ấy vẫn chưa trị được, vậy nàng ấy có thể trị lành được tiểu thư chúng ta sao? Đại thiếu gia, tiểu thư, hai người cùng nàng đi một chuyến về nhà ngoại, trở về liền biến đổi khác hẳn, có phải bị nàng ấy dùng tà thuật mê hoặc rồi chăng? Thiếu gia vốn không thích đọc sách, vừa học đã học đến khuya, tiểu thư lại đồng ý để nàng ấy trị bệnh, chẳng cho nô tỳ được gần bên…”
Nghe thế, Ninh Diệu Dương liền ném bát mì xuống đất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không ăn nữa, hết cả ngon! Ngươi nói nhảm cái gì thế? Ta còn chưa rõ hết những chuyện của kế mẫu mà ngươi lại đi dò hỏi nàng ấy, nói nàng ấy dùng tà thuật mê hoặc chúng ta? Nàng ấy đâu phải yêu nữ, thiếu gia ta đâu phải kẻ ngốc mà bị nàng ấy dụ dỗ?”
Khổng nhũ mẫu không ngờ thiếu gia lại nổi cơn thịnh nộ lớn như thế.
Sợ quá vội quỳ xuống.
Nàng ta là nhũ mẫu của đại thiếu gia, bao năm nay, trước mặt đại thiếu gia cũng khá có mặt mũi.
Nàng ta nói gì, thiếu gia cũng nhường nhịn đôi ba phần.
Dẫu có không nghe cũng chẳng bao giờ nổi giận mà đập bát đập chén.
Bởi vậy, nàng ta mới dám nói như vậy trước mặt cậu.
Không ngờ đại thiếu gia thật đã bị mê hoặc bởi vị kế mẫu mới đến này, không còn nể mặt nàng ta nữa rồi.
“Đại thiếu gia, là nô tỳ lầm rồi, nô tỳ nói quá lời, nô tỳ đáng bị phạt!”
Ninh Diệu Dương buồn bực bối rối.
“Ngươi tự nhiên vì cớ gì mà vu khống kế mẫu của ta, nàng ấy bảo ta đọc sách là vì tốt cho ta, sau này khỏi thành kẻ vô tích sự! Chữa bệnh cho muội ta cũng tốn không ít bạc mà mua thuốc, nàng ấy châm cứu chữa bệnh cũng rất vất vả, đều là vì tốt cho chúng ta cả…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro