Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 226
2024-09-04 06:22:16
Hai tin tức tình cờ đến cùng một lúc, Tiêu gia còn cố tình đem người đón về, làm Hoài Vương chỉ có thể trắng tay trở lại.
Hoài Vương vừa ngồi xuống uống một chén trà, nghe vậy trong mắt lộ ra âm trầm cùng trào phúng, hắn ta cười lạnh nói: "Trời phù hộ Tiêu gia ư? Nếu thật sự là như vậy, lão nhị Tiêu gia năm đó đã không chế.t rồi, còn thuận tiện mang đi hai đứa em rể, làm muội muội của mình thủ tiết nhiều năm.”
Chu Trạch Cẩn cong môi cười, nhìn người đối diện hỏi: “Lần này về thật sự không đi nữa sao?”
Hoài Vương bị nhắc tới chuyện này, cười âm u: “Không đi nữa, nếu như đi tiếp sợ là thiên hạ này sẽ thành của lão nhị thật, vậy làm sao có thể đem giang sơn này thay đổi triều đại được? Nhưng ta thật sự không ngờ chỉ trong hai năm ngắn ngủi lại có sự thay đổi lớn như vậy, lão nhị cũng ra mặt rồi."
Chu Trạch Cẩn rũ mắt, suy nghĩ sâu xa.
Hắn ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhiều như vậy, phần thắng vốn dĩ đã xác định lại vì biến cố này mà trở nên khó giải quyết.
Là hắn ta đã đánh giá thấp sức nặng của nhị hoàng tử trong lòng hoàng đế.
Ai bảo thân phận của hắn quá đặc thù.
Vậy hắn bắt buộc phải chế.t!
Nghĩ đến đây, Chu Trạch Cẩn nhướng mắt nói: "Ngươi trở về ta cũng có người trợ giúp, khi khác chúng ta phải bàn bạc xem nên đối phó với Xương Vương như thế nào!"
“Cũng không khó như vậy.” Hoài Vương mím môi cười, nhẹ giọng nói: “Lần này đi ra ngoài, vốn dĩ ta còn định nửa năm sau mới trở về, chỉ là Phong Vương truyền tin đến, ta không thể không thay đổi ý định, nói đến cũng thật trùng hợp, trên đường đi đường biển trở về, vừa lúc ngày đó trên biển nổi bão, vốn dĩ ta còn cho rằng mình chế.t chắc rồi, lại ngoài ý muốn được người cứu, còn bị lạc vào một hòn đảo hoang ngăn cách với thế nhân.”
"Trên hòn đảo này, ta kiếm được một ít thứ tốt, chỉ cần người ăn phải sẽ trúng độc, nặng thì bị co giật, khó thở, thậm chí ngạt thở mà chế.t. Vì thế ta đặc biệt tìm người đến làm thực nghiệm, nếu chỉ ăn một chút thì đời này hắn cũng xác định là một con ma ốm, hơn nữa trước mắt còn chưa có ai chữa được loại độc này.”
Khi Hoài Vương nói chuyện, còn dùng chén trà làm minh họa.
Chu Trạch Cẩn nhìn, không nói nên lời: “Nhiều như vậy sao ngươi có thể làm hắn ăn hết được?”
Chén trà này cũng không nhỏ!
Chỉ có đồ ngốc mới không phát hiện ra! Hoài Vương rất đắc ý: “Nếu bình thường trộn thứ này vào đồ ăn sẽ ăn rất ngon, thậm chí sản lượng không nhỏ, lợi quốc lợi dân, lần này ta dâng thứ này lên, trước mắt còn không ai biết nó có độc, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa sắp xếp thỏa đáng là được, ai cũng không thể tưởng được thứ có thể làm người trong thiên hạ no bụng trên thực tế lại có thể không tiếng động giế.t người không đền mạng?” Chu Trạch Cẩn nghe vậy, trực tiếp hít hà một hơi, vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
Làm người trong thiên hạ no bụng!
Vật như vậy thật sự quá hấp dẫn người khác!
Đặc biệt là nó còn có thể giúp diệt trừ người nào đó…
Bên này còn đang suy nghĩ nên đối phó với Xương Vương như thế nào, thì bên kia lại đang nói về thức ăn rồi.
Tiêu phu nhân đẩy cửa vào, thấy tiểu nữ nhi vậy mà ăn tham đến mức không ngừng l.i.ế.m ngón tay, mọi lo lắng ban đầu đều bị áp xuống, chỉ cảm thấy chua xót: “Con đói như vậy sao không nói? Đây là nhà con, con muốn ăn cái gì đều có thể nói với phòng bếp.”
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Hoài Nga lập tức đỏ lên, nàng ấy luống cuống tay chân định kéo khăn che mặt mình lại, kết quả phát hiện tay mình bị bẩn, nàng ấy vội tìm khăn sạch để lau tay, sau đó vội vàng chui vào trong ổ chăn, nhỏ giọng nói: “Nương, sao người vào mà không gõ cửa?"
“Con là con ta, ta tới gặp con mà còn phải gõ cửa à?” Tiêu phu nhân tức giận nói: “Hơn nữa ta không phải sợ con bắt nạt người khác sao? Chào hỏi rồi thì làm sao phát hiện ra được nữa.”
Tiêu Hoài Nga: “…”
Nàng ấy yếu ớt nói: “Người sợ con khi dễ ai chứ?”
“A Xuân, đứa nhỏ này thiện lương tốt bụng, ta nghe nói con bé đưa đồ ăn đến cho con, lại sợ con từ chối làm con bé buồn.” Tiêu phu nhân thản nhiên nói.
Tiêu Hoài Nga cảm thấy chua chát, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “… Vậy là con làm người thất vọng rồi sao?”
Tiêu phu nhân lại cười, lại ngồi ở mép giường, vỗ đầu nữ nhi, nhẹ giọng nói: “Nương rất vui, mấy năm nay ít ra con cũng đã tiến bộ được một chút.”
Lúc mới xảy ra chuyện, tính khí đứa nhỏ này rất thất thường.
Mặc dù sẽ không mặt nặng mày nhẹ với người nhà, nhưng một khi có ai không được sự đồng ý mà vào phòng nàng ấy, nàng ấy sẽ giống như quả b.o.m phát nổ, sau đó oà khóc một hồi lâu đến mức không ai có thể dỗ dành được.
Sau này khi tính tình nàng ấy đỡ hơn một chút thì lại trực tiếp trốn trong đạo quán.
Nhưng không thể không nói, tu hành ở đạo quan mấy năm trời, làm trái tim nàng thanh tĩnh hơn so với trước kia rất nhiều, mặc dù vẫn thích khóc nhè như cũ, nhưng nàng ấy sẽ không bao giờ gạt bỏ ý tốt của người khác.
Hoài Vương vừa ngồi xuống uống một chén trà, nghe vậy trong mắt lộ ra âm trầm cùng trào phúng, hắn ta cười lạnh nói: "Trời phù hộ Tiêu gia ư? Nếu thật sự là như vậy, lão nhị Tiêu gia năm đó đã không chế.t rồi, còn thuận tiện mang đi hai đứa em rể, làm muội muội của mình thủ tiết nhiều năm.”
Chu Trạch Cẩn cong môi cười, nhìn người đối diện hỏi: “Lần này về thật sự không đi nữa sao?”
Hoài Vương bị nhắc tới chuyện này, cười âm u: “Không đi nữa, nếu như đi tiếp sợ là thiên hạ này sẽ thành của lão nhị thật, vậy làm sao có thể đem giang sơn này thay đổi triều đại được? Nhưng ta thật sự không ngờ chỉ trong hai năm ngắn ngủi lại có sự thay đổi lớn như vậy, lão nhị cũng ra mặt rồi."
Chu Trạch Cẩn rũ mắt, suy nghĩ sâu xa.
Hắn ta cũng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi nhiều như vậy, phần thắng vốn dĩ đã xác định lại vì biến cố này mà trở nên khó giải quyết.
Là hắn ta đã đánh giá thấp sức nặng của nhị hoàng tử trong lòng hoàng đế.
Ai bảo thân phận của hắn quá đặc thù.
Vậy hắn bắt buộc phải chế.t!
Nghĩ đến đây, Chu Trạch Cẩn nhướng mắt nói: "Ngươi trở về ta cũng có người trợ giúp, khi khác chúng ta phải bàn bạc xem nên đối phó với Xương Vương như thế nào!"
“Cũng không khó như vậy.” Hoài Vương mím môi cười, nhẹ giọng nói: “Lần này đi ra ngoài, vốn dĩ ta còn định nửa năm sau mới trở về, chỉ là Phong Vương truyền tin đến, ta không thể không thay đổi ý định, nói đến cũng thật trùng hợp, trên đường đi đường biển trở về, vừa lúc ngày đó trên biển nổi bão, vốn dĩ ta còn cho rằng mình chế.t chắc rồi, lại ngoài ý muốn được người cứu, còn bị lạc vào một hòn đảo hoang ngăn cách với thế nhân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Trên hòn đảo này, ta kiếm được một ít thứ tốt, chỉ cần người ăn phải sẽ trúng độc, nặng thì bị co giật, khó thở, thậm chí ngạt thở mà chế.t. Vì thế ta đặc biệt tìm người đến làm thực nghiệm, nếu chỉ ăn một chút thì đời này hắn cũng xác định là một con ma ốm, hơn nữa trước mắt còn chưa có ai chữa được loại độc này.”
Khi Hoài Vương nói chuyện, còn dùng chén trà làm minh họa.
Chu Trạch Cẩn nhìn, không nói nên lời: “Nhiều như vậy sao ngươi có thể làm hắn ăn hết được?”
Chén trà này cũng không nhỏ!
Chỉ có đồ ngốc mới không phát hiện ra! Hoài Vương rất đắc ý: “Nếu bình thường trộn thứ này vào đồ ăn sẽ ăn rất ngon, thậm chí sản lượng không nhỏ, lợi quốc lợi dân, lần này ta dâng thứ này lên, trước mắt còn không ai biết nó có độc, chỉ cần gãi đúng chỗ ngứa sắp xếp thỏa đáng là được, ai cũng không thể tưởng được thứ có thể làm người trong thiên hạ no bụng trên thực tế lại có thể không tiếng động giế.t người không đền mạng?” Chu Trạch Cẩn nghe vậy, trực tiếp hít hà một hơi, vừa khiếp sợ vừa vui mừng.
Làm người trong thiên hạ no bụng!
Vật như vậy thật sự quá hấp dẫn người khác!
Đặc biệt là nó còn có thể giúp diệt trừ người nào đó…
Bên này còn đang suy nghĩ nên đối phó với Xương Vương như thế nào, thì bên kia lại đang nói về thức ăn rồi.
Tiêu phu nhân đẩy cửa vào, thấy tiểu nữ nhi vậy mà ăn tham đến mức không ngừng l.i.ế.m ngón tay, mọi lo lắng ban đầu đều bị áp xuống, chỉ cảm thấy chua xót: “Con đói như vậy sao không nói? Đây là nhà con, con muốn ăn cái gì đều có thể nói với phòng bếp.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuôn mặt nhỏ của Tiêu Hoài Nga lập tức đỏ lên, nàng ấy luống cuống tay chân định kéo khăn che mặt mình lại, kết quả phát hiện tay mình bị bẩn, nàng ấy vội tìm khăn sạch để lau tay, sau đó vội vàng chui vào trong ổ chăn, nhỏ giọng nói: “Nương, sao người vào mà không gõ cửa?"
“Con là con ta, ta tới gặp con mà còn phải gõ cửa à?” Tiêu phu nhân tức giận nói: “Hơn nữa ta không phải sợ con bắt nạt người khác sao? Chào hỏi rồi thì làm sao phát hiện ra được nữa.”
Tiêu Hoài Nga: “…”
Nàng ấy yếu ớt nói: “Người sợ con khi dễ ai chứ?”
“A Xuân, đứa nhỏ này thiện lương tốt bụng, ta nghe nói con bé đưa đồ ăn đến cho con, lại sợ con từ chối làm con bé buồn.” Tiêu phu nhân thản nhiên nói.
Tiêu Hoài Nga cảm thấy chua chát, không ngừng lẩm bẩm trong miệng: “… Vậy là con làm người thất vọng rồi sao?”
Tiêu phu nhân lại cười, lại ngồi ở mép giường, vỗ đầu nữ nhi, nhẹ giọng nói: “Nương rất vui, mấy năm nay ít ra con cũng đã tiến bộ được một chút.”
Lúc mới xảy ra chuyện, tính khí đứa nhỏ này rất thất thường.
Mặc dù sẽ không mặt nặng mày nhẹ với người nhà, nhưng một khi có ai không được sự đồng ý mà vào phòng nàng ấy, nàng ấy sẽ giống như quả b.o.m phát nổ, sau đó oà khóc một hồi lâu đến mức không ai có thể dỗ dành được.
Sau này khi tính tình nàng ấy đỡ hơn một chút thì lại trực tiếp trốn trong đạo quán.
Nhưng không thể không nói, tu hành ở đạo quan mấy năm trời, làm trái tim nàng thanh tĩnh hơn so với trước kia rất nhiều, mặc dù vẫn thích khóc nhè như cũ, nhưng nàng ấy sẽ không bao giờ gạt bỏ ý tốt của người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro