Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Chương 3
2024-12-19 09:19:00
Nghĩ vậy, hắn lạnh mặt lấy năm trăm viên linh thạch trong túi trữ vật ra, đưa cho Phượng Khê.
Phượng Khê cất kỹ linh thạch, nụ cười trên môi nàng càng ngọt ngào hơn.
“Sư huynh tốt ơi, ta còn muốn thêm một viên Tôi Linh Đan nữa.”
Đan dược nào cũng chứa độc tố, có chăng là lượng độc tố nhiều hay ít mà thôi. Người có linh lực cao thì có thể dùng linh lực thải độc.
Còn người có linh lực thấp thì phải dùng Tôi Linh Đan.
Thế nên, giá trị của Tôi Linh Đan vô cùng xa xỉ.
Ở Hỗn Nguyên Tông, chỉ có thân truyền đệ tử mới được lĩnh Tôi Linh Đan, mỗi tháng một viên.
Lộ Tu Hàm: “…”
Sư huynh tốt cái nỗi gì? Ngươi coi ta là kẻ ngu coi tiền như rác thì có!
Hắn chỉ hận không thể lập tức bóp chết Phượng Khê, nhưng nghĩ tới chuyện tông chủ của những tông môn khác vẫn đang chờ, hắn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đưa cho Phượng Khê một viên Tôi Linh Đan.
Chờ buổi lễ nhận đồ đệ kết thúc, hắn sẽ chơi chết nàng!
Phượng Khê cất kỹ bình sứ nhỏ chứa Tôi Linh Đan, rồi mới theo chân Lộ Tu Hàm tới hội trường diễn ra buổi lễ nhận đồ đệ.
Lộ Tu Hàm hành lễ: “Sư phụ, đồ nhi đã đưa tạp dịch Phương Khê tới.”
Bách Lý Mộ Trần xua tay ra hiệu cho Lộ Tu Hàm lui sang một bên. Sau đó, ông ta cất tiếng:
“Phượng Khê, hôm nay, trước mặt các vị đồng đạo, ngươi hãy kể rõ “sự thật” về cuộc tranh chấp Lăng Không Thảo giữa ngươi và Chỉ Lan đi.”
Phượng Khê cúi đầu, im lặng không nói gì.
Chân mày của Bách Lý Mộ Trần khẽ cau lại: “Phượng Khê, ngươi…”
Ông ta còn chưa nói hết lời, Phượng Khê đã ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ướt đẫm nước mắt.
“Chưởng môn, ta thật sự được phép kể rõ sự thật ư?”
Lòng Bách Lý Mộ Trần thoáng trầm xuống, ông ta mơ hồ cảm thấy chuyện này đang phát triển theo hướng mà ông ta không thể đoán trước được.
Ông ta còn chưa kịp đáp lời, Tiêu Bách Đạo - chưởng môn của Huyền Thiên Tông đã giành nói trước: “Tiểu cô nương, ngươi cứ an tâm kể rõ thực hư. Nếu chưởng môn của các ngươi không chịu giải quyết công bằng, bọn ta sẽ can thiệp, ra mặt làm chỗ dựa cho ngươi.”
Bách Lý Mộ Trần cười đáp: “Tiêu chưởng môn nói đùa rồi. Phượng Khê, ngươi nói đi, nhất định phải nói rõ sự thật.”
Ông ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ “nói rõ sự thật”.
Phượng Khê không nhìn Bách Lý Mộ Trần, mà nhìn Tiêu Bách Đạo: “Tiêu chưởng môn, ngài sẽ ra mặt làm chỗ dựa cho ta thật ư?”
Tiêu Bách Đạo thoáng sửng sốt: ta chỉ muốn hóng chuyện nên thuận miệng khích bác vài câu thôi, sao ngươi lại coi là thật?
Nhưng đang ở trước mặt cả đống người, ông chỉ đành nói: “Ừm, dù ngươi không phải đệ tử của Huyền Thiên Tông ta, ta không tiện can thiệp quá sâu, nhưng nếu ngươi thật sự phải chịu bất công, bổn tọa sẽ ra mặt đòi công bằng cho ngươi.”
Sau đó, ông nhìn thấy ánh mắt Phượng Khê sáng rực: “Tiêu chưởng môn, hiện tại ta là tạp dịch của Hỗn Nguyên Tông, chứ không phải đệ tử. Chỉ cần giao nộp phí chuộc thân, ta sẽ có thể rời khỏi tông môn.”
“Ngài có thể nhận ra làm đệ tử của Huyền Thiên Tông không? Để ta làm đệ tử ngoại môn cũng được.”
“Quyết định vậy nhé, bây giờ ta đã là đệ tử trong tông môn của ngài, ngài có thể can thiệp sâu một cách danh chính ngôn thuận.”
Tiêu Bách Đạo: “…”
Ngươi là lươn à mà miệng lưỡi trơn tru thế?
Phượng Khê cất kỹ linh thạch, nụ cười trên môi nàng càng ngọt ngào hơn.
“Sư huynh tốt ơi, ta còn muốn thêm một viên Tôi Linh Đan nữa.”
Đan dược nào cũng chứa độc tố, có chăng là lượng độc tố nhiều hay ít mà thôi. Người có linh lực cao thì có thể dùng linh lực thải độc.
Còn người có linh lực thấp thì phải dùng Tôi Linh Đan.
Thế nên, giá trị của Tôi Linh Đan vô cùng xa xỉ.
Ở Hỗn Nguyên Tông, chỉ có thân truyền đệ tử mới được lĩnh Tôi Linh Đan, mỗi tháng một viên.
Lộ Tu Hàm: “…”
Sư huynh tốt cái nỗi gì? Ngươi coi ta là kẻ ngu coi tiền như rác thì có!
Hắn chỉ hận không thể lập tức bóp chết Phượng Khê, nhưng nghĩ tới chuyện tông chủ của những tông môn khác vẫn đang chờ, hắn chỉ đành nghiến răng nghiến lợi đưa cho Phượng Khê một viên Tôi Linh Đan.
Chờ buổi lễ nhận đồ đệ kết thúc, hắn sẽ chơi chết nàng!
Phượng Khê cất kỹ bình sứ nhỏ chứa Tôi Linh Đan, rồi mới theo chân Lộ Tu Hàm tới hội trường diễn ra buổi lễ nhận đồ đệ.
Lộ Tu Hàm hành lễ: “Sư phụ, đồ nhi đã đưa tạp dịch Phương Khê tới.”
Bách Lý Mộ Trần xua tay ra hiệu cho Lộ Tu Hàm lui sang một bên. Sau đó, ông ta cất tiếng:
“Phượng Khê, hôm nay, trước mặt các vị đồng đạo, ngươi hãy kể rõ “sự thật” về cuộc tranh chấp Lăng Không Thảo giữa ngươi và Chỉ Lan đi.”
Phượng Khê cúi đầu, im lặng không nói gì.
Chân mày của Bách Lý Mộ Trần khẽ cau lại: “Phượng Khê, ngươi…”
Ông ta còn chưa nói hết lời, Phượng Khê đã ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt, ướt đẫm nước mắt.
“Chưởng môn, ta thật sự được phép kể rõ sự thật ư?”
Lòng Bách Lý Mộ Trần thoáng trầm xuống, ông ta mơ hồ cảm thấy chuyện này đang phát triển theo hướng mà ông ta không thể đoán trước được.
Ông ta còn chưa kịp đáp lời, Tiêu Bách Đạo - chưởng môn của Huyền Thiên Tông đã giành nói trước: “Tiểu cô nương, ngươi cứ an tâm kể rõ thực hư. Nếu chưởng môn của các ngươi không chịu giải quyết công bằng, bọn ta sẽ can thiệp, ra mặt làm chỗ dựa cho ngươi.”
Bách Lý Mộ Trần cười đáp: “Tiêu chưởng môn nói đùa rồi. Phượng Khê, ngươi nói đi, nhất định phải nói rõ sự thật.”
Ông ta cố ý nhấn mạnh bốn chữ “nói rõ sự thật”.
Phượng Khê không nhìn Bách Lý Mộ Trần, mà nhìn Tiêu Bách Đạo: “Tiêu chưởng môn, ngài sẽ ra mặt làm chỗ dựa cho ta thật ư?”
Tiêu Bách Đạo thoáng sửng sốt: ta chỉ muốn hóng chuyện nên thuận miệng khích bác vài câu thôi, sao ngươi lại coi là thật?
Nhưng đang ở trước mặt cả đống người, ông chỉ đành nói: “Ừm, dù ngươi không phải đệ tử của Huyền Thiên Tông ta, ta không tiện can thiệp quá sâu, nhưng nếu ngươi thật sự phải chịu bất công, bổn tọa sẽ ra mặt đòi công bằng cho ngươi.”
Sau đó, ông nhìn thấy ánh mắt Phượng Khê sáng rực: “Tiêu chưởng môn, hiện tại ta là tạp dịch của Hỗn Nguyên Tông, chứ không phải đệ tử. Chỉ cần giao nộp phí chuộc thân, ta sẽ có thể rời khỏi tông môn.”
“Ngài có thể nhận ra làm đệ tử của Huyền Thiên Tông không? Để ta làm đệ tử ngoại môn cũng được.”
“Quyết định vậy nhé, bây giờ ta đã là đệ tử trong tông môn của ngài, ngài có thể can thiệp sâu một cách danh chính ngôn thuận.”
Tiêu Bách Đạo: “…”
Ngươi là lươn à mà miệng lưỡi trơn tru thế?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro