Chương 101
Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
2024-11-14 01:02:07
Sau khi nghe được tin tức, Nguyễn Thu vô thức nhìn về phía Trình Tuyển.
Một tay anh cầm túi kẹo Maltesers dở, lúc nghe điện thoại còn không không cẩn thận giũ ra mấy cái, những viên Maltesers lăn lống lốc trên mặt đất phát ra một âm thanh kỳ quái, càng làm nổi bật lên giọng nói của Tiểu Phạm, giống như một chuỗi âm thanh vừa bi thương vừa buồn cười trên sân khấu kịch.
Trình Tuổi sững sốt mấy giây, trên khuôn mặt anh không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc này, dáng vẻ thờ ơ hờ hững, phản ứng đầu tiên lại là cúi người xuống nhặt những viên Maltesers rơi trên mặt đất ném vào thùng rác.
Màn hình điện thoại vẫn còn lóe sáng.
Tiểu Phạm ở đầu giây bên kia đang chờ đợi câu trả lời của Trình Tuyển, bên đó vang lên động tĩnh ở bệnh viện, dường như có người nhà của bệnh nhân đang tranh chấp với bác sĩ, càng làm lộ ra văn phòng yên tĩnh không tiếng động bên này.
Trình Tuyển chậm rãi đặt túi kẹo lên mặt bàn, lúc này mới lên tiếng: “Hỏa táng.’’
Giống như đang quyết định một thương vụ làm ăn, vô cùng dứt khoát.
….
Cùng Trình Tuyển đi đến bệnh viện, suốt cả dọc đường, hai người vẫn duy trì bầu không khí trầm mặc không nói một lời.
Thi thể của ba Trình đã được chuyển đến nhà hỏa táng để tiến hành hỏa táng, nơi đó cách chỗ của bọn họ không xa, cũng chỉ khoảng hai mươi phút đường xe thì đã đến nơi.
Vừa xuống xe, Nguyễn Thu Thu đã nhìn thấy mấy người trung niên đứng trước cổng, vẻ mặt những người đàn ông và người phụ nữ hoàn toàn khác nhau, chắc hẳn mấy người kia cũng vội vàng đến đây, so với cô và Trình Tuyển ăn mặc giản dị mộc mạc, bọn họ càng thêm gọn gàng xinh đẹp.
Nguyễn Thu Thu vô thức nắm chặt ống tay áo của Trình Tuyển.
“Không phải chúng ta có ý gì đâu, nhưng mà cháu trai à, cháu muốn hỏa táng ba cháu, tại sao lại không nói một lời nào với chúng ta?’’ Một người phụ nữ hơi mập mạp, xương gò má cao cao tượng trưng lau lau khóe mắt “Đáng thương cho cuộc đời của ba cháu còn chưa được hưởng phúc ngày nào, đã già rồi còn có người con trai thành đạt, ai ngờ được hắn lại ra đi sớm như vậy.’’
“Đúng vậy, thật đáng thương.’’
Từ những ý tứ trong lời nói của bọn họ, Nguyễn Thu Thu lại không cảm thấy mấy người này đang thương tiếc cho người mất, mà là tiếc hận cho người còn chưa được cầm một đồng tiền nào
Trình Tuyển từ đầu đến cuối vẫn xem bọn họ như không khí, làm như không thấy đi đi vào cửa.
Tiểu Phạm dẫn đầu đi ra, ngón tay nâng gọng kính mạ vàng, khuỷu tay kẹp một cặp công văn, dáng vẻ lễ độ nho nhã đi đến trước mặt hai người: “Ông chủ, phu nhân.’’
Nguyễn Thu Thu gật đầu một cái: “Bây giờ bác Trình?’’
“Đã an bày sếp lên trên rồi, đợi lát nữa sẽ bắt đầu hỏa táng.’’
Mấy người lúc nãy vội vàng đuổi theo đến, muốn đáp lời với Trình Tuyển. Vào sáng sớm lúc tin tức về ông chủ bí ẩn phía sau của Gia Trừng bùng nổ, bọn họ từng người từng người đã đứng ngồi không yên.
Năm xưa, gia đình bọn họ cũng chỉ được xem là một gia đình bậc trung, ba Trình xông xáo làm ăn ở bên ngoài, không chỉ cưới được một đại mỹ nhân như hoa như ngọc, mà còn phát tài, gây dựng sự nghiệp thành công, đứng vững trên thương trường khốc liệt.
Lúc đầu có bao nhiều lời mặn lời nhạt, thì bây giờ lại có bấy nhiêu người chen chúc muốn hưởng thụ lợi lộc. Từ đầu, ba Trình còn có chu cấp, nhưng sau này, hắn vốn dĩ là một người nóng tính, không thể nhịn được nữa liền bộc phát, ầm ĩ với bọn họ một trận rồi cắt đứt mọi liên lạc.
Nhiều năm trôi qua, trong số bọn họ cũng có người làm ăn nhỏ, cũng có người giàu có, tóm lại cuộc sống cũng được tính là thoải mái. Nghe nói vợ con ba Trình ly tán, mấy người còn cười trên nỗi đau của người khác thỏa thích chế giễu, chỉ trích hắn đang nhận phải báo ứng. Rồi lại nghe được công ty ba Trình xảy ra vấn đề, lại đổ lỗi mọi chuyện là do thời trẻ của hắn đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm.
Cười nhạo đủ rồi, chẳng ai buồn quan tâm đến ba Trình ra sao nữa, nhưng ai có thể ngờ tới ông chủ bí ẩn của Gia Trừng đột nhiên xuất hiện, lại còn là Trình Tuyển kiệm lời ít nói trước kia? Tiểu tử của Trình gia?
Bọn họ ngạc nhiên đến ngây người.
Muốn mượn đủ loại danh nghĩa để bắc quan hệ với cháu trai Trình Tuyển này, nhưng lại không biết làm cách nào cũng không biết địa chỉ của anh, chạy đến công ty thì thậm chí còn chẳng vào được cổng chứ nói gì đến chuyện gặp người, điều này là chuyện không thể.
Thật đúng lúc, chờ đợi lâu như vậy vẫn không có cơ hội liên lạc với Trình Tuyển, rốt cuộc cũng có danh nghĩa ba Trình qua đời, tất cả những họ hàng xa cách nhiều năm cuối cùng đã gặp được Trình Tuyển.
Người cháu trai này vẫn trầm mặc ít nói như xưa, chỉ có một gương mặt đẹp trai mang theo nét trẻ con, dáng người cao ráo, tuấn tú lịch sự, ngay cả người vợ đứng bên cạnh cũng là một đại mỹ nhân hiếm thấy. Mặc dầu hai vợ chồng ăn mặc vô cùng giản dị như lúc đứng trước nhà tang lễ lại giống như hai vị minh tinh, đi đến đâu cũng là sự tồn tại vô cùng hấp dẫn, khiến cho mấy người kia không ngừng chặc lưỡi hít hà trong lòng.
Trình gia trong không gien ưu tú như vậy, nói cho cùng, vẫn là do ba Trình trước đây lấy được một người vợ xinh đẹp, khiến cho bọn hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Không khí nặng nề trong nhà tang lễ không hề phù hợp với vẻ mặt kích động phấn khích của bọn họ, từng người từng người nhìn chằm chằm vào Trình Tuyển gống như lũ kền kền nhìn vào một miếng thịt trâu béo bở, ánh mắt chưa hề rời khỏi người anh.
Nguyễn Thu Thu vô cùng khó chịu.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến, trong hoàn cảnh bi thương khi người thân của mình qua đời, những người này vẫn còn chú ý đến những chuyện khác.
Trình Tuyển nghiêng đầu nhìn sang Tiểu Phạm đang ở bên cạnh: “Tìm một khu đất mới.’’
“Vâng.’’
Mẹ của Trình Tuyển vốn dĩ nên được chôn ở trong phần đất tổ tiên của Trình gia, nhưng mấy người họ hàng thân thích trong nhà đều không cho phép, nói gì mà một người phụ nữ ở vùng khác, phong thủy tương khắc, vì vậy ba Trình mang bà đến một nghĩa địa có phong thủy tốt. Về sau Trình Tuyển lại mang mẹ đi đến một noi khác, vài năm đầu ba Trình còn đi thăm, nhưng càng về sau càng quên lãng chuyện này, biết được chuyện Trình Tuyển dời mộ mẹ, hắn cũng chỉ nói vài câu không nhẹ không nặng rồi không nhắc lại nữa.
Hôm nay, mặc dù Trình Tuyển phụ trách việc lo liệu tang lễ cho ba Trình, nhưng không có nghĩa là anh đồng ý chôn bên cạnh phần mộ của mẹ mình.
Trình Tuyển cầm ngược lại bàn tay của Nguyễn Thu Thu, giống như đang tỏ ý bảo cô hãy yên tâm, hai người bước vào cửa.
Dĩ nhiên Tiểu Phạm không có lý do để ngăn cản hai người, hắn khẽ mỉm cười, khóe miệng tạo thành một đường xong không rõ ràng, đứng trước mặt mấy người thân thích kia nói: “Hôm nay là tang lễ, hy vọng chư vị ở đây nể mặt người đã khuất, những chuyện khác xin hãy nói sau.’’
“Anh là ai mà dám cản trở ở đây.’’
“Dĩ nhiên tôi không được tính là người nào.’’ Tiểu Phạm đẩy gọng kính, “ Nếu như sau này mấy người không biết phân chia tài sản như thế nào cho tốt thì hoan nghênh đến tìm tôi. Mặc dầu giá cả thuê đội ngũ luật sư của tôi tương đối cao, nhưng về phương diện nghiệp vụ thì vô cùng tận tình và có trách nhiệm.’’
“Cậu!’’
“Dựa theo tính tình của tôi trước đây, chỉ sợ không thèm hỏi các người một câu, ngài được xem là thứ gì mà chạy đến đây giương oai.’’
Tiểu Phạm nho nhã lễ độ, khiêm nhường tỏ ý mình đang tức giận: “Bây giờ tính tình của tôi tốt rồi, sẽ không đánh người đâu, nếu không bây giờ phải bồi thường tiền thuốc thang gãy chân gãy tay cho ngài thì không có lời lắm.’’
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy người còn lại đều hơi thay đổi.
Tiểu Phạm nở một nụ cười lạnh lẽo: “Bên người ông chủ loại rác rưởi vào cũng có, ngài ấy không nói gì, không có nghĩa chúng tôi là cọc gỗ’’
*
Nguyễn Thu Thu theo Trình Tuyển bước vào nhà tang lễ, từ xa không nhìn thấy mấy người kia đi theo, cô hơi lo lắng.
Cô cố gắng đè thấp giọng nhất có thể hỏi: “Trình Tuyển, những người họ hàng lúc nãy không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng có thể lại có một Khúc Vi nữa không, cắn lấy không buông.’’
Bước chân của Trình Tuyển rất ổn định.
Anh chậm rãi nói: “Khúc Vi là Khúc Vi, không có Khúc Vi thứ hai nữa đâu.’’
Khúc Vi bị thu thập con đường sống, còn những người kia thì anh không thèm để ý.
Nguyễn Thu Thu: “Nhưng mà…’’
Trình Tuyển nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Bàn tay anh ấm áp khô ráo, bao bọc lấy mu bàn tay cô, khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Anh đã nói rồi, những chuyện nhỏ nhặt như thế này không cần phải quan tâm.’’
Cô ngẩng người, giương mắt nhìn lên lại đụng vào ánh mắt đang rủ xuống của anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Thu Thu biết lúc này mình cảm động không đúng lúc lắm, cô vừa định cười một cái, nhưng lại vội vàng thu lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi.’’
Nếu như Trình Tuyển đã không muốn cô bận tâm với những chuyện này, vậy thì cô cũng sẽ không bận tâm.
Bởi vì mấy người đang đứng ở trước cửa kia, Nguyễn Thu Thu không khỏi liên tưởng đến những người họ hàng ở đời trước của mình. Dường như cũng như thế này, lạnh lùng nhìn cha mẹ cô ly hôn, lạnh lùng nhìn cô không ai cần, cũng có người mềm lòng thương xót cho cô, nhưng nghĩ đến sau này cô còn cần một người chịu trách nhiệm liền rút tay trở về.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu nghĩ đến chuyện này, ngoài miệng không tự chủ hỏi: “Tại sao lại như vậy, ảnh hưởng đến nhau sao? Trong tình huống này, mãi mãi không phải một người ngoảnh mặt làm ngơ thì cũng là mọi người lạnh lùng.’’
Trình Tuyển nhìn cô.
“Cũng không phải, có khi trời sinh lạnh lùng, cũng có khi bị ép buộc phải lạnh lùng.’’
*
Hỏa táng là một nghi thức huyễn hoặc.
Một người nặng trĩu, cơ thể có lớn có nhỏ, có mập có gầy, sau khi hóa thành tro cốt đều được chôn vùi trong lòng đất nguội lạnh, không có gì khác nhau.
Tiểu Phạm đã chuẩn bị xong một phần mộ viên, hủ tro cốt của ba Trình không cần nghi thức an táng, vì vậy toàn bộ quá trình đều nhanh chóng và yên lặng. Chạng vạng tối, mặt trời dần dần khuất về phía chân trời, ánh tà dương tuyệt đẹp vẫn còn vương vấn trên mặt đất, nhưng mộ bia trong nghĩa trang đều được chiếu sáng rực rỡ, hoàn toàn không mang theo sự thê lương vốn có, thay vào đó lại tràn ngập ánh mặt trời hoành tráng hùng vĩ.
Nguyễn Thu Thu đứng ở đó, lẳng lặng nhìn quá trình hạ táng.
Một tay Trình Tuyển đút vào túi, chăm chú nhìn mặt đất được lấp vùi, mộ bia được dựng lên, dòng chữ trên tấm bia được khắc vô cùng đơn giản, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến tên của Trình Tuyển hay là mẹ của anh.
Những lời lúc nãy của Tiểu Phạm thành công khiến mấy người rút lui, nhưng vẫn còn có một số người ôm trong lòng suy nghĩ ba mươi phải là Tết cũng đi theo đến nghĩa trang, ra vẻ đặt xuống một bó cúc nhỏ.
Bó cúc nhỏ được đặt xuống đất, gặp gió co rúm lại, muốn bao nhiêu thê lương có bấy nhiêu thê thương.
Hai vợ chồng Nguyễn Thu Thu trước sau vẫn không để ý đến mấy người kia, vẻ mặt không cảm xúc của Trình Tuyển thành công khiến bọn họ không dám tiến lên bắt chuyện.
Thừa dịp Trình Tuyển đang nói chuyện điện thoại với người khác, một người đàn ông trung niên cao gầy chủ động nói chuyện với Nguyễn Thu Thu.
“Hai người còn trẻ, không hiểu cái gì gọi là ruột thịt, cô nhìn Trình Tuyển bây giờ xem, chắc hẳn trong lòng nó đang rất hối hận. Cái gì gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng đợi, Trình Tuyển còn trẻ, còn có thể kìm nén. Giữa ruột thịt thì có thể có bao nhiêu hận thù, cô cũng nên khuyên nó một chút, đừng để nó giận dỗi nữa, đại gia đình này của chúng ta mãi mãi sẽ hoan nghênh nó.’’
Nghe những lời này, Nguyễn Thu Thu âm thầm ói máng,
Một đám người nhìn cô ngoan ngoãn không nói lời nào liền cho rằng cô là một thiên kim đại tiểu thư con nhà lương thiện, nói cái gì mà tin tưởng cái gì.
Năm xưa mẹ Trình Tuyển cũng bị bọn họ lừa dối đi lừa dối lại như vậy.
Nguyễn Thu Thu cười lạnh một tiếng.
“Đại gia đình? Lúc trước Trình Tuyển không có mẹ, bị mẹ kế chèn ép đuổi ra khỏi nhà, các người có thay anh ấy làm chủ? Hài cốt mẹ anh ấy còn chưa lạnh, cha đã đăng ký kết hôn với một người phụ nữ khác, các người có ai đi đến nói nửa câu không? Tại sao trước kia không tỏ ra mình là một trưởng bối, bây giờ còn cần người khác cung cấp cho mấy người? Mấy người cho là mình đang nuôi chó sao, lúc vui vẻ thì kêu một tiếng, lúc bực bội thì đá một cước cho bỏ tức, còn không cho phép người khác thù dai đúng không!’’
“Tiểu nha đầu này tại sao lại nói những lời như vậy!’’
Giọng điệu Nguyễn Thu Thu vừa nhanh vừa vội, từ đầu đến cuối còn nói những lời châm chọc, chọc thủng từng lớp da trên mặt khiến bọn họ vô cùng xấu hổ, lại không thể nổi giận với Nguyễn Thu Thu, người người kìm nén đến mặt đỏ tía tai, trợn tròn mắt nhưng lại không tiện phát tác.
“Tôi nói như thế nào?’’
Nguyễn Thu Thu một tay chống nạnh, không hề phát hiện Trình Tuyển đã cúp điện thoại, lặng lẽ đứng sau lưng chăm chú nhìn cô, ánh mắt sáng rực.
Cô nổi giận đùng đùng nói: “Tôi đã gả cho Trình Tuyển, chỉ nhận anh ấy làm chồng, những người khác anh ấy nhận thì tôi nhận, anh ấy không nhận thì chẳng có quan hệ gì với tôi cả.’’
Nếu như không phải ở trước mặt mộ phần của người khác gây gổ là không tốt, Nguyễn Thu Thu còn muốn tích góp từng tí từng tí nói ra cho hết để xả giận.
Lúc đầu ba Trình đối xử với Trình Tuyển như thế nào, Nguyễn Thu Thu còn thấy tận mắt, bây giờ những người này còn muốn đến đây kiếm một bát canh, so ra, bọn họ thậm chí còn không bằng cả Khúc Vi, tốt xấu gì Khúc Vi còn biết lấy lòng người khác, biết được cách duy gì sự bằng mặt không bằng lòng, không muốn vạch mặt lẫn nhau.
Còn bọn họ thì tốt rồi, nghĩ đến muốn cắt lông dê thì dê sẽ đến sao, thực sự cho rằng Trình Tuyển là một kẻ ngốc nhiều tiền ư.
Nguyễn Thu Thu còn muốn tiếp tục nói thêm mấy câu, nhưng đúng lúc này mũ áo của cô lại bị kéo về sau một cái, cả người vô thức thuận theo lực kéo ấy lui về sau mấy bước, cho đến khi đứng ở sau lưng Trình Tuyển.
Vừa rồi còn giống như một con nhím xù lông, ngay lập tức biến thành một con cừu nhỏ vô hại.
Trình Tuyển che chở cô ở sau lưng mình.
Trên mặt anh chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì, ngay cả một ánh mắt thừa thãi cũng lười cho bọn họ.
“Nếu như đã thăm viếng xong rồi thì xin mời mấy người về cho.’’
"Cháu à. . ."
"Tôi nghĩ, những lời nên nói thì Tiểu Phạm đã nói rất rõ ràng rồi.’’ Trình Tuyển đút một tay vào túi, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bọn họ, tựa như một lưỡi đao sắc bén, con ngươi đen nhánh, khiến lòng người run rẩy.
“Ý của hắn cũng chính là ý của tôi, mấy người còn nhớ chú ba trước kia không?’’
“…”
Mất người họ hàng ngay lập tức im bặt, nhìn nhau không nói gì.
Ngay sau đó, bọn họ xấu hổ gượng cười một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mặc dù còn muốn chực chờ một chút tiền của Trình Tuyển, nhưng cái mạng nhỏ này quan trọng hơn rất nhiều, ánh mắt kia của Trình Tuyển không giống như đang nói đùa đâu.
Bọn họ lúng túng nhỏ giọng chào tạm biệt rồi vội vàng xoay người rời đi. Từng người từng người tựa như lửa đã bắt đến tận mộng, nhanh chóng chạy đi, chẳng bao lâu đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nguyễn Thu Thu đứng sau lưng Trình Tuyển đưa mắt nhìn bóng lưng nhếch nhác của mấy người nọ, ngây ngốc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với chú ba vậy? Tại sao dáng vẻ của bọn họ lại giống như đã thấy quỷ?’’
“Trước kia hắn muốn tiếp cận một tiểu thư con nhà giàu làm những chuyện quá đáng, mấy ngày sau đã bị người ta tìm đến tận nhà, đánh một trận suýt nữa trở thành một người tàn phế.’’
Nguyễn Thu Thu lắp bắp kinh hãi.
“Anh cũng sẽ làm như vậy sao?’’
Trình Tuyển: “Ừ.’’
Nguyễn Thu Thu: “Ừ?’’
Trình Tuyển liếc cô một cái, cất giọng nhàn nhạt: “Ngay cả lời nào là lời nói đùa em cũng không thể nghe ra sao. Mấy chuyện trái với pháp luật kỷ cương này anh không muốn làm.’’
Nguyễn Thu Thu: “… Anh thật sự làm em sợ muốn chết.’’
Quả nhiên, Trình Tuyển không hề có dáng vẻ của tổng tài bá đạo chút nào.
Màn đêm trong trẻo lạnh lùng dần buông xuống, cơn gió giá rét thổi qua giống như hơi thở của quỷ hồn lướt nhanh bên tai, Nguyễn Thu Thu tưởng tượng một chút, sợ đến run người.
Trình Tuyển ôm bờ vai của cô: "Đi thôi."
"Ồ. . . Biết rồi."
Hai người song song bước xuống dưới, Nguyễn Thu Thu không nhịn được hỏi: “Bọn họ sẽ không đến dây dưa nữa chứ?’’
“Không đâu.’’ Trình Tuyển bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chậm rãi nói: “Giống như em đã nói, chỉ cần nhận một mình anh làm chồng là được rồi.’’
“…”
Gò má Nguyễn Thu Thu ngay lập tức hiện lên hai ráng chiều ửng đỏ.
Lúc nói ra những lời này không cảm thấy có gì không đúng, nhưng bây giờ nghe Trình Tuyển nói như vậy, lại cảm thấy giống như cô đang tỏ tình với anh, khuôn mặt Nguyễn Thu Thu nóng bừng, hận không thể lập tức bước lên che miệng anh lại.
“Anh đừng nói nữa!’’
Vẻ mặt Trình Tuyển rất nghiêm túc: “Đây không phải là những lời em đã nói sao?’’
“Em mặc kệ, không cho anh nói thì anh không được nói.’’
Nguyễn Thu Thu muốn đưa tay che miệng anh lại, nhưng lại bị Trình Tuyển nắm lấy cổ tay. Anh chỉ siết chặt lực đạo trên cánh tay một chút, Nguyễn Thu Thu đã lảo đảo rơi vào lồng ngực anh, hai cơ thể dính chặt vào nhau. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Trình Tuyển đang chăm chú nhìn cô, Nguyễn Thu Thu vừa rồi còn luông cuống tay chân muốn tránh thoát trong nháy mắt trở nên bất động.
Ánh mắt ấy quá mức quyến luyến bịn rịn, khiến trái tim cô vô thức đập loạn nhịp, dường như muốn phá vỡ lồng ngực nhảy ra ngoài.
Trình Tuyển dịu dàng nói: “Lúc nãy nhìn đến dáng vẻ tranh luận của em, khiến anh rất muốn hôn em một cái.’’
Nếu như không phải ở nghĩa trang làm những chuyện này không hay cho lắm, anh thực sự sẽ hôn thật.
Nguyễn Thu Thu đỏ mặt đến mức gần như sắp nấu chín, tại sao người đàn ông này toàn nói những lời khiến trái tim cô rung động vào những lúc cô không phòng bị thế chứ?
Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của Trình Tuyển, nói: “Chúng ta nhanh về nhà thôi.’’
Trình Tuyển ngoan ngoãn để cô nắm tay kéo đi, hai ngừi một trước một sau đi xuống nghĩa trang.
Chút ánh tà dương còn sót lại dần dần bị bóng tối nuốt lấy, bầu trời trở nên tăm tối, ánh sáng lốm đốm của những vì sao xa xăm thắp sáng cả bầu trời, dẫn lối bọn họ trở về.
Nguyễn Thu Thu vô thức sờ sờ túi áo mình một cái, chợt phát hiện không thấy điện thoại di động đâu. Cô kêu lên một tiếng, tìm tòi trên dưới một lúc lâu vẫn không thấy, lạ thật, lúc nãy khi còn ở trước bia mộ, điện thoại của cô vẫn còn ở trong túi mà.
“A, điện thoại của em.’’
“Sao vậy?’’
“Có lẽ là vừa rồi đi bộ không chú ý đã rơi trên đường rồi, không sao, anh cứ ở đây chờ em, em sẽ về ngay.’’
Từ đây lên đó cũng chỉ chừng mấy bước chân, cô dặn Trình Tuyển đứng yên không cần đi theo, một mình chạy chậm đến trước mộ bia. Mấy bông cúc non ủ rũ cúi đầu, bị cơn gió lạnh thổi qua lắc lư mấy cái, Nguyễn Thu Thu dần dần dừng bước lại, nhặt những bông cúc kia đặt sang một bên, bày những bông hoa cô mua ở chính giữa, những cánh hoa tươi tắn hút đủ nước, nở rộ kiều diễm.
Một giọng nói dịu dàng bỗng nhiên vang lên bên cạnh: “Không sao đâu, cứ đặt như vậy đi, những bông hoa tươi mới hay khô héo, một hai ngày sau sẽ chẳng có gì khác biệt nữa.’’
Nguyễn Thu Thu sợ đến mức thiếu chút nữa hét lên thành tiếng.
Trong nghĩa trang yên lặng không tiếng động đột ngột xuất hiện giọng nói của một người chính là chuyện vô cùng kinh dị, nhất là Nguyễn Thu Thu không thấy xung quanh còn có người khác.
Cô nhặt điện thoại dưới chân lên, đứng lắng người, lúc này mới thấy một người phụ nữ đứng cách đó khoảng chừng hai mét, cô mặc một chiếc váy dài cao cổ, một đôi giày bệt, mái tóc dài đen nhánh phất phơ trong gió, trong đêm tối mịt mùng, khuôn mặt mơ hồ không thể nhìn thấy rõ, chỉ là đôi mắt kia vô cùng xinh đẹp, lại hơi quen thuộc.
Người trước mặt khiến cho Nguyễn Thu Thu liên tưởng đến hình ảnh của Lâm Đại Ngọc, một đôi mắt đong đầy ánh lệ ngậm tình, khẽ cúi đầu, nhưng lại mang theo một nét phong tình cô độc lạ thường.
Cảnh tượng này rất dễ khiến cho Nguyễn Thu Thu suy nghĩ nhiều.
Cô nuốt cổ họng khô khốc một cái: “Ngài… Cũng đến đây viếng Trình tiên sinh sao?’’
“Không phải.’’ Cô ấy lắc đầu, “Chỉ đi ngang qua mà thôi.’’
"Ồ."
Nhìn cô ấy một thân một mình đứng trước bia mộ lạnh lẽo, Nguyễn Thu Thu nói thêm một câu: “Ngoài trời giá rét, ngài cũng về sớm một chút đi, gió lạnh không tốt cho cơ thể.’’
Cô vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã mỉm cười.
“Tôi rất thích cô.’’
Được một mỹ nhân đột nhiên bày tỏ, Nguyễn Thu Thu hơi sững sốt.
“Chuyện này… Cảm ơn.’’
“Cô cũng mau về đi.’’ Đối phương phất tay một cái.
Cơn gió càng thêm lạnh buốt, Nguyễn Thu Thu run rẩy một cái, cô gật đầu, cất điện thoại vào trong túi, nhanh chóng cất bước chạy về phía Trình Tuyển. Trình Tuyển đang nghiêng người nói chuyện điện thoại, không biết đang nói chuyện gì, đợi đến khi Nguyễn Thu Thu chạy đến sau lưng anh, anh cũng cúp máy.
Nguyễn Thu Thu quay đầu nhìn lại một lần nữa, người phụ nữ kia đã biến mất không thấy đâu.
Trình Tuyển nhìn theo ánh mắt của cô: “Em đang nhìn cái gì vậy?’’
“…Không có gì, chỉ là em đã gặp một người phụ nữ kỳ lạ.’’
Nguyễn Thu Thu thì thầm trong lòng một tiếng, xuất quỷ nhập thần như thế, là cô còn tưởng rằng mình thực sự đã gặp ma đấy.
“Phải rồi, ai gọi điện cho anh vậy?’’
“Không có gì, chỉ còn một số chuyện cần xử lý thôi. Đi thôi.’’
Một tay anh cầm túi kẹo Maltesers dở, lúc nghe điện thoại còn không không cẩn thận giũ ra mấy cái, những viên Maltesers lăn lống lốc trên mặt đất phát ra một âm thanh kỳ quái, càng làm nổi bật lên giọng nói của Tiểu Phạm, giống như một chuỗi âm thanh vừa bi thương vừa buồn cười trên sân khấu kịch.
Trình Tuổi sững sốt mấy giây, trên khuôn mặt anh không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc này, dáng vẻ thờ ơ hờ hững, phản ứng đầu tiên lại là cúi người xuống nhặt những viên Maltesers rơi trên mặt đất ném vào thùng rác.
Màn hình điện thoại vẫn còn lóe sáng.
Tiểu Phạm ở đầu giây bên kia đang chờ đợi câu trả lời của Trình Tuyển, bên đó vang lên động tĩnh ở bệnh viện, dường như có người nhà của bệnh nhân đang tranh chấp với bác sĩ, càng làm lộ ra văn phòng yên tĩnh không tiếng động bên này.
Trình Tuyển chậm rãi đặt túi kẹo lên mặt bàn, lúc này mới lên tiếng: “Hỏa táng.’’
Giống như đang quyết định một thương vụ làm ăn, vô cùng dứt khoát.
….
Cùng Trình Tuyển đi đến bệnh viện, suốt cả dọc đường, hai người vẫn duy trì bầu không khí trầm mặc không nói một lời.
Thi thể của ba Trình đã được chuyển đến nhà hỏa táng để tiến hành hỏa táng, nơi đó cách chỗ của bọn họ không xa, cũng chỉ khoảng hai mươi phút đường xe thì đã đến nơi.
Vừa xuống xe, Nguyễn Thu Thu đã nhìn thấy mấy người trung niên đứng trước cổng, vẻ mặt những người đàn ông và người phụ nữ hoàn toàn khác nhau, chắc hẳn mấy người kia cũng vội vàng đến đây, so với cô và Trình Tuyển ăn mặc giản dị mộc mạc, bọn họ càng thêm gọn gàng xinh đẹp.
Nguyễn Thu Thu vô thức nắm chặt ống tay áo của Trình Tuyển.
“Không phải chúng ta có ý gì đâu, nhưng mà cháu trai à, cháu muốn hỏa táng ba cháu, tại sao lại không nói một lời nào với chúng ta?’’ Một người phụ nữ hơi mập mạp, xương gò má cao cao tượng trưng lau lau khóe mắt “Đáng thương cho cuộc đời của ba cháu còn chưa được hưởng phúc ngày nào, đã già rồi còn có người con trai thành đạt, ai ngờ được hắn lại ra đi sớm như vậy.’’
“Đúng vậy, thật đáng thương.’’
Từ những ý tứ trong lời nói của bọn họ, Nguyễn Thu Thu lại không cảm thấy mấy người này đang thương tiếc cho người mất, mà là tiếc hận cho người còn chưa được cầm một đồng tiền nào
Trình Tuyển từ đầu đến cuối vẫn xem bọn họ như không khí, làm như không thấy đi đi vào cửa.
Tiểu Phạm dẫn đầu đi ra, ngón tay nâng gọng kính mạ vàng, khuỷu tay kẹp một cặp công văn, dáng vẻ lễ độ nho nhã đi đến trước mặt hai người: “Ông chủ, phu nhân.’’
Nguyễn Thu Thu gật đầu một cái: “Bây giờ bác Trình?’’
“Đã an bày sếp lên trên rồi, đợi lát nữa sẽ bắt đầu hỏa táng.’’
Mấy người lúc nãy vội vàng đuổi theo đến, muốn đáp lời với Trình Tuyển. Vào sáng sớm lúc tin tức về ông chủ bí ẩn phía sau của Gia Trừng bùng nổ, bọn họ từng người từng người đã đứng ngồi không yên.
Năm xưa, gia đình bọn họ cũng chỉ được xem là một gia đình bậc trung, ba Trình xông xáo làm ăn ở bên ngoài, không chỉ cưới được một đại mỹ nhân như hoa như ngọc, mà còn phát tài, gây dựng sự nghiệp thành công, đứng vững trên thương trường khốc liệt.
Lúc đầu có bao nhiều lời mặn lời nhạt, thì bây giờ lại có bấy nhiêu người chen chúc muốn hưởng thụ lợi lộc. Từ đầu, ba Trình còn có chu cấp, nhưng sau này, hắn vốn dĩ là một người nóng tính, không thể nhịn được nữa liền bộc phát, ầm ĩ với bọn họ một trận rồi cắt đứt mọi liên lạc.
Nhiều năm trôi qua, trong số bọn họ cũng có người làm ăn nhỏ, cũng có người giàu có, tóm lại cuộc sống cũng được tính là thoải mái. Nghe nói vợ con ba Trình ly tán, mấy người còn cười trên nỗi đau của người khác thỏa thích chế giễu, chỉ trích hắn đang nhận phải báo ứng. Rồi lại nghe được công ty ba Trình xảy ra vấn đề, lại đổ lỗi mọi chuyện là do thời trẻ của hắn đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm.
Cười nhạo đủ rồi, chẳng ai buồn quan tâm đến ba Trình ra sao nữa, nhưng ai có thể ngờ tới ông chủ bí ẩn của Gia Trừng đột nhiên xuất hiện, lại còn là Trình Tuyển kiệm lời ít nói trước kia? Tiểu tử của Trình gia?
Bọn họ ngạc nhiên đến ngây người.
Muốn mượn đủ loại danh nghĩa để bắc quan hệ với cháu trai Trình Tuyển này, nhưng lại không biết làm cách nào cũng không biết địa chỉ của anh, chạy đến công ty thì thậm chí còn chẳng vào được cổng chứ nói gì đến chuyện gặp người, điều này là chuyện không thể.
Thật đúng lúc, chờ đợi lâu như vậy vẫn không có cơ hội liên lạc với Trình Tuyển, rốt cuộc cũng có danh nghĩa ba Trình qua đời, tất cả những họ hàng xa cách nhiều năm cuối cùng đã gặp được Trình Tuyển.
Người cháu trai này vẫn trầm mặc ít nói như xưa, chỉ có một gương mặt đẹp trai mang theo nét trẻ con, dáng người cao ráo, tuấn tú lịch sự, ngay cả người vợ đứng bên cạnh cũng là một đại mỹ nhân hiếm thấy. Mặc dầu hai vợ chồng ăn mặc vô cùng giản dị như lúc đứng trước nhà tang lễ lại giống như hai vị minh tinh, đi đến đâu cũng là sự tồn tại vô cùng hấp dẫn, khiến cho mấy người kia không ngừng chặc lưỡi hít hà trong lòng.
Trình gia trong không gien ưu tú như vậy, nói cho cùng, vẫn là do ba Trình trước đây lấy được một người vợ xinh đẹp, khiến cho bọn hắn vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Không khí nặng nề trong nhà tang lễ không hề phù hợp với vẻ mặt kích động phấn khích của bọn họ, từng người từng người nhìn chằm chằm vào Trình Tuyển gống như lũ kền kền nhìn vào một miếng thịt trâu béo bở, ánh mắt chưa hề rời khỏi người anh.
Nguyễn Thu Thu vô cùng khó chịu.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến, trong hoàn cảnh bi thương khi người thân của mình qua đời, những người này vẫn còn chú ý đến những chuyện khác.
Trình Tuyển nghiêng đầu nhìn sang Tiểu Phạm đang ở bên cạnh: “Tìm một khu đất mới.’’
“Vâng.’’
Mẹ của Trình Tuyển vốn dĩ nên được chôn ở trong phần đất tổ tiên của Trình gia, nhưng mấy người họ hàng thân thích trong nhà đều không cho phép, nói gì mà một người phụ nữ ở vùng khác, phong thủy tương khắc, vì vậy ba Trình mang bà đến một nghĩa địa có phong thủy tốt. Về sau Trình Tuyển lại mang mẹ đi đến một noi khác, vài năm đầu ba Trình còn đi thăm, nhưng càng về sau càng quên lãng chuyện này, biết được chuyện Trình Tuyển dời mộ mẹ, hắn cũng chỉ nói vài câu không nhẹ không nặng rồi không nhắc lại nữa.
Hôm nay, mặc dù Trình Tuyển phụ trách việc lo liệu tang lễ cho ba Trình, nhưng không có nghĩa là anh đồng ý chôn bên cạnh phần mộ của mẹ mình.
Trình Tuyển cầm ngược lại bàn tay của Nguyễn Thu Thu, giống như đang tỏ ý bảo cô hãy yên tâm, hai người bước vào cửa.
Dĩ nhiên Tiểu Phạm không có lý do để ngăn cản hai người, hắn khẽ mỉm cười, khóe miệng tạo thành một đường xong không rõ ràng, đứng trước mặt mấy người thân thích kia nói: “Hôm nay là tang lễ, hy vọng chư vị ở đây nể mặt người đã khuất, những chuyện khác xin hãy nói sau.’’
“Anh là ai mà dám cản trở ở đây.’’
“Dĩ nhiên tôi không được tính là người nào.’’ Tiểu Phạm đẩy gọng kính, “ Nếu như sau này mấy người không biết phân chia tài sản như thế nào cho tốt thì hoan nghênh đến tìm tôi. Mặc dầu giá cả thuê đội ngũ luật sư của tôi tương đối cao, nhưng về phương diện nghiệp vụ thì vô cùng tận tình và có trách nhiệm.’’
“Cậu!’’
“Dựa theo tính tình của tôi trước đây, chỉ sợ không thèm hỏi các người một câu, ngài được xem là thứ gì mà chạy đến đây giương oai.’’
Tiểu Phạm nho nhã lễ độ, khiêm nhường tỏ ý mình đang tức giận: “Bây giờ tính tình của tôi tốt rồi, sẽ không đánh người đâu, nếu không bây giờ phải bồi thường tiền thuốc thang gãy chân gãy tay cho ngài thì không có lời lắm.’’
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt mấy người còn lại đều hơi thay đổi.
Tiểu Phạm nở một nụ cười lạnh lẽo: “Bên người ông chủ loại rác rưởi vào cũng có, ngài ấy không nói gì, không có nghĩa chúng tôi là cọc gỗ’’
*
Nguyễn Thu Thu theo Trình Tuyển bước vào nhà tang lễ, từ xa không nhìn thấy mấy người kia đi theo, cô hơi lo lắng.
Cô cố gắng đè thấp giọng nhất có thể hỏi: “Trình Tuyển, những người họ hàng lúc nãy không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng có thể lại có một Khúc Vi nữa không, cắn lấy không buông.’’
Bước chân của Trình Tuyển rất ổn định.
Anh chậm rãi nói: “Khúc Vi là Khúc Vi, không có Khúc Vi thứ hai nữa đâu.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc Vi bị thu thập con đường sống, còn những người kia thì anh không thèm để ý.
Nguyễn Thu Thu: “Nhưng mà…’’
Trình Tuyển nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. Bàn tay anh ấm áp khô ráo, bao bọc lấy mu bàn tay cô, khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Anh đã nói rồi, những chuyện nhỏ nhặt như thế này không cần phải quan tâm.’’
Cô ngẩng người, giương mắt nhìn lên lại đụng vào ánh mắt đang rủ xuống của anh. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Thu Thu biết lúc này mình cảm động không đúng lúc lắm, cô vừa định cười một cái, nhưng lại vội vàng thu lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Em biết rồi.’’
Nếu như Trình Tuyển đã không muốn cô bận tâm với những chuyện này, vậy thì cô cũng sẽ không bận tâm.
Bởi vì mấy người đang đứng ở trước cửa kia, Nguyễn Thu Thu không khỏi liên tưởng đến những người họ hàng ở đời trước của mình. Dường như cũng như thế này, lạnh lùng nhìn cha mẹ cô ly hôn, lạnh lùng nhìn cô không ai cần, cũng có người mềm lòng thương xót cho cô, nhưng nghĩ đến sau này cô còn cần một người chịu trách nhiệm liền rút tay trở về.
Trong lòng Nguyễn Thu Thu nghĩ đến chuyện này, ngoài miệng không tự chủ hỏi: “Tại sao lại như vậy, ảnh hưởng đến nhau sao? Trong tình huống này, mãi mãi không phải một người ngoảnh mặt làm ngơ thì cũng là mọi người lạnh lùng.’’
Trình Tuyển nhìn cô.
“Cũng không phải, có khi trời sinh lạnh lùng, cũng có khi bị ép buộc phải lạnh lùng.’’
*
Hỏa táng là một nghi thức huyễn hoặc.
Một người nặng trĩu, cơ thể có lớn có nhỏ, có mập có gầy, sau khi hóa thành tro cốt đều được chôn vùi trong lòng đất nguội lạnh, không có gì khác nhau.
Tiểu Phạm đã chuẩn bị xong một phần mộ viên, hủ tro cốt của ba Trình không cần nghi thức an táng, vì vậy toàn bộ quá trình đều nhanh chóng và yên lặng. Chạng vạng tối, mặt trời dần dần khuất về phía chân trời, ánh tà dương tuyệt đẹp vẫn còn vương vấn trên mặt đất, nhưng mộ bia trong nghĩa trang đều được chiếu sáng rực rỡ, hoàn toàn không mang theo sự thê lương vốn có, thay vào đó lại tràn ngập ánh mặt trời hoành tráng hùng vĩ.
Nguyễn Thu Thu đứng ở đó, lẳng lặng nhìn quá trình hạ táng.
Một tay Trình Tuyển đút vào túi, chăm chú nhìn mặt đất được lấp vùi, mộ bia được dựng lên, dòng chữ trên tấm bia được khắc vô cùng đơn giản, từ đầu đến cuối không hề nhắc đến tên của Trình Tuyển hay là mẹ của anh.
Những lời lúc nãy của Tiểu Phạm thành công khiến mấy người rút lui, nhưng vẫn còn có một số người ôm trong lòng suy nghĩ ba mươi phải là Tết cũng đi theo đến nghĩa trang, ra vẻ đặt xuống một bó cúc nhỏ.
Bó cúc nhỏ được đặt xuống đất, gặp gió co rúm lại, muốn bao nhiêu thê lương có bấy nhiêu thê thương.
Hai vợ chồng Nguyễn Thu Thu trước sau vẫn không để ý đến mấy người kia, vẻ mặt không cảm xúc của Trình Tuyển thành công khiến bọn họ không dám tiến lên bắt chuyện.
Thừa dịp Trình Tuyển đang nói chuyện điện thoại với người khác, một người đàn ông trung niên cao gầy chủ động nói chuyện với Nguyễn Thu Thu.
“Hai người còn trẻ, không hiểu cái gì gọi là ruột thịt, cô nhìn Trình Tuyển bây giờ xem, chắc hẳn trong lòng nó đang rất hối hận. Cái gì gọi là cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, con muốn nuôi mà cha mẹ chẳng đợi, Trình Tuyển còn trẻ, còn có thể kìm nén. Giữa ruột thịt thì có thể có bao nhiêu hận thù, cô cũng nên khuyên nó một chút, đừng để nó giận dỗi nữa, đại gia đình này của chúng ta mãi mãi sẽ hoan nghênh nó.’’
Nghe những lời này, Nguyễn Thu Thu âm thầm ói máng,
Một đám người nhìn cô ngoan ngoãn không nói lời nào liền cho rằng cô là một thiên kim đại tiểu thư con nhà lương thiện, nói cái gì mà tin tưởng cái gì.
Năm xưa mẹ Trình Tuyển cũng bị bọn họ lừa dối đi lừa dối lại như vậy.
Nguyễn Thu Thu cười lạnh một tiếng.
“Đại gia đình? Lúc trước Trình Tuyển không có mẹ, bị mẹ kế chèn ép đuổi ra khỏi nhà, các người có thay anh ấy làm chủ? Hài cốt mẹ anh ấy còn chưa lạnh, cha đã đăng ký kết hôn với một người phụ nữ khác, các người có ai đi đến nói nửa câu không? Tại sao trước kia không tỏ ra mình là một trưởng bối, bây giờ còn cần người khác cung cấp cho mấy người? Mấy người cho là mình đang nuôi chó sao, lúc vui vẻ thì kêu một tiếng, lúc bực bội thì đá một cước cho bỏ tức, còn không cho phép người khác thù dai đúng không!’’
“Tiểu nha đầu này tại sao lại nói những lời như vậy!’’
Giọng điệu Nguyễn Thu Thu vừa nhanh vừa vội, từ đầu đến cuối còn nói những lời châm chọc, chọc thủng từng lớp da trên mặt khiến bọn họ vô cùng xấu hổ, lại không thể nổi giận với Nguyễn Thu Thu, người người kìm nén đến mặt đỏ tía tai, trợn tròn mắt nhưng lại không tiện phát tác.
“Tôi nói như thế nào?’’
Nguyễn Thu Thu một tay chống nạnh, không hề phát hiện Trình Tuyển đã cúp điện thoại, lặng lẽ đứng sau lưng chăm chú nhìn cô, ánh mắt sáng rực.
Cô nổi giận đùng đùng nói: “Tôi đã gả cho Trình Tuyển, chỉ nhận anh ấy làm chồng, những người khác anh ấy nhận thì tôi nhận, anh ấy không nhận thì chẳng có quan hệ gì với tôi cả.’’
Nếu như không phải ở trước mặt mộ phần của người khác gây gổ là không tốt, Nguyễn Thu Thu còn muốn tích góp từng tí từng tí nói ra cho hết để xả giận.
Lúc đầu ba Trình đối xử với Trình Tuyển như thế nào, Nguyễn Thu Thu còn thấy tận mắt, bây giờ những người này còn muốn đến đây kiếm một bát canh, so ra, bọn họ thậm chí còn không bằng cả Khúc Vi, tốt xấu gì Khúc Vi còn biết lấy lòng người khác, biết được cách duy gì sự bằng mặt không bằng lòng, không muốn vạch mặt lẫn nhau.
Còn bọn họ thì tốt rồi, nghĩ đến muốn cắt lông dê thì dê sẽ đến sao, thực sự cho rằng Trình Tuyển là một kẻ ngốc nhiều tiền ư.
Nguyễn Thu Thu còn muốn tiếp tục nói thêm mấy câu, nhưng đúng lúc này mũ áo của cô lại bị kéo về sau một cái, cả người vô thức thuận theo lực kéo ấy lui về sau mấy bước, cho đến khi đứng ở sau lưng Trình Tuyển.
Vừa rồi còn giống như một con nhím xù lông, ngay lập tức biến thành một con cừu nhỏ vô hại.
Trình Tuyển che chở cô ở sau lưng mình.
Trên mặt anh chẳng biểu lộ chút cảm xúc gì, ngay cả một ánh mắt thừa thãi cũng lười cho bọn họ.
“Nếu như đã thăm viếng xong rồi thì xin mời mấy người về cho.’’
"Cháu à. . ."
"Tôi nghĩ, những lời nên nói thì Tiểu Phạm đã nói rất rõ ràng rồi.’’ Trình Tuyển đút một tay vào túi, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bọn họ, tựa như một lưỡi đao sắc bén, con ngươi đen nhánh, khiến lòng người run rẩy.
“Ý của hắn cũng chính là ý của tôi, mấy người còn nhớ chú ba trước kia không?’’
“…”
Mất người họ hàng ngay lập tức im bặt, nhìn nhau không nói gì.
Ngay sau đó, bọn họ xấu hổ gượng cười một tiếng, sắc mặt trắng bệch, mặc dù còn muốn chực chờ một chút tiền của Trình Tuyển, nhưng cái mạng nhỏ này quan trọng hơn rất nhiều, ánh mắt kia của Trình Tuyển không giống như đang nói đùa đâu.
Bọn họ lúng túng nhỏ giọng chào tạm biệt rồi vội vàng xoay người rời đi. Từng người từng người tựa như lửa đã bắt đến tận mộng, nhanh chóng chạy đi, chẳng bao lâu đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nguyễn Thu Thu đứng sau lưng Trình Tuyển đưa mắt nhìn bóng lưng nhếch nhác của mấy người nọ, ngây ngốc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với chú ba vậy? Tại sao dáng vẻ của bọn họ lại giống như đã thấy quỷ?’’
“Trước kia hắn muốn tiếp cận một tiểu thư con nhà giàu làm những chuyện quá đáng, mấy ngày sau đã bị người ta tìm đến tận nhà, đánh một trận suýt nữa trở thành một người tàn phế.’’
Nguyễn Thu Thu lắp bắp kinh hãi.
“Anh cũng sẽ làm như vậy sao?’’
Trình Tuyển: “Ừ.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Thu Thu: “Ừ?’’
Trình Tuyển liếc cô một cái, cất giọng nhàn nhạt: “Ngay cả lời nào là lời nói đùa em cũng không thể nghe ra sao. Mấy chuyện trái với pháp luật kỷ cương này anh không muốn làm.’’
Nguyễn Thu Thu: “… Anh thật sự làm em sợ muốn chết.’’
Quả nhiên, Trình Tuyển không hề có dáng vẻ của tổng tài bá đạo chút nào.
Màn đêm trong trẻo lạnh lùng dần buông xuống, cơn gió giá rét thổi qua giống như hơi thở của quỷ hồn lướt nhanh bên tai, Nguyễn Thu Thu tưởng tượng một chút, sợ đến run người.
Trình Tuyển ôm bờ vai của cô: "Đi thôi."
"Ồ. . . Biết rồi."
Hai người song song bước xuống dưới, Nguyễn Thu Thu không nhịn được hỏi: “Bọn họ sẽ không đến dây dưa nữa chứ?’’
“Không đâu.’’ Trình Tuyển bỗng nhiên dừng lại một chút, sau đó tiếp tục chậm rãi nói: “Giống như em đã nói, chỉ cần nhận một mình anh làm chồng là được rồi.’’
“…”
Gò má Nguyễn Thu Thu ngay lập tức hiện lên hai ráng chiều ửng đỏ.
Lúc nói ra những lời này không cảm thấy có gì không đúng, nhưng bây giờ nghe Trình Tuyển nói như vậy, lại cảm thấy giống như cô đang tỏ tình với anh, khuôn mặt Nguyễn Thu Thu nóng bừng, hận không thể lập tức bước lên che miệng anh lại.
“Anh đừng nói nữa!’’
Vẻ mặt Trình Tuyển rất nghiêm túc: “Đây không phải là những lời em đã nói sao?’’
“Em mặc kệ, không cho anh nói thì anh không được nói.’’
Nguyễn Thu Thu muốn đưa tay che miệng anh lại, nhưng lại bị Trình Tuyển nắm lấy cổ tay. Anh chỉ siết chặt lực đạo trên cánh tay một chút, Nguyễn Thu Thu đã lảo đảo rơi vào lồng ngực anh, hai cơ thể dính chặt vào nhau. Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Trình Tuyển đang chăm chú nhìn cô, Nguyễn Thu Thu vừa rồi còn luông cuống tay chân muốn tránh thoát trong nháy mắt trở nên bất động.
Ánh mắt ấy quá mức quyến luyến bịn rịn, khiến trái tim cô vô thức đập loạn nhịp, dường như muốn phá vỡ lồng ngực nhảy ra ngoài.
Trình Tuyển dịu dàng nói: “Lúc nãy nhìn đến dáng vẻ tranh luận của em, khiến anh rất muốn hôn em một cái.’’
Nếu như không phải ở nghĩa trang làm những chuyện này không hay cho lắm, anh thực sự sẽ hôn thật.
Nguyễn Thu Thu đỏ mặt đến mức gần như sắp nấu chín, tại sao người đàn ông này toàn nói những lời khiến trái tim cô rung động vào những lúc cô không phòng bị thế chứ?
Cô vội vàng thoát khỏi vòng tay của Trình Tuyển, nói: “Chúng ta nhanh về nhà thôi.’’
Trình Tuyển ngoan ngoãn để cô nắm tay kéo đi, hai ngừi một trước một sau đi xuống nghĩa trang.
Chút ánh tà dương còn sót lại dần dần bị bóng tối nuốt lấy, bầu trời trở nên tăm tối, ánh sáng lốm đốm của những vì sao xa xăm thắp sáng cả bầu trời, dẫn lối bọn họ trở về.
Nguyễn Thu Thu vô thức sờ sờ túi áo mình một cái, chợt phát hiện không thấy điện thoại di động đâu. Cô kêu lên một tiếng, tìm tòi trên dưới một lúc lâu vẫn không thấy, lạ thật, lúc nãy khi còn ở trước bia mộ, điện thoại của cô vẫn còn ở trong túi mà.
“A, điện thoại của em.’’
“Sao vậy?’’
“Có lẽ là vừa rồi đi bộ không chú ý đã rơi trên đường rồi, không sao, anh cứ ở đây chờ em, em sẽ về ngay.’’
Từ đây lên đó cũng chỉ chừng mấy bước chân, cô dặn Trình Tuyển đứng yên không cần đi theo, một mình chạy chậm đến trước mộ bia. Mấy bông cúc non ủ rũ cúi đầu, bị cơn gió lạnh thổi qua lắc lư mấy cái, Nguyễn Thu Thu dần dần dừng bước lại, nhặt những bông cúc kia đặt sang một bên, bày những bông hoa cô mua ở chính giữa, những cánh hoa tươi tắn hút đủ nước, nở rộ kiều diễm.
Một giọng nói dịu dàng bỗng nhiên vang lên bên cạnh: “Không sao đâu, cứ đặt như vậy đi, những bông hoa tươi mới hay khô héo, một hai ngày sau sẽ chẳng có gì khác biệt nữa.’’
Nguyễn Thu Thu sợ đến mức thiếu chút nữa hét lên thành tiếng.
Trong nghĩa trang yên lặng không tiếng động đột ngột xuất hiện giọng nói của một người chính là chuyện vô cùng kinh dị, nhất là Nguyễn Thu Thu không thấy xung quanh còn có người khác.
Cô nhặt điện thoại dưới chân lên, đứng lắng người, lúc này mới thấy một người phụ nữ đứng cách đó khoảng chừng hai mét, cô mặc một chiếc váy dài cao cổ, một đôi giày bệt, mái tóc dài đen nhánh phất phơ trong gió, trong đêm tối mịt mùng, khuôn mặt mơ hồ không thể nhìn thấy rõ, chỉ là đôi mắt kia vô cùng xinh đẹp, lại hơi quen thuộc.
Người trước mặt khiến cho Nguyễn Thu Thu liên tưởng đến hình ảnh của Lâm Đại Ngọc, một đôi mắt đong đầy ánh lệ ngậm tình, khẽ cúi đầu, nhưng lại mang theo một nét phong tình cô độc lạ thường.
Cảnh tượng này rất dễ khiến cho Nguyễn Thu Thu suy nghĩ nhiều.
Cô nuốt cổ họng khô khốc một cái: “Ngài… Cũng đến đây viếng Trình tiên sinh sao?’’
“Không phải.’’ Cô ấy lắc đầu, “Chỉ đi ngang qua mà thôi.’’
"Ồ."
Nhìn cô ấy một thân một mình đứng trước bia mộ lạnh lẽo, Nguyễn Thu Thu nói thêm một câu: “Ngoài trời giá rét, ngài cũng về sớm một chút đi, gió lạnh không tốt cho cơ thể.’’
Cô vừa dứt lời, người phụ nữ kia đã mỉm cười.
“Tôi rất thích cô.’’
Được một mỹ nhân đột nhiên bày tỏ, Nguyễn Thu Thu hơi sững sốt.
“Chuyện này… Cảm ơn.’’
“Cô cũng mau về đi.’’ Đối phương phất tay một cái.
Cơn gió càng thêm lạnh buốt, Nguyễn Thu Thu run rẩy một cái, cô gật đầu, cất điện thoại vào trong túi, nhanh chóng cất bước chạy về phía Trình Tuyển. Trình Tuyển đang nghiêng người nói chuyện điện thoại, không biết đang nói chuyện gì, đợi đến khi Nguyễn Thu Thu chạy đến sau lưng anh, anh cũng cúp máy.
Nguyễn Thu Thu quay đầu nhìn lại một lần nữa, người phụ nữ kia đã biến mất không thấy đâu.
Trình Tuyển nhìn theo ánh mắt của cô: “Em đang nhìn cái gì vậy?’’
“…Không có gì, chỉ là em đã gặp một người phụ nữ kỳ lạ.’’
Nguyễn Thu Thu thì thầm trong lòng một tiếng, xuất quỷ nhập thần như thế, là cô còn tưởng rằng mình thực sự đã gặp ma đấy.
“Phải rồi, ai gọi điện cho anh vậy?’’
“Không có gì, chỉ còn một số chuyện cần xử lý thôi. Đi thôi.’’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro