Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Ta Làm Đầu Bếp Cho Tiểu Tướng Quân
Chương 248
2024-09-04 06:22:16
Nàng bất ngờ ngồi thẳng dậy, vỗ vào trán mình một cái!
Bây giờ không phải lúc để nằm.
Đây là một cơ hội tốt.
Những đứa trẻ này sẽ là khách hàng chính của nàng trong tương lai!
Sau khi ăn xong, nếu bọn họ cảm thấy hài lòng, không bao lâu nữa Nông Gia trang của nàng sẽ nhận được công việc đầu tiên có đúng không?! Yến Thu Xuân đứng dậy: “Đi nào, chúng ta đến trù phòng làm đồ ăn trước.”
Thủy Mai vui vẻ đi theo, trên khuôn mặt ngày càng tròn trịa hiện lên nụ cười mong đợi: “Được ạ, cô nương, chúng ta sẽ làm món gì?”
Yến Thu Xuân vốn định làm cơm chiên, nhưng nhiều người như vậy, làm cơm chiên quá phiền phức, nàng sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, rồi quyết đoán đưa ra kết luận: “Chúng ta sẽ làm… lẩu ba mắm!”
Thành phần chủ yếu của lẩu ba mắm là mắm ruốc, cách làm cũng rất đơn giản, lại hợp khẩu vị của rất nhiều thực khách.
Thời gian cũng còn sớm, Thủy Mai và Hứa ma ma đều có thể hỗ trợ, nàng lo lắng nhân lực không đủ, Yến Thu Xuân lại đến đại trù nhờ thêm hai vị phụ bếp cường tráng nữa.
Hiện tại ở đây không có bò viên, nhưng ở một thời gian khác và không gian khác, hương vị của bò viên Triều Sán thật tuyệt vời!
Yến Thu Xuân vốn chỉ định làm những xiên thịt chiên giòn, nhưng bây giờ nàng lại làm lẩu ba mắm, cho thịt trực tiếp vào đó chắc chắn là không được, vì thịt sẽ rất dễ bị thiu, cho nên làm thành thịt viên là lựa chọn tốt nhất.
Làm bò viên đòi hỏi nhiều sức lực, phải có người đập liên tục, như vậy mới có thể cho ra những viên thịt bò săn chắc và có độ đàn hồi.
Thế là mỗi người một bên, ai cũng luôn chân luôn tay bận rộn với công việc của mình.
Một người làm thịt viên, một người xử lý các nguyên liệu nấu ăn khác, Yến Thu Xuân bắt đầu chuẩn bị nồi hầm.
Mọi thứ đều xử lý sắp xong rồi, giữa trưa nàng liền làm món cơm chiên cho bữa trưa.
Khi thời gian gần hết, ở phía trong đại trù làm việc rất sôi nổi, Yến Thu Xuân cũng bắt đầu chuẩn bị làm món cuối cùng. Rút xương cánh gà, mài dao, sau đó cho gà vào chảo chiên cho đến khi lớp da bên ngoài vàng và giòn, các món chay khác chỉ cần ướp gia vị một chút là có thể dùng, làm bò viên xong, thịt lợn cũng đã chuẩn bị xong, hơn nữa còn có cả các loại nấm tươi.
Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, cho vào một cái nồi sắt lớn, đổ một lượng nước sốt vừa đủ vào nồi, cho đến khi gần đầy một nồi sắt lớn.
Cuối cùng nàng đậy nắp lại, Hứa ma ma giúp nhóm lửa.
Mọi người đều đã đến đông đủ, Hoàng ma ma, nô tì bên cạnh Tiêu phu nhân đến gặp Yến Thu Xuân, còn cầm theo một bộ y phục: “Đây là y phục Tiêu phu nhân chuẩn bị cho người, vốn chỉ nghĩ là người một nhà ăn bữa cơm bình thường. Không ngờ hiện giờ lại có thêm mấy vị Vương gia, và thế tử cũng đều tới, chúng ta không thể tùy ý, tuy y phục không may dựa theo dáng của người nhưng vẫn còn rất mới, vừa mới được mấy vị tú nương cùng nhau sửa lại, người mặc thử xem có vừa người hay không? Nếu không vừa thì chúng ta có thể nhanh chóng sửa lại.”
Yến Thu Xuân rất thấu hiểu điều này, nàng liền nhận lấy, nàng tắm rửa sạch sẽ trước để chắc chắn rằng trên người không có mùi khói dầu, sau đó mới đi thay y phục mới.
Màu sắc của y phục khá tối, không có nhiều hoa văn và màu sắc, nhưng kiểu dáng hơi trang nghiêm cộng thêm nhan sắc của nàng, càng nhìn càng thấy uy nghiêm hơn rất nhiều.
Bây giờ sức khỏe của Yến Thu Xuân đã khá hơn nhiều so với trước kia, ăn uống ngon miệng, vóc người cũng cao hơn, sau khi ở lại trong phủ một năm, tú nương của Tiêu gia đều sẽ lại đây đo để may y phục cho nàng vào mỗi tháng, các tú nương đều biết dáng người của nàng nên y phục này được may rất vừa người.
Cũng giống như vậy, nàng nhìn mình trong gương, thậm chí còn có chút sững sờ.
Thật sự càng ngày càng giống mình ở kiếp trước.
Đuôi mắt nàng hơi cong lên vì cười, đôi mắt tròn xoe sáng ngời, bọng mắt nhu hòa dưới mắt làm dịu đi vẻ sắc sảo do đuôi mắt hất lên.
Bởi vì ăn ngon, da thịt trên hai má của nàng cũng không biến mất, ngũ quan trông trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng hai má phúng phính vẫn khiến nàng trông có hơi trẻ con.
Nụ cười trên khóe môi trông cũng rất thân thiện.
Xuống chút nữa là dáng người yểu điệu, không còn là cành liễu rũ trong gió nữa mà còn có thể đứng thẳng trong bộ y phục này, chiếc đai lưng thu trọn bộ y phục, lộ ra vòng eo thon thả.
Hoàng ma ma chờ nàng mặc xong y phục, giúp nàng sửa sang lại vạt áo, lui về phía sau vài bước để nhìn nàng, vỗ tay cười nói: “Tiểu thư quả thật là quá xinh đẹp, bộ y phục này rất hợp với người, nước da trắng trẻo trông rất xinh đẹp.”
Yến Thu Xuân cười cười ngượng ngùng: “Là do bá mẫu có con mắt tinh tường nên mới có thể chọn cho ta một bộ y phục đẹp như vậy.”
“Tay nghề nô tỳ cũng không tồi, chi bằng hôm nay để nô tỳ chải tóc cho người nhé?” Hoàng ma ma nói.
Yến Thu Xuân gật đầu đồng ý.
Bây giờ không phải lúc để nằm.
Đây là một cơ hội tốt.
Những đứa trẻ này sẽ là khách hàng chính của nàng trong tương lai!
Sau khi ăn xong, nếu bọn họ cảm thấy hài lòng, không bao lâu nữa Nông Gia trang của nàng sẽ nhận được công việc đầu tiên có đúng không?! Yến Thu Xuân đứng dậy: “Đi nào, chúng ta đến trù phòng làm đồ ăn trước.”
Thủy Mai vui vẻ đi theo, trên khuôn mặt ngày càng tròn trịa hiện lên nụ cười mong đợi: “Được ạ, cô nương, chúng ta sẽ làm món gì?”
Yến Thu Xuân vốn định làm cơm chiên, nhưng nhiều người như vậy, làm cơm chiên quá phiền phức, nàng sờ sờ cằm, suy nghĩ một lát, rồi quyết đoán đưa ra kết luận: “Chúng ta sẽ làm… lẩu ba mắm!”
Thành phần chủ yếu của lẩu ba mắm là mắm ruốc, cách làm cũng rất đơn giản, lại hợp khẩu vị của rất nhiều thực khách.
Thời gian cũng còn sớm, Thủy Mai và Hứa ma ma đều có thể hỗ trợ, nàng lo lắng nhân lực không đủ, Yến Thu Xuân lại đến đại trù nhờ thêm hai vị phụ bếp cường tráng nữa.
Hiện tại ở đây không có bò viên, nhưng ở một thời gian khác và không gian khác, hương vị của bò viên Triều Sán thật tuyệt vời!
Yến Thu Xuân vốn chỉ định làm những xiên thịt chiên giòn, nhưng bây giờ nàng lại làm lẩu ba mắm, cho thịt trực tiếp vào đó chắc chắn là không được, vì thịt sẽ rất dễ bị thiu, cho nên làm thành thịt viên là lựa chọn tốt nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Làm bò viên đòi hỏi nhiều sức lực, phải có người đập liên tục, như vậy mới có thể cho ra những viên thịt bò săn chắc và có độ đàn hồi.
Thế là mỗi người một bên, ai cũng luôn chân luôn tay bận rộn với công việc của mình.
Một người làm thịt viên, một người xử lý các nguyên liệu nấu ăn khác, Yến Thu Xuân bắt đầu chuẩn bị nồi hầm.
Mọi thứ đều xử lý sắp xong rồi, giữa trưa nàng liền làm món cơm chiên cho bữa trưa.
Khi thời gian gần hết, ở phía trong đại trù làm việc rất sôi nổi, Yến Thu Xuân cũng bắt đầu chuẩn bị làm món cuối cùng. Rút xương cánh gà, mài dao, sau đó cho gà vào chảo chiên cho đến khi lớp da bên ngoài vàng và giòn, các món chay khác chỉ cần ướp gia vị một chút là có thể dùng, làm bò viên xong, thịt lợn cũng đã chuẩn bị xong, hơn nữa còn có cả các loại nấm tươi.
Chuẩn bị xong tất cả mọi thứ, cho vào một cái nồi sắt lớn, đổ một lượng nước sốt vừa đủ vào nồi, cho đến khi gần đầy một nồi sắt lớn.
Cuối cùng nàng đậy nắp lại, Hứa ma ma giúp nhóm lửa.
Mọi người đều đã đến đông đủ, Hoàng ma ma, nô tì bên cạnh Tiêu phu nhân đến gặp Yến Thu Xuân, còn cầm theo một bộ y phục: “Đây là y phục Tiêu phu nhân chuẩn bị cho người, vốn chỉ nghĩ là người một nhà ăn bữa cơm bình thường. Không ngờ hiện giờ lại có thêm mấy vị Vương gia, và thế tử cũng đều tới, chúng ta không thể tùy ý, tuy y phục không may dựa theo dáng của người nhưng vẫn còn rất mới, vừa mới được mấy vị tú nương cùng nhau sửa lại, người mặc thử xem có vừa người hay không? Nếu không vừa thì chúng ta có thể nhanh chóng sửa lại.”
Yến Thu Xuân rất thấu hiểu điều này, nàng liền nhận lấy, nàng tắm rửa sạch sẽ trước để chắc chắn rằng trên người không có mùi khói dầu, sau đó mới đi thay y phục mới.
Màu sắc của y phục khá tối, không có nhiều hoa văn và màu sắc, nhưng kiểu dáng hơi trang nghiêm cộng thêm nhan sắc của nàng, càng nhìn càng thấy uy nghiêm hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bây giờ sức khỏe của Yến Thu Xuân đã khá hơn nhiều so với trước kia, ăn uống ngon miệng, vóc người cũng cao hơn, sau khi ở lại trong phủ một năm, tú nương của Tiêu gia đều sẽ lại đây đo để may y phục cho nàng vào mỗi tháng, các tú nương đều biết dáng người của nàng nên y phục này được may rất vừa người.
Cũng giống như vậy, nàng nhìn mình trong gương, thậm chí còn có chút sững sờ.
Thật sự càng ngày càng giống mình ở kiếp trước.
Đuôi mắt nàng hơi cong lên vì cười, đôi mắt tròn xoe sáng ngời, bọng mắt nhu hòa dưới mắt làm dịu đi vẻ sắc sảo do đuôi mắt hất lên.
Bởi vì ăn ngon, da thịt trên hai má của nàng cũng không biến mất, ngũ quan trông trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng hai má phúng phính vẫn khiến nàng trông có hơi trẻ con.
Nụ cười trên khóe môi trông cũng rất thân thiện.
Xuống chút nữa là dáng người yểu điệu, không còn là cành liễu rũ trong gió nữa mà còn có thể đứng thẳng trong bộ y phục này, chiếc đai lưng thu trọn bộ y phục, lộ ra vòng eo thon thả.
Hoàng ma ma chờ nàng mặc xong y phục, giúp nàng sửa sang lại vạt áo, lui về phía sau vài bước để nhìn nàng, vỗ tay cười nói: “Tiểu thư quả thật là quá xinh đẹp, bộ y phục này rất hợp với người, nước da trắng trẻo trông rất xinh đẹp.”
Yến Thu Xuân cười cười ngượng ngùng: “Là do bá mẫu có con mắt tinh tường nên mới có thể chọn cho ta một bộ y phục đẹp như vậy.”
“Tay nghề nô tỳ cũng không tồi, chi bằng hôm nay để nô tỳ chải tóc cho người nhé?” Hoàng ma ma nói.
Yến Thu Xuân gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro