Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 225
2024-09-04 06:22:16
Chính điều này đã hoàn toàn phá hoại cảm giác nhu nhược trên khuôn mặt, chỉ cần nhìn thoáng qua, điều đầu tiên người ta nhìn thấy chính là vết sẹo dữ tợn kia.
Tiêu Hoài Nga cũng không quá đau lòng, nhiều năm như vậy nàng ấy đã quen rồi, chỉ là vẫn không thể bình tĩnh để lộ vết sẹo này trước mặt người khác, mà nhiều năm mang mạng che mặt, nó đã sớm trở thành áo giáp của nàng ấy.
Ít nhất là ngoài nương nàng ấy và đại phu, ngay cả hai tỷ tỷ cũng hiếm khi nhìn thấy mặt nàng ấy.
Tiêu Hoài Nga cụp mắt cười khổ, thật ra nàng ấy khá sợ A Xuân cô nương sẽ vì chuyện này mà tức giận, nhưng may mắn là đối phương không phải người như vậy, còn chủ động rời đi.
Nhìn xuống, Tiêu Hoài Nga thấy trên bàn cạnh đầu giường có chén canh đang bốc ra hơi nóng, mùi rất thơm, hơn nữa không cảm thấy dầu mỡ.
Tiêu Hoài Nga cẩn thận cầm lên, miệng nhỏ hơi chu lên thổi thổi, nước canh màu trắng ngà tạo nên một vòng sóng gợn lăn tăn, lớp mỡ mỏng bên trên cũng bị thổi bay.
Sau đó nàng ấy nhấp một ngụm nhỏ, nhìn nước canh ngọt dịu chảy vào miệng nhưng lại không hề cảm thấy quá ngọt, mùi vị mặn nhẹ và vị thịt ngấm vào súp khiến đầu lưỡi nàng ấy sung sướng đến phát run.
Lúc ở đạo quan, tuy rằng nàng ấy đến đó là để trốn tránh, nhưng cũng tuân theo quy tắc ăn uống của đạo quan, đã lâu rồi nàng ấy không được ăn thịt cá thỏa thích như vậy.
Tiêu Hoài Nga nhấp một ngụm đã cảm thấy thỏa mãn, chỉ là canh này vẫn còn hơi nóng, vì vậy nàng ấy thổi mạnh rồi nhấp một ngụm nữa, quả nhiên dễ uống chứ không hề béo!
Sau khi xác định là hương vị mà mình thích, nàng ấy cũng không dừng lại, hai mắt cong cong, uống hết ngụm này đến ngụm khác, uống đến vui vẻ, miệng nhỏ hơi chu ra, lộ ra ý cười, đôi mắt hạnh nhân cũng tràn đầy hạnh phúc.
Tựa như Uyển Nhi vậy.
Đáng tiếc là trong phòng không có những người khác, tất nhiên cũng không có người nhìn thấy.
Uống xong một chén canh, Tiêu Hoài Nga đã hoàn toàn thỏa mãn, mới vừa buông chén thì nhìn thấy hai khúc xương giò to trên một chiếc đĩa lớn.
Khác với hương vị đậm đà và nhẹ nhàng của món canh này, hương thơm tỏa ra từ xương giò có chút kích thích, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả bánh bao chiên mà Đông Đông đã để dành cho nàng trên xe ngựa ngày nàng ấy trở về!
Tiêu Hoài Nga vươn ngón tay thon dài, nâng một khúc xương lên, trực tiếp cắn một ngụm lớn.
Xương giò này đã được nướng chín, phần ngoài cùng của thịt có màu vàng giòn, nhưng tổng thể thịt rất mềm vì hầm trong thời gian dài, cắn một miếng rất dễ đứt, khi nhai thì có hương vị của nước sốt, hòa quyện với các nguyên liệu nướng kèm theo, vừa mặn vừa cay vừa mềm và cực kỳ ngon.
Phần mỡ phía trên dường như đã được đun sôi nên chỉ còn lại phần nạc, sau khi được các nguyên liệu này đánh bóng thì không có cảm giác dầu mỡ chút nào. Tiêu Hoài Nga vốn tưởng canh kia đã vừa ý mình lắm rồi, làm nàng ấy ăn chay nhiều năm vẫn không cảm thấy khó chịu, nhưng giờ món xương giò này thậm chí còn mỹ vị hơn và quan trọng là không có dầu mỡ!
Sau khi cắn một miếng, nàng ấy liền nóng lòng muốn cắn tiếp miếng thứ hai.
Chỉ tiếc là một khúc xương giò này cũng không nhiều thịt lắm, nhưng hai khúc thì vừa đủ, nàng ấy ăn hết lúc nào không biết, nhìn gia vị còn sót lại trên đầu ngón tay, do dự một lát liền l.i.ế.m liếm đầu ngón tay.
Hừm~~ ngon quá đi mất!
Món này mà ăn chung với cơm trắng thì ngon tuyệt cú mèo!
Nương của nàng ấy mỗi ngày đều sống trong mỹ vị như vậy ư?
Thật hâm mộ mà!
Có đôi khi bản thân đang nghĩ cái gì thì sẽ tới cái đó, ngay khi Tiêu Hoài Nga còn đang nói thầm nương nàng ấy thật sự quá hạnh phúc, thì cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, Tiêu phu nhân nhanh chóng bước vào, đôi mắt còn dừng ở trên người nàng ấy, nhìn nàng ấy l.i.ế.m ngón tay, bà sửng sốt một lát, nói: “Con đói lắm à?”
Tiêu Hoài Nga: "..."
Quán trà kinh đô
Chu Trạch Cẩn ngồi ở phòng lầu hai, tay cầm tách trà dựa vào cửa sổ, lắng nghe giọng nói lúc cao lúc thấp của người kể chuyện trong quán trà ở đại sảnh lầu một, chán muốn chế.t.
Mãi đến khi hắn ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ cầu thang đi tới.
Hắn ta nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nhanh chóng nhận ra, khẽ mỉm cười, trong lòng đếm từ một đến ba.
Khi đếm đến ba, cửa phòng bị đẩy ra.
Một thư sinh dáng vẻ thiếu niên đi tới, sau khi đóng cửa lại, mới nhíu mày nhìn về phía Chu Trạch Cẩn, trầm giọng nói: “Ta đến Ngọc Hà Quan nhưng không tìm thấy người.”
Chu Trạch Cẩn không nói nên lời, nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên không thấy, ngày đó Tiêu phu nhân đến chùa tạ thần, thuận tiện đến đạo quan mang người về rồi.”
“Mang về rồi?!” Hoài Vương không vui nói: “Sao có thể đúng ngay ngày đó chứ?”
Chu Trạch Cẩn bất đắc dĩ nói: "Ngay thời điểm chúng ta đợi hết mưa, trùng hợp nghe được tin tức Tiêu Hoài Thanh đại thắng trở về, có lẽ thật là..." Hắn ta híp mắt, trầm giọng nói tiếp: “Trời phù hộ cho Tiêu gia.”
Tiêu Hoài Nga cũng không quá đau lòng, nhiều năm như vậy nàng ấy đã quen rồi, chỉ là vẫn không thể bình tĩnh để lộ vết sẹo này trước mặt người khác, mà nhiều năm mang mạng che mặt, nó đã sớm trở thành áo giáp của nàng ấy.
Ít nhất là ngoài nương nàng ấy và đại phu, ngay cả hai tỷ tỷ cũng hiếm khi nhìn thấy mặt nàng ấy.
Tiêu Hoài Nga cụp mắt cười khổ, thật ra nàng ấy khá sợ A Xuân cô nương sẽ vì chuyện này mà tức giận, nhưng may mắn là đối phương không phải người như vậy, còn chủ động rời đi.
Nhìn xuống, Tiêu Hoài Nga thấy trên bàn cạnh đầu giường có chén canh đang bốc ra hơi nóng, mùi rất thơm, hơn nữa không cảm thấy dầu mỡ.
Tiêu Hoài Nga cẩn thận cầm lên, miệng nhỏ hơi chu lên thổi thổi, nước canh màu trắng ngà tạo nên một vòng sóng gợn lăn tăn, lớp mỡ mỏng bên trên cũng bị thổi bay.
Sau đó nàng ấy nhấp một ngụm nhỏ, nhìn nước canh ngọt dịu chảy vào miệng nhưng lại không hề cảm thấy quá ngọt, mùi vị mặn nhẹ và vị thịt ngấm vào súp khiến đầu lưỡi nàng ấy sung sướng đến phát run.
Lúc ở đạo quan, tuy rằng nàng ấy đến đó là để trốn tránh, nhưng cũng tuân theo quy tắc ăn uống của đạo quan, đã lâu rồi nàng ấy không được ăn thịt cá thỏa thích như vậy.
Tiêu Hoài Nga nhấp một ngụm đã cảm thấy thỏa mãn, chỉ là canh này vẫn còn hơi nóng, vì vậy nàng ấy thổi mạnh rồi nhấp một ngụm nữa, quả nhiên dễ uống chứ không hề béo!
Sau khi xác định là hương vị mà mình thích, nàng ấy cũng không dừng lại, hai mắt cong cong, uống hết ngụm này đến ngụm khác, uống đến vui vẻ, miệng nhỏ hơi chu ra, lộ ra ý cười, đôi mắt hạnh nhân cũng tràn đầy hạnh phúc.
Tựa như Uyển Nhi vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng tiếc là trong phòng không có những người khác, tất nhiên cũng không có người nhìn thấy.
Uống xong một chén canh, Tiêu Hoài Nga đã hoàn toàn thỏa mãn, mới vừa buông chén thì nhìn thấy hai khúc xương giò to trên một chiếc đĩa lớn.
Khác với hương vị đậm đà và nhẹ nhàng của món canh này, hương thơm tỏa ra từ xương giò có chút kích thích, thậm chí còn hấp dẫn hơn cả bánh bao chiên mà Đông Đông đã để dành cho nàng trên xe ngựa ngày nàng ấy trở về!
Tiêu Hoài Nga vươn ngón tay thon dài, nâng một khúc xương lên, trực tiếp cắn một ngụm lớn.
Xương giò này đã được nướng chín, phần ngoài cùng của thịt có màu vàng giòn, nhưng tổng thể thịt rất mềm vì hầm trong thời gian dài, cắn một miếng rất dễ đứt, khi nhai thì có hương vị của nước sốt, hòa quyện với các nguyên liệu nướng kèm theo, vừa mặn vừa cay vừa mềm và cực kỳ ngon.
Phần mỡ phía trên dường như đã được đun sôi nên chỉ còn lại phần nạc, sau khi được các nguyên liệu này đánh bóng thì không có cảm giác dầu mỡ chút nào. Tiêu Hoài Nga vốn tưởng canh kia đã vừa ý mình lắm rồi, làm nàng ấy ăn chay nhiều năm vẫn không cảm thấy khó chịu, nhưng giờ món xương giò này thậm chí còn mỹ vị hơn và quan trọng là không có dầu mỡ!
Sau khi cắn một miếng, nàng ấy liền nóng lòng muốn cắn tiếp miếng thứ hai.
Chỉ tiếc là một khúc xương giò này cũng không nhiều thịt lắm, nhưng hai khúc thì vừa đủ, nàng ấy ăn hết lúc nào không biết, nhìn gia vị còn sót lại trên đầu ngón tay, do dự một lát liền l.i.ế.m liếm đầu ngón tay.
Hừm~~ ngon quá đi mất!
Món này mà ăn chung với cơm trắng thì ngon tuyệt cú mèo!
Nương của nàng ấy mỗi ngày đều sống trong mỹ vị như vậy ư?
Thật hâm mộ mà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có đôi khi bản thân đang nghĩ cái gì thì sẽ tới cái đó, ngay khi Tiêu Hoài Nga còn đang nói thầm nương nàng ấy thật sự quá hạnh phúc, thì cửa kẽo kẹt bị đẩy ra, Tiêu phu nhân nhanh chóng bước vào, đôi mắt còn dừng ở trên người nàng ấy, nhìn nàng ấy l.i.ế.m ngón tay, bà sửng sốt một lát, nói: “Con đói lắm à?”
Tiêu Hoài Nga: "..."
Quán trà kinh đô
Chu Trạch Cẩn ngồi ở phòng lầu hai, tay cầm tách trà dựa vào cửa sổ, lắng nghe giọng nói lúc cao lúc thấp của người kể chuyện trong quán trà ở đại sảnh lầu một, chán muốn chế.t.
Mãi đến khi hắn ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ cầu thang đi tới.
Hắn ta nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nhanh chóng nhận ra, khẽ mỉm cười, trong lòng đếm từ một đến ba.
Khi đếm đến ba, cửa phòng bị đẩy ra.
Một thư sinh dáng vẻ thiếu niên đi tới, sau khi đóng cửa lại, mới nhíu mày nhìn về phía Chu Trạch Cẩn, trầm giọng nói: “Ta đến Ngọc Hà Quan nhưng không tìm thấy người.”
Chu Trạch Cẩn không nói nên lời, nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên không thấy, ngày đó Tiêu phu nhân đến chùa tạ thần, thuận tiện đến đạo quan mang người về rồi.”
“Mang về rồi?!” Hoài Vương không vui nói: “Sao có thể đúng ngay ngày đó chứ?”
Chu Trạch Cẩn bất đắc dĩ nói: "Ngay thời điểm chúng ta đợi hết mưa, trùng hợp nghe được tin tức Tiêu Hoài Thanh đại thắng trở về, có lẽ thật là..." Hắn ta híp mắt, trầm giọng nói tiếp: “Trời phù hộ cho Tiêu gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro