Xuyên Thành Thứ Nữ Gả Thay, Rồi Thành Chủ Mẫu Hầu Môn Dưỡng Oa Hằng Ngày
Từ Xưa Đến Nay...
2024-11-21 20:11:46
Sự tình đã đến nước này nên Khổng nhũ mẫu cũng đã sẵn lòng liều mình.
Nàng ta sụt sùi than khóc: "Phu nhân tốt xấu ra sao, mới vài ngày ngắn ngủi khó nói lắm, đại thiếu gia à, nô tỳ cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là từ xưa đến nay kế mẫu đều không tốt, ban đầu có thể là chưa lộ rõ, làm ra vẻ tử tế với con cái của phu quân, đến sau này khi tự mình sinh hạ cốt nhục liền không dung nổi con riêng của phu quân, hận không thể để chúng chết đi…”
Kinh thành bao phen chứng kiến những chuyện như vậy không sao kể xiết, nô tỳ chỉ là vì lo lắng cho đại thiếu gia và đại tiểu thư thôi, những lời này người khác không dám nói nhưng chỉ có nô tỳ dám thưa với đại thiếu gia một lần, mong rằng đại thiếu gia lưu tâm nhiều hơn. Nô tỳ không phải nói phu nhân chúng ta là người như vậy, chỉ là “lòng người cách một tấm da”, quen biết quá ngắn ngủi…”
Ninh Diệu Dương nghe nói xong, trong lòng chẳng còn chút thoải mái nào.
“Được rồi, được rồi, thiếu gia ta biết rồi, không cần ngươi bận tâm.”
“Lão hầu gia, lão phu nhân đều không ở đây, nô tỳ là nhũ mẫu của ngài, lo lắng cho ngài và tiểu thư là phận sự phải làm.”
Ninh Diệu Dương nghe không xuôi tai liền vung tay đuổi nàng ta ra ngoài.
Khổng nhũ mẫu là nhũ mẫu của cậu, kỳ thực tuổi cũng chưa lớn, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi.
Từ lúc chăm sóc Ninh Diệu Dương, cả gia đình nàng ta đều được hầu phủ tiếp đón, an bài cho chốn nương thân, hằng ngày cũng làm việc trong phủ mà kiếm sống.
Ninh Diệu Dương lớn khôn rồi, ban ngày nàng ta chỉ đến để chăm nom, tối đến lại về với gia đình mình.
Hôm nay vì có chuyện đặc biệt, nàng ta mới ở lại đến lúc này để nói chuyện với Ninh Diệu Dương.
Vì nàng ta nhận thấy có điều bất ổn.
Sau khi hai huynh muội trở về từ nhà ngoại của Thịnh Mịch Mịch, bỗng chốc như đổi thành một người khác, nói năng với Thịnh Mịch Mịch thân mật, còn tuân lời nghe theo như vậy.
Điều ấy làm trong lòng nàng ta chua xót.
Nàng ta chăm sóc Ninh Diệu Dương lớn khôn, lại hầu hạ bao năm mà chưa bao giờ Ninh Diệu Dương nghe nàng ta đến thế.
Một kẻ vừa gả vào phủ được vài ngày, chỉ nhờ vào danh nghĩa kế mẫu mà đã cướp đi lòng yêu thương của con trẻ.
Nếu không có kế mẫu, một nhũ mẫu như nàng ta cũng có thể gọi là “mẫu” rồi.
…
Trong lòng Ninh Diệu Dương không vui bèn lên lầu thăm muội muội thêm lần nữa.
Muội muội vẫn đang ngủ say, giấc ngủ thật ngọt ngào, cậu bèn trở xuống phòng nằm nghỉ.
Nằm trên giường lại nghĩ mãi, chẳng lẽ kế mẫu thực sự đã dùng tà pháp gì với cậu và muội muội sao?
Vài ngày trước, khi nàng vừa gả vào, cậu cùng muội muội đã nói qua rằng tuyệt sẽ không bao giờ nhận một người làm kế mẫu, các cậu có mẫu thân của mình rồi nên không cần ai khác làm kế mẫu…
Thế mà mới mấy ngày đã phải tự vả mặt rồi?
Nhưng kế mẫu hình như thật sự khác lạ, đối với bọn họ rất tốt.
Có điều nhũ mẫu cũng nói có lý, lỡ như là làm bộ làm dáng thì sao.
Người gian xảo đều sẽ ngụy trang lúc ban đầu…
Đợi qua thời gian lâu dài mới lộ ra đuôi cáo.
Dù cậu có học hành chăm chỉ, thì liệu nàng thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho muội muội không?
Nghĩ ngợi hồi lâu, lăn qua lộn lại mãi mới thiếp ngủ.
…
Thịnh Mịch Mịch sáng dậy tập một bộ Bát Đoạn Cẩm.
Người hầu bẩm rằng Cơ phu tử đã đến từ sớm, ngồi trong đại thư phòng ở Hồi Tĩnh Đường, còn Ninh Diệu Dương mãi vẫn chưa thấy bóng dáng.
Bèn phái người đến Hồi Tuyết Lâu xem xét tình hình thì ra tiểu tử kia còn đang nằm lười trên giường.
Thịnh Mịch Mịch bước nhanh đến Hồi Tuyết Lâu, từ trên giường liền túm lấy tai của Ninh Diệu Dương: "Thằng nhãi này, Cơ phu tử chờ ngươi từ sáng đến giờ rồi, ngươi còn nằm ì trên giường không chịu dậy, kẻ học trò bình thường gà gáy đã rời giường đọc sách, khí thế đêm qua của ngươi đâu cả rồi hả?”
Nàng ta sụt sùi than khóc: "Phu nhân tốt xấu ra sao, mới vài ngày ngắn ngủi khó nói lắm, đại thiếu gia à, nô tỳ cũng chẳng có ý gì khác, chỉ là từ xưa đến nay kế mẫu đều không tốt, ban đầu có thể là chưa lộ rõ, làm ra vẻ tử tế với con cái của phu quân, đến sau này khi tự mình sinh hạ cốt nhục liền không dung nổi con riêng của phu quân, hận không thể để chúng chết đi…”
Kinh thành bao phen chứng kiến những chuyện như vậy không sao kể xiết, nô tỳ chỉ là vì lo lắng cho đại thiếu gia và đại tiểu thư thôi, những lời này người khác không dám nói nhưng chỉ có nô tỳ dám thưa với đại thiếu gia một lần, mong rằng đại thiếu gia lưu tâm nhiều hơn. Nô tỳ không phải nói phu nhân chúng ta là người như vậy, chỉ là “lòng người cách một tấm da”, quen biết quá ngắn ngủi…”
Ninh Diệu Dương nghe nói xong, trong lòng chẳng còn chút thoải mái nào.
“Được rồi, được rồi, thiếu gia ta biết rồi, không cần ngươi bận tâm.”
“Lão hầu gia, lão phu nhân đều không ở đây, nô tỳ là nhũ mẫu của ngài, lo lắng cho ngài và tiểu thư là phận sự phải làm.”
Ninh Diệu Dương nghe không xuôi tai liền vung tay đuổi nàng ta ra ngoài.
Khổng nhũ mẫu là nhũ mẫu của cậu, kỳ thực tuổi cũng chưa lớn, chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi.
Từ lúc chăm sóc Ninh Diệu Dương, cả gia đình nàng ta đều được hầu phủ tiếp đón, an bài cho chốn nương thân, hằng ngày cũng làm việc trong phủ mà kiếm sống.
Ninh Diệu Dương lớn khôn rồi, ban ngày nàng ta chỉ đến để chăm nom, tối đến lại về với gia đình mình.
Hôm nay vì có chuyện đặc biệt, nàng ta mới ở lại đến lúc này để nói chuyện với Ninh Diệu Dương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì nàng ta nhận thấy có điều bất ổn.
Sau khi hai huynh muội trở về từ nhà ngoại của Thịnh Mịch Mịch, bỗng chốc như đổi thành một người khác, nói năng với Thịnh Mịch Mịch thân mật, còn tuân lời nghe theo như vậy.
Điều ấy làm trong lòng nàng ta chua xót.
Nàng ta chăm sóc Ninh Diệu Dương lớn khôn, lại hầu hạ bao năm mà chưa bao giờ Ninh Diệu Dương nghe nàng ta đến thế.
Một kẻ vừa gả vào phủ được vài ngày, chỉ nhờ vào danh nghĩa kế mẫu mà đã cướp đi lòng yêu thương của con trẻ.
Nếu không có kế mẫu, một nhũ mẫu như nàng ta cũng có thể gọi là “mẫu” rồi.
…
Trong lòng Ninh Diệu Dương không vui bèn lên lầu thăm muội muội thêm lần nữa.
Muội muội vẫn đang ngủ say, giấc ngủ thật ngọt ngào, cậu bèn trở xuống phòng nằm nghỉ.
Nằm trên giường lại nghĩ mãi, chẳng lẽ kế mẫu thực sự đã dùng tà pháp gì với cậu và muội muội sao?
Vài ngày trước, khi nàng vừa gả vào, cậu cùng muội muội đã nói qua rằng tuyệt sẽ không bao giờ nhận một người làm kế mẫu, các cậu có mẫu thân của mình rồi nên không cần ai khác làm kế mẫu…
Thế mà mới mấy ngày đã phải tự vả mặt rồi?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng kế mẫu hình như thật sự khác lạ, đối với bọn họ rất tốt.
Có điều nhũ mẫu cũng nói có lý, lỡ như là làm bộ làm dáng thì sao.
Người gian xảo đều sẽ ngụy trang lúc ban đầu…
Đợi qua thời gian lâu dài mới lộ ra đuôi cáo.
Dù cậu có học hành chăm chỉ, thì liệu nàng thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho muội muội không?
Nghĩ ngợi hồi lâu, lăn qua lộn lại mãi mới thiếp ngủ.
…
Thịnh Mịch Mịch sáng dậy tập một bộ Bát Đoạn Cẩm.
Người hầu bẩm rằng Cơ phu tử đã đến từ sớm, ngồi trong đại thư phòng ở Hồi Tĩnh Đường, còn Ninh Diệu Dương mãi vẫn chưa thấy bóng dáng.
Bèn phái người đến Hồi Tuyết Lâu xem xét tình hình thì ra tiểu tử kia còn đang nằm lười trên giường.
Thịnh Mịch Mịch bước nhanh đến Hồi Tuyết Lâu, từ trên giường liền túm lấy tai của Ninh Diệu Dương: "Thằng nhãi này, Cơ phu tử chờ ngươi từ sáng đến giờ rồi, ngươi còn nằm ì trên giường không chịu dậy, kẻ học trò bình thường gà gáy đã rời giường đọc sách, khí thế đêm qua của ngươi đâu cả rồi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro