Chương 100
Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
2024-11-14 01:02:07
Trình Tuyển đã kiên trì thực đơn ăn uống lành mạnh trong nhiều ngày,
để thưởng cho anh, Nguyễn Thu Thu quyết định làm một bữa tiệc thật lớn.
Thời tiết này ăn hải sản đúng là vô cùng thích hợp, cô đặt mua không ít hải sản trong chợ hải sản, tôm hùm, mực, cua tươi, chỉ cần đặt trong nồi hấp chín thì có thể ăn rồi. Để tránh Trình Tuyển ăn quá nhiều dẫn đến lạnh trong người, Nguyễn Thu Thu không dám mua quá nhiều, chit vừa vặn hấp một mẻ.
Một bữa tiệc hải sản bày đầy một bàn.
Trình Tuyển chậm rãi đi theo sau lưng, giúp cô cầm chén đũa ra bàn, bưng đồ ăn, bận tới bận lui, còn không quên thừa dịp Nguyễn Thu Thu không chú ý mà ăn vụng mấy miếng.
“Biểu hiện mấy ngày gần đây của anh không tệ, đây đều là phần thưởng của anh.’’
Trình Tuyển ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế đối diện, giống như một học sinh ba tốt của trường đang chờ nhận thường, sau khi Nguyễn Thu Thu kết thúc phần phát biểu thì có thể nhận thưởng rồi.
Nguyễn Thu Thu hiếm khi gửi vào vòng bạn bè.
Ảnh chụp là một bàn hải sản, không cần dùng đến photoshop cũng có thể khơi dậy khẩu vị của người khác, kèm theo mấy chữ: “Phần thưởng cho người nào đó đã ăn thực phẩm lành mạnh.’’
Lão Mạnh: Ai nha, ai nha, vợ chồng hai người thật tình cảm.
Bạch Lung: “Móa, tất cả những thứ này đều do cô làm sao? Nhìn ngon quá đi mất.’’
Đồ Nam: Boss ăn thực phẩm lành mạnh?
Phó Tử Trừng: Chị dâu đối xử với boss thật tốt.
Tiểu Phàn: Đúng vậy, cái gì cũng ăn được.
Nguyễn Thu Thu: …
Không hiểu tại sao, cô luôn cảm thấy trong những lời này của mấy người kia có hàm ý gì đó, Nguyễn Thu Thu liếc nhìn sang Trình Tuyển một cái, Trình Tuyển vẫn chưa phát hiện sự bất thường của cô, còn đang chậm rãi lột tôm ăn.
Nguyễn Thu Thu kéo mấy người họ vào một group chat.
Nguyễn Thu Thu: Các anh có ý gì? Có phải các anh đã nhìn thấy chuyện gì đó không? Hy vọng mấy người thành thực trả lời [ Mỉm cười]
Đồ Nam: Hả? Có nhìn thấy chuyện gì đây! Chị dâu, tôi cũng muốn ăn tôm QAQ, cầu xin chị mang tôi đi theo với! Tôi sẽ gửi cho chị một thùng hải sản được vận chuyển bằng máy bay, đảm bảo tươi ngon, chị làm cho tôi ăn được không?
Nguyễn Thu Thu: Muốn ăn tôm cũng được nha.
Tin nhắn của cô được gửi đi, Tiêu Phàn và Phó Tử Trừng đang giả chết ngay lập tức bật dậy.
Tiểu Phàn: Ăn tôm?
Phó Tử Trừng: Tôi cũng muốn.
Nguyễn Thu Thu: …
Nguyễn Thu Thu: Chỉ cần các anh nói một chút, mấy ngày gần đây Trình Tuyển đã ăn cái gì, có phải đã lén lút sau lưng tôi ăn vặt không?
Ba người đàn ông còn lại ăn ý trầm mặc.
Group chat một lúc lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh, Nguyễn Thu Thu liền biết, nhất định Trình Tuyển đã lén lút ăn đồ ăn vặt sau lưng cô, hơn nữa không chỉ một hai lần thôi đâu. Nhìn Trình Tuyển vẫn còn đang hưởng thụ bữa tiệc hải sản, Nguyễn Thu Thu nở một nụ cười thâm trầm, tiếp tục gõ chữ.
Nguyễn Thu Thu: Nếu như các anh không nói, tôi sẽ Screenshots cho anh ấy nhìn.
Đồ Nam: Đừng mà! Đây không phải là đang phá hoại tình cảm vợ chồng của hai người sao? QAQ.
Phó Tử Trừng: Đồ Nam, đừng khiến tôi chửi thề, dừng có gửi những chữ tỏ vẻ bán manh nữa!
Đồ Nam: Cậu đang nói cái gì vậy, mấy cô gái thích nhất là vẻ mặt này đấy (*▽ *)
Nguyễn Thu Thu: . . .
Trơ mắt nhìn bọn họ liên tục lảng tránh không muốn nói đến vấn đề chính, Nguyễn Thu Thu lại gửi một lời cảnh cáo cuối cùng, nếu như mấy người đàn ông này mà còn không nói thì cô chỉ còn một cách hành động mà thôi. Lúc này, bọn họ mới như một quả bóng xì hơi, ấp a ấp úng tiết lộ hành vi giấu một đống đồ ăn vặt trong phòng làm việc của Trình Tuyển.
Nếu như đã bán đứng thì phải bán đến cùng, mấy người đã vò mẻ không sợ rơi, công khai muốn Nguyễn Thu Thu xử lý hành vi không thành thực của Trình Tuyển này, mỗi người một câu, mắt thấy tin nhắn cứ thế vùn vụt nhảy ra, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy mà bó tay toàn tập, vội vàng ngắn bọn họ lại, để bọn họ đừng nói thêm nữa.
Nhưng mấy người kia lại còn tỏ vẻ rất thất vọng, khiến Nguyễn Thu Thu không thể chống đỡ được.
Đã nắm được chứng cứ trong tay, Nguyễn Thu Thu cho Trình Tuyển một ánh mắt tử thần.
Trình Tuyển đang chăm chú lột tôm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy Nguyễn Thu Thu giống như đang nhìn chằm chằm vào mình giống như đang nhìn một người chết. Trình Tuyển không khỏi lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau, anh mới dè dặt hỏi: “Là anh ăn quá nhiều rồi sao?’’
Nguyễn Thu Thu lắc đầu một cái, mỉm cười: “Hãy quý trọng bữa tối phong phú cuối cùng của anh đi, Judas.’’
(Judas: Kẻ phản bội. Theo truyền thuyết Cơ đốc giáo, kẻ phản đồ đã nhận 30 đồng bạc để bán đứng thầy Jesus của mình, thường dùng với ngụ ý chỉ kẻ phản bội)
Trình Tuyển: “? ? Anh có phản bội cái gì đâu?’’
Nguyễn Thu Thu: “Anh phản bội lại tôn nghiêm của mình, linh hồn của mình.’’
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, càng làm nổi bật vẻ mặt vô tội của Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu: “Anh còn nhận ra sai lầm của mình sao? Em cho anh một cơ hội cuối cùng, có phải anh đã lừa em cái gì không? Chỉ cần anh thừa nhận, em có có thể cân nhắc xem có nên tha thứ cho anh không.’’
Ham muốn sinh tồn trong người nhanh chóng đôn đốc những suy nghĩ trong đầu Trình Tuyển, lục lọi lại trí nhớ của mình.
Anh trầm ngâm thật lâu, cuối cùng nói: “Xin lỗi.’’
Sắc mặt của Nguyễn Thu Thu hòa hoãn đôi chút: “Nói.’’
“Quần áo em mặc ngày hôm qua rất giống một quả cà, anh không nên nói những lời trái với lương tâm mà khen em.’’
Nguyễn Thu Thu: “…”
Cơm nước xong xuôi, lúc Trình Tuyển vẫn còn đang rửa bát, Nguyễn Thu Thu bắt đầu hành động. Chăn của anh thì đưa về phòng sách của anh, Nguyễn Thu Thu biểu thị nghiêm cấm anh đến phòng ngủ của mình ngủ. Chỉ còn một mình Trình Tuyển lẻ loi trơ trọi đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa đóng chặt, anh gọi Nguyễn Thu Thu, trong giọng nói mang theo mấy phần đáng thương.
“Thu Thu, anh lạnh.’’
Nguyễn Thu Thu: “…Mùa hè sắp đến rồi, anh lạnh cái cọng lông gì.’’
Một đêm này, Trình Tuyển không được ôm cơ thể mềm mại của Nguyễn Thu Thu vào trong ngực. Một lần nữa anh lại phải trở về nằm trên chiếc giường đơ cứng ngắc của mình, nhìn trần nhà quen thuộc, rõ ràng chỉ mới chuyển ra khỏi thư phòng không lâu, nhưng lại có cảm giác như đã nhiều năm trôi qua, khiến cho anh không thể nào quen được với việc phải ngủ một mình.
Thậm chí còn còn cảm thấy ghét cái cảm giác trống rỗng trong ngực mình, giống như toàn bộ thế giới này chỉ còn một lại một mình cản.
Quấn chặt chiếc chăn mềm mại, quấn đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, nhưng anh vẫn cảm thấy ổ chăn lạnh như băng, làm cách nào cũng không thể khiến nó ấm áp.
Trình Tuyển mở to mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Một lúc lâu sau.
“Aiiii…’’
Cùng lúc đó, Nguyễn Thu Thu đang ngủ say sưa trên giường của mình.
Đúng là một mình một giường vẫn thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù không có Trình Tuyển giống như thiếu đi cái gì đó, nhưng cô nhanh chóng mang theo tâm tình tự do tự tại của mình chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ của mình, Nguyễn Thu Thu nghe thấy Trình Tuyển đang tội nghiệp rúc trong một xó xỉnh nào đó gọi tên của mình. Lúc đầu cô còn không có bất cứ gánh nặng nào trong lòng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ anh rũ mắt, mím chặt đôi môi mỏng, cả người tản mát ra một cảm giác phiền muộn u ám tựa như một cây nấm nhỏ mốc meo trong những ngày mưa dầm, khiến cho cô sinh ra mấy phần áy náy.
Có phải cô đã rất quá đáng với Trình Tuyển hay không?
Nguyễn Thu Thu bắt đầu nghi ngờ chính mình, có lẽ cô nên trực tiếp nói cho anh biết tại sao mình lại tức giận, dù sao Trình Tuyển vẫn thường xuyên không nằm trong một tần số với cô, nhất thời không thể đoán được chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên.
"Thu Thu. . .
Thu Thu. . ."
Nguyễn Thu Thu mở choàng mắt, lại nghe được tiếng Trình Tuyển gõ cửa: “Sắp trễ rồi!’’
Nguyễn Thu Thu: "!"
Cô nhanh chóng thay quần áo trang điểm, Trình Tuyển ngồi trên bàn ăn ăn bột yến mạch đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu lúc thì chạy sang phải, lúc thì chạy sang trái, trong mắt của anh, cô gần như không có bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng mà cô đã dùng hơn nửa tiếng đồng hồ để chuẩn bị đi làm.
Cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng thu thập xong, một tay xách túi xách, tiện tay lấy cơm nắm lúc trước đã mua ở trong cửa hàng tiện lợi từ trong tủ lạnh ra, nói: “Đi thôi, đi thôi, có lẽ tài xế đã đợi chúng ta lâu lắm rồi.’’
“Ồ.’’
Hai người ngồi trên xe, Trình Tuyển cầm cơm nắm lên, Nguyễn Thu Thu còn tưởng anh muốn ăn vụng, nhưng không ngờ anh cầm cơm nắm lên rồi che ở trong tay mình.
Nguyễn Thu Thu: "?"
Trình Tuyển chậm rãi nói: "Em đã nói, ăn lạnh không tốt cho dạ dày.’’
“…”
Trong lòng cô nhất thời sinh ra mấy phần cảm động, Nguyễn Thu Thu nhìn về phía Trình Tuyển, hốc mắt anh hiện lên quầng thâm nhàn nhạt, có lẽ tối qua không thể ngủ ngon giấc, vừa nghĩ đến việc mình ngủ đến quên cả trời đất, Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng, nói: “Chuyện tối qua…’’
Trình Tuyển bình tĩnh nói: “Mặc dù anh không biết chuyện gì, nhưng nhất định là lỗi của anh, anh xin lỗi.’’
Nghe anh nói như vậy, càng khiến cho cô cảm thấy áy náy hơn.
“Không phải, em mới là người phải nói xin lỗi mới đúng, đáng lẽ ra ngay từ đầu em phải nói rõ ràng, cũng không khiến cho anh phải bối rối.’’ Nguyễn Thu Thu nghiêng người , đối mặt với anh: “Tôi qua em tức giận, là vì phát hiện anh vẫn lén lút ăn vụng đồ ăn vặt sau lưng em.’’
Vẻ mặt nghiêm túc của cô giống như đã phát hiện Trình Tuyển đã làm những chuyện vượt qua giới hạn, ngoại tình bắt cá hai tay, nhưng ai có thể ngờ được lại là vì chuyện đồ ăn vặt.
Trình Tuyển chớp chớp mắt.
Bề ngoài anh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đang âm thầm liệt kê từng người từng người dám mật báo chuyện này, chờ đến khi Nguyễn Thu Thu nguôi giận sẽ thanh toán sau.
Nguyễn Thu Thu thở dài: “Anh không nên lừa em, khiến cho em cảm thấy chính mình là một người dùng bạo lực để thực thi pháp luật, khiến anh bắt đầu né tránh em.’’
Trình Tuyển: “Không đâu.’’
Nguyễn Thu Thu: “Anh có thể ăn quà vặt, nhưng không được ăn quá nhiều, em cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.’’
Cô lẩm bẩm ói máng than phiền, chân mày nhíu chặt, giọng điệu không giống như đang dạy dỗ mà thay vào đó lại như đang làm nũng. Nghe vậy, ánh mắt Trình Tuyển lại rơi vào trên đôi môi đóng đóng mở mở của cô, bờ môi đầy đặn đỏ thẫm, vô cùng thích hợp để hôn.
Trình Tuyển bỗng nhiên hôn lên đôi môi cô một cái: “Xin lỗi.’’
Nguyễn Thu Thu giật nảy mình, vô thức nhìn về phía tài xế đại thúc đang ngồi ở phía trước, tài xế đại thúc vô cùng thức thời kéo vách ngăn xuống, hoàn toàn ngăn cách hai người ngồi ở ghế sau. Khuôn mặt Nguyễn Thu Thu đỏ bừng, khí thế hùng hổ dạy dỗ của người vừa nãy bị nụ hôn của Trình Tuyển đánh cho tan biến không còn một mảnh.
Cô thẹn quá hóa giận trợn mặt nhìn anh một cái: “Đừng lộn xộn! Chúng ta còn đang chuyện chính sự đấy!’’
Anh qua lấy lệ ừ một cái, được đà lấn tới xán lại gần nhét chung một chỗ với Nguyễn Thu Thu, ôm chặt lấy eo cô không để cho cô giãy giụa.
Gương mặt xinh đẹp của Trình Tuyển phóng đại, gần trong gang tấc.
Rũ mắt chăm chú nhìn Nguyễn Thu Thu, lông mi tựa như lông vũ khẽ run rẩy, đôi mắt phường nhỏ dài, con ngươi đen nhanh, đã quen với sự thờ ơ trong ấy, lúc nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên có một cảm giác gắt gao lại rụt rè.
Trình Tuyển chậm rãi nói: "Đây chính là chính sự."
"!"
Lúc hai người bước xuống xe, Nguyễn Thu Thu mang khẩu trang, mặt không đổi sắc đi ở phía trước. Trình Tuyển bị ăn một nện đi sau lưng, rõ ràng đã cho thấy bị đánh đã thành thói quen, bình tĩnh đi theo cô.
Những nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh tượng này lại nhịn không được xì xào bàn tán.
….Lại là bà chủ cao quý lạnh lùng!
Hai người đi vào phòng làm việc, Nguyễn Thu Thu bày tỏ muốn kiểm tra xem rốt cuộc Trình Tuyển đã giấu bao nhiêu quà vặt. Cô khoanh hai tay trước ngực, nhìn Trình Tuyển giống như ôm lấy bảo vật từng cái từng cái lấy ra, mắt thấy trên bàn bày càng lúc càng nhiều, Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên.
“Anh đang tích trữ lương thực qua mùa động sao?’’
Lúc này, mấy người Đồ Nam đang muốn đi vào phòng làm việc của Trình Tuyển, cách xa mấy mét đã phát hiện Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển mặt đối mặt, trên bàn bày một đống đồ ăn vặt.
Bản năng sinh tồn thôi thúc mấy người cấp tốc phanh lại.
Đồ Nam: “…Tôi cảm thấy có thể tôi sẽ phải đi công tác một tháng.’’
Phó Tử Trừng: “Mang theo tôi với.’’
Tiêu Phàn: “Hai người không thể bỏ tôi lại một mình.’’
. . .
Nguyễn Thu Thu còn chưa phát hiện động tĩnh ngoài cửa, Trình Tuyển còn đang thẳng thắn trình tang vật lên trước mặt cô, đúng lúc này, điện thoại của anh bỗng nhiên nổ chuông, trên màn hình hiển thị tên Tiểu Phạm.
Trình Tuyển mở ra, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tiểu Phạm khiến cho hai người đang ở trong hiện trường thẩm vấn ngay lập tức lạnh người đi.
“Boss, Trình tiên sinh đã qua đời.’’
Thời tiết này ăn hải sản đúng là vô cùng thích hợp, cô đặt mua không ít hải sản trong chợ hải sản, tôm hùm, mực, cua tươi, chỉ cần đặt trong nồi hấp chín thì có thể ăn rồi. Để tránh Trình Tuyển ăn quá nhiều dẫn đến lạnh trong người, Nguyễn Thu Thu không dám mua quá nhiều, chit vừa vặn hấp một mẻ.
Một bữa tiệc hải sản bày đầy một bàn.
Trình Tuyển chậm rãi đi theo sau lưng, giúp cô cầm chén đũa ra bàn, bưng đồ ăn, bận tới bận lui, còn không quên thừa dịp Nguyễn Thu Thu không chú ý mà ăn vụng mấy miếng.
“Biểu hiện mấy ngày gần đây của anh không tệ, đây đều là phần thưởng của anh.’’
Trình Tuyển ngồi ngay ngắn ở chiếc ghế đối diện, giống như một học sinh ba tốt của trường đang chờ nhận thường, sau khi Nguyễn Thu Thu kết thúc phần phát biểu thì có thể nhận thưởng rồi.
Nguyễn Thu Thu hiếm khi gửi vào vòng bạn bè.
Ảnh chụp là một bàn hải sản, không cần dùng đến photoshop cũng có thể khơi dậy khẩu vị của người khác, kèm theo mấy chữ: “Phần thưởng cho người nào đó đã ăn thực phẩm lành mạnh.’’
Lão Mạnh: Ai nha, ai nha, vợ chồng hai người thật tình cảm.
Bạch Lung: “Móa, tất cả những thứ này đều do cô làm sao? Nhìn ngon quá đi mất.’’
Đồ Nam: Boss ăn thực phẩm lành mạnh?
Phó Tử Trừng: Chị dâu đối xử với boss thật tốt.
Tiểu Phàn: Đúng vậy, cái gì cũng ăn được.
Nguyễn Thu Thu: …
Không hiểu tại sao, cô luôn cảm thấy trong những lời này của mấy người kia có hàm ý gì đó, Nguyễn Thu Thu liếc nhìn sang Trình Tuyển một cái, Trình Tuyển vẫn chưa phát hiện sự bất thường của cô, còn đang chậm rãi lột tôm ăn.
Nguyễn Thu Thu kéo mấy người họ vào một group chat.
Nguyễn Thu Thu: Các anh có ý gì? Có phải các anh đã nhìn thấy chuyện gì đó không? Hy vọng mấy người thành thực trả lời [ Mỉm cười]
Đồ Nam: Hả? Có nhìn thấy chuyện gì đây! Chị dâu, tôi cũng muốn ăn tôm QAQ, cầu xin chị mang tôi đi theo với! Tôi sẽ gửi cho chị một thùng hải sản được vận chuyển bằng máy bay, đảm bảo tươi ngon, chị làm cho tôi ăn được không?
Nguyễn Thu Thu: Muốn ăn tôm cũng được nha.
Tin nhắn của cô được gửi đi, Tiêu Phàn và Phó Tử Trừng đang giả chết ngay lập tức bật dậy.
Tiểu Phàn: Ăn tôm?
Phó Tử Trừng: Tôi cũng muốn.
Nguyễn Thu Thu: …
Nguyễn Thu Thu: Chỉ cần các anh nói một chút, mấy ngày gần đây Trình Tuyển đã ăn cái gì, có phải đã lén lút sau lưng tôi ăn vặt không?
Ba người đàn ông còn lại ăn ý trầm mặc.
Group chat một lúc lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh, Nguyễn Thu Thu liền biết, nhất định Trình Tuyển đã lén lút ăn đồ ăn vặt sau lưng cô, hơn nữa không chỉ một hai lần thôi đâu. Nhìn Trình Tuyển vẫn còn đang hưởng thụ bữa tiệc hải sản, Nguyễn Thu Thu nở một nụ cười thâm trầm, tiếp tục gõ chữ.
Nguyễn Thu Thu: Nếu như các anh không nói, tôi sẽ Screenshots cho anh ấy nhìn.
Đồ Nam: Đừng mà! Đây không phải là đang phá hoại tình cảm vợ chồng của hai người sao? QAQ.
Phó Tử Trừng: Đồ Nam, đừng khiến tôi chửi thề, dừng có gửi những chữ tỏ vẻ bán manh nữa!
Đồ Nam: Cậu đang nói cái gì vậy, mấy cô gái thích nhất là vẻ mặt này đấy (*▽ *)
Nguyễn Thu Thu: . . .
Trơ mắt nhìn bọn họ liên tục lảng tránh không muốn nói đến vấn đề chính, Nguyễn Thu Thu lại gửi một lời cảnh cáo cuối cùng, nếu như mấy người đàn ông này mà còn không nói thì cô chỉ còn một cách hành động mà thôi. Lúc này, bọn họ mới như một quả bóng xì hơi, ấp a ấp úng tiết lộ hành vi giấu một đống đồ ăn vặt trong phòng làm việc của Trình Tuyển.
Nếu như đã bán đứng thì phải bán đến cùng, mấy người đã vò mẻ không sợ rơi, công khai muốn Nguyễn Thu Thu xử lý hành vi không thành thực của Trình Tuyển này, mỗi người một câu, mắt thấy tin nhắn cứ thế vùn vụt nhảy ra, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy mà bó tay toàn tập, vội vàng ngắn bọn họ lại, để bọn họ đừng nói thêm nữa.
Nhưng mấy người kia lại còn tỏ vẻ rất thất vọng, khiến Nguyễn Thu Thu không thể chống đỡ được.
Đã nắm được chứng cứ trong tay, Nguyễn Thu Thu cho Trình Tuyển một ánh mắt tử thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Tuyển đang chăm chú lột tôm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lại thấy Nguyễn Thu Thu giống như đang nhìn chằm chằm vào mình giống như đang nhìn một người chết. Trình Tuyển không khỏi lâm vào trầm tư, một lúc lâu sau, anh mới dè dặt hỏi: “Là anh ăn quá nhiều rồi sao?’’
Nguyễn Thu Thu lắc đầu một cái, mỉm cười: “Hãy quý trọng bữa tối phong phú cuối cùng của anh đi, Judas.’’
(Judas: Kẻ phản bội. Theo truyền thuyết Cơ đốc giáo, kẻ phản đồ đã nhận 30 đồng bạc để bán đứng thầy Jesus của mình, thường dùng với ngụ ý chỉ kẻ phản bội)
Trình Tuyển: “? ? Anh có phản bội cái gì đâu?’’
Nguyễn Thu Thu: “Anh phản bội lại tôn nghiêm của mình, linh hồn của mình.’’
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, càng làm nổi bật vẻ mặt vô tội của Trình Tuyển.
Nguyễn Thu Thu: “Anh còn nhận ra sai lầm của mình sao? Em cho anh một cơ hội cuối cùng, có phải anh đã lừa em cái gì không? Chỉ cần anh thừa nhận, em có có thể cân nhắc xem có nên tha thứ cho anh không.’’
Ham muốn sinh tồn trong người nhanh chóng đôn đốc những suy nghĩ trong đầu Trình Tuyển, lục lọi lại trí nhớ của mình.
Anh trầm ngâm thật lâu, cuối cùng nói: “Xin lỗi.’’
Sắc mặt của Nguyễn Thu Thu hòa hoãn đôi chút: “Nói.’’
“Quần áo em mặc ngày hôm qua rất giống một quả cà, anh không nên nói những lời trái với lương tâm mà khen em.’’
Nguyễn Thu Thu: “…”
Cơm nước xong xuôi, lúc Trình Tuyển vẫn còn đang rửa bát, Nguyễn Thu Thu bắt đầu hành động. Chăn của anh thì đưa về phòng sách của anh, Nguyễn Thu Thu biểu thị nghiêm cấm anh đến phòng ngủ của mình ngủ. Chỉ còn một mình Trình Tuyển lẻ loi trơ trọi đứng trước cửa phòng, nhìn cánh cửa đóng chặt, anh gọi Nguyễn Thu Thu, trong giọng nói mang theo mấy phần đáng thương.
“Thu Thu, anh lạnh.’’
Nguyễn Thu Thu: “…Mùa hè sắp đến rồi, anh lạnh cái cọng lông gì.’’
Một đêm này, Trình Tuyển không được ôm cơ thể mềm mại của Nguyễn Thu Thu vào trong ngực. Một lần nữa anh lại phải trở về nằm trên chiếc giường đơ cứng ngắc của mình, nhìn trần nhà quen thuộc, rõ ràng chỉ mới chuyển ra khỏi thư phòng không lâu, nhưng lại có cảm giác như đã nhiều năm trôi qua, khiến cho anh không thể nào quen được với việc phải ngủ một mình.
Thậm chí còn còn cảm thấy ghét cái cảm giác trống rỗng trong ngực mình, giống như toàn bộ thế giới này chỉ còn một lại một mình cản.
Quấn chặt chiếc chăn mềm mại, quấn đến mức cả người đổ đầy mồ hôi, nhưng anh vẫn cảm thấy ổ chăn lạnh như băng, làm cách nào cũng không thể khiến nó ấm áp.
Trình Tuyển mở to mắt, ngẩn người nhìn chằm chằm vào trần nhà.
Một lúc lâu sau.
“Aiiii…’’
Cùng lúc đó, Nguyễn Thu Thu đang ngủ say sưa trên giường của mình.
Đúng là một mình một giường vẫn thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù không có Trình Tuyển giống như thiếu đi cái gì đó, nhưng cô nhanh chóng mang theo tâm tình tự do tự tại của mình chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ của mình, Nguyễn Thu Thu nghe thấy Trình Tuyển đang tội nghiệp rúc trong một xó xỉnh nào đó gọi tên của mình. Lúc đầu cô còn không có bất cứ gánh nặng nào trong lòng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ anh rũ mắt, mím chặt đôi môi mỏng, cả người tản mát ra một cảm giác phiền muộn u ám tựa như một cây nấm nhỏ mốc meo trong những ngày mưa dầm, khiến cho cô sinh ra mấy phần áy náy.
Có phải cô đã rất quá đáng với Trình Tuyển hay không?
Nguyễn Thu Thu bắt đầu nghi ngờ chính mình, có lẽ cô nên trực tiếp nói cho anh biết tại sao mình lại tức giận, dù sao Trình Tuyển vẫn thường xuyên không nằm trong một tần số với cô, nhất thời không thể đoán được chuyện gì cũng là chuyện đương nhiên.
"Thu Thu. . .
Thu Thu. . ."
Nguyễn Thu Thu mở choàng mắt, lại nghe được tiếng Trình Tuyển gõ cửa: “Sắp trễ rồi!’’
Nguyễn Thu Thu: "!"
Cô nhanh chóng thay quần áo trang điểm, Trình Tuyển ngồi trên bàn ăn ăn bột yến mạch đưa mắt nhìn Nguyễn Thu Thu lúc thì chạy sang phải, lúc thì chạy sang trái, trong mắt của anh, cô gần như không có bất kỳ sự thay đổi nào, nhưng mà cô đã dùng hơn nửa tiếng đồng hồ để chuẩn bị đi làm.
Cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng thu thập xong, một tay xách túi xách, tiện tay lấy cơm nắm lúc trước đã mua ở trong cửa hàng tiện lợi từ trong tủ lạnh ra, nói: “Đi thôi, đi thôi, có lẽ tài xế đã đợi chúng ta lâu lắm rồi.’’
“Ồ.’’
Hai người ngồi trên xe, Trình Tuyển cầm cơm nắm lên, Nguyễn Thu Thu còn tưởng anh muốn ăn vụng, nhưng không ngờ anh cầm cơm nắm lên rồi che ở trong tay mình.
Nguyễn Thu Thu: "?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Tuyển chậm rãi nói: "Em đã nói, ăn lạnh không tốt cho dạ dày.’’
“…”
Trong lòng cô nhất thời sinh ra mấy phần cảm động, Nguyễn Thu Thu nhìn về phía Trình Tuyển, hốc mắt anh hiện lên quầng thâm nhàn nhạt, có lẽ tối qua không thể ngủ ngon giấc, vừa nghĩ đến việc mình ngủ đến quên cả trời đất, Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng, nói: “Chuyện tối qua…’’
Trình Tuyển bình tĩnh nói: “Mặc dù anh không biết chuyện gì, nhưng nhất định là lỗi của anh, anh xin lỗi.’’
Nghe anh nói như vậy, càng khiến cho cô cảm thấy áy náy hơn.
“Không phải, em mới là người phải nói xin lỗi mới đúng, đáng lẽ ra ngay từ đầu em phải nói rõ ràng, cũng không khiến cho anh phải bối rối.’’ Nguyễn Thu Thu nghiêng người , đối mặt với anh: “Tôi qua em tức giận, là vì phát hiện anh vẫn lén lút ăn vụng đồ ăn vặt sau lưng em.’’
Vẻ mặt nghiêm túc của cô giống như đã phát hiện Trình Tuyển đã làm những chuyện vượt qua giới hạn, ngoại tình bắt cá hai tay, nhưng ai có thể ngờ được lại là vì chuyện đồ ăn vặt.
Trình Tuyển chớp chớp mắt.
Bề ngoài anh vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng đang âm thầm liệt kê từng người từng người dám mật báo chuyện này, chờ đến khi Nguyễn Thu Thu nguôi giận sẽ thanh toán sau.
Nguyễn Thu Thu thở dài: “Anh không nên lừa em, khiến cho em cảm thấy chính mình là một người dùng bạo lực để thực thi pháp luật, khiến anh bắt đầu né tránh em.’’
Trình Tuyển: “Không đâu.’’
Nguyễn Thu Thu: “Anh có thể ăn quà vặt, nhưng không được ăn quá nhiều, em cũng chỉ muốn tốt cho anh mà thôi.’’
Cô lẩm bẩm ói máng than phiền, chân mày nhíu chặt, giọng điệu không giống như đang dạy dỗ mà thay vào đó lại như đang làm nũng. Nghe vậy, ánh mắt Trình Tuyển lại rơi vào trên đôi môi đóng đóng mở mở của cô, bờ môi đầy đặn đỏ thẫm, vô cùng thích hợp để hôn.
Trình Tuyển bỗng nhiên hôn lên đôi môi cô một cái: “Xin lỗi.’’
Nguyễn Thu Thu giật nảy mình, vô thức nhìn về phía tài xế đại thúc đang ngồi ở phía trước, tài xế đại thúc vô cùng thức thời kéo vách ngăn xuống, hoàn toàn ngăn cách hai người ngồi ở ghế sau. Khuôn mặt Nguyễn Thu Thu đỏ bừng, khí thế hùng hổ dạy dỗ của người vừa nãy bị nụ hôn của Trình Tuyển đánh cho tan biến không còn một mảnh.
Cô thẹn quá hóa giận trợn mặt nhìn anh một cái: “Đừng lộn xộn! Chúng ta còn đang chuyện chính sự đấy!’’
Anh qua lấy lệ ừ một cái, được đà lấn tới xán lại gần nhét chung một chỗ với Nguyễn Thu Thu, ôm chặt lấy eo cô không để cho cô giãy giụa.
Gương mặt xinh đẹp của Trình Tuyển phóng đại, gần trong gang tấc.
Rũ mắt chăm chú nhìn Nguyễn Thu Thu, lông mi tựa như lông vũ khẽ run rẩy, đôi mắt phường nhỏ dài, con ngươi đen nhanh, đã quen với sự thờ ơ trong ấy, lúc nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên có một cảm giác gắt gao lại rụt rè.
Trình Tuyển chậm rãi nói: "Đây chính là chính sự."
"!"
Lúc hai người bước xuống xe, Nguyễn Thu Thu mang khẩu trang, mặt không đổi sắc đi ở phía trước. Trình Tuyển bị ăn một nện đi sau lưng, rõ ràng đã cho thấy bị đánh đã thành thói quen, bình tĩnh đi theo cô.
Những nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh tượng này lại nhịn không được xì xào bàn tán.
….Lại là bà chủ cao quý lạnh lùng!
Hai người đi vào phòng làm việc, Nguyễn Thu Thu bày tỏ muốn kiểm tra xem rốt cuộc Trình Tuyển đã giấu bao nhiêu quà vặt. Cô khoanh hai tay trước ngực, nhìn Trình Tuyển giống như ôm lấy bảo vật từng cái từng cái lấy ra, mắt thấy trên bàn bày càng lúc càng nhiều, Nguyễn Thu Thu ngạc nhiên.
“Anh đang tích trữ lương thực qua mùa động sao?’’
Lúc này, mấy người Đồ Nam đang muốn đi vào phòng làm việc của Trình Tuyển, cách xa mấy mét đã phát hiện Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển mặt đối mặt, trên bàn bày một đống đồ ăn vặt.
Bản năng sinh tồn thôi thúc mấy người cấp tốc phanh lại.
Đồ Nam: “…Tôi cảm thấy có thể tôi sẽ phải đi công tác một tháng.’’
Phó Tử Trừng: “Mang theo tôi với.’’
Tiêu Phàn: “Hai người không thể bỏ tôi lại một mình.’’
. . .
Nguyễn Thu Thu còn chưa phát hiện động tĩnh ngoài cửa, Trình Tuyển còn đang thẳng thắn trình tang vật lên trước mặt cô, đúng lúc này, điện thoại của anh bỗng nhiên nổ chuông, trên màn hình hiển thị tên Tiểu Phạm.
Trình Tuyển mở ra, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Tiểu Phạm khiến cho hai người đang ở trong hiện trường thẩm vấn ngay lập tức lạnh người đi.
“Boss, Trình tiên sinh đã qua đời.’’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro