Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Chương 2

2024-12-19 09:19:00

Lúc này, Lộ Tu Hàm đang lạnh mặt ra lệnh cho Phượng Khê: “Phượng Khê, hôm nay là lễ bái sư của Chỉ Lan, ta hi vọng sẽ không xảy ra bất cứ chuyện không vui nào.”

“Lần đó, rõ ràng Chỉ Lan là người phát hiện Lăng Không Thảo trước, nhưng ngươi lại sinh lòng cướp đoạt. Chỉ Lan vì tự vệ, nên mới bất đắc dĩ phải ra tay với ngươi.”

“Mọi chuyện đều là ngươi tự làm tự chịu. Chỉ cần ngươi kể rõ “sự thật”, ta sẽ bảo Tạp Dịch Đường đổi cho ngươi một công việc nhàn hạ hơn.”

“Hiểu rồi chứ?”

Lộ Tu Hàm lải nhải một thôi một hồi, cắt ngang dòng suy nghĩ của Phượng Khê. Nàng khẽ cong môi, thẩm nghĩ: hiểu chứ, hiểu tới không thể hiểu hơn là đằng khác.

Muốn tẩy trắng cho Thẩm Chỉ Lan chứ gì?

Trong nguyên tác, Phượng Khê không dám phản kháng, làm đúng theo lời của Lộ Tu Hàm.

Nhưng tiếc thay, Lộ Tu Hàm lại không làm đúng theo lời hắn nói, thứ nàng ấy nhận được không phải một công việc nhàn hạ, mà là sự hành hạ ngày một nghiêm trọng.

Thấy nàng không nói gì, Lộ Tu Hàm đang định cất tiếng thúc giục. Đúng lúc này, Phượng Khê ngẩng đầu lên, trên gương mặt tái nhợt lộ rõ ý cười khổ: “Ta hiểu mà. Bây giờ đúng sai đã không còn quan trọng, quan trọng là danh dự của Hỗn Nguyên Tông chúng ta. Ta biết nên làm gì.”

Lộ Tu Hàm không quá để tâm tới câu trả lời của Phượng Khê. Hắn thầm nghĩ: chỉ cần không phải đồ đần thì đều biết nên làm gì.



Nhưng đợi buổi lễ nhận đồ đệ kết thúc, hắn sẽ không để nàng tiếp tục sống, tránh cho tương lai xảy ra biến cố.

Vì chuyện đánh nhau lần này, Chỉ Lan sư muội đã khóc rất nhiều lần. Chỉ khi Phượng Khê chết, tâm bệnh của muội ấy mới có thể khỏi hẳn.

Phượng Khê nhìn thấy sự tàn nhẫn chợt lóe trong mắt hắn. Xem ra cái chết của nguyên chủ trong nguyên tác không phải tai nạn ngoài ý muốn, mà do có người rắp tâm mưu hại.

Nàng không thể ở lại Hỗn Nguyên Tông nữa.

Nếu ở lại, nàng chỉ còn một con đường chết.

Nàng nói với Lộ Tu Hàm bằng giọng điệu xấu hổ:

“Lộ sư huynh, sau khi bị biếm thành tạp dịch, ta có hơi túng thiếu. Huynh có thể cho ta mượn chút linh thạch không? Không cần nhiều đâu, chỉ cần năm trăm viên linh thạch là được.”

Lộ Tu Hàm cảm thấy khó tin: “Ngươi mượn linh thạch của ta á? Còn muốn mượn tận năm trăm viên?”

Phượng Khê gật đầu: “Không có linh thạch, lòng ta sẽ bất an. Mà hễ lòng bất an, ta lại không kiểm soát được cái miệng mình, sẽ nói linh tinh.”

Sắc mặt Lộ Tu Hàm lập tức trầm xuống: “Ngươi uy hiếp ta?”

Phượng Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Ừ.”



Lộ Tu Hàm: “…”

Không phải chứ? Kẻ tạp dịch có đan điền rạn nứt như ngươi mà cũng dám uy hiếp đệ tử thân truyền là ta ư?

Ngươi chán sống rồi đúng không?

Hiện tại, Lộ Tu Hàm rất muốn dạy cho Phượng Khê một bài học, nhưng ngẫm một lát, hắn vẫn kiềm chế lại.

Người của các tông môn khác vẫn đang chờ để tra hỏi, nếu hắn giết chết Phượng Khê ngay lúc này, thì danh tiếng của Chỉ Lan sư muội sẽ mãi không được tẩy trắng.

Chỉ Lan sư muội là người có tấm lòng lương thiện, thanh khiết như băng như ngọc, hắn sẽ không để danh tiếng của muội ấy có vết nhơ.

Về chuyện trong cuộc thi trước đó, muội ấy cũng đâu cố ý, là do Phượng Khê hiếp người quá đáng, muội ấy bất đắc dĩ phải đánh trả.

Muốn trách thì phải trách Phượng Khê không biết điều.

Nàng đòi linh thạch ư? Hắn cho nàng là được!

Dẫu sao chờ buổi lễ nhận đồ đệ kết thúc, hắn cũng sẽ giết nàng. Tới lúc đó, linh thạch vẫn quay về túi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn

Số ký tự: 0