Chương 99
Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
2024-11-14 01:02:07
Trong việc theo đuổi bạn gái này, Đồ Nam còn mạnh mẽ hơn so với Trình Tuyển rất nhiều.
Bọn người bọn họ đã hẹn gặp nhau ở một công viện lớn nhất thành phố, ở đó những trò chơi mạo hiểm hay kích thích đều có đầy đủ cả. Nguyễn Thu Thu dậy thật sớm, vô cùng háo hức kéo cánh tay của Trình Tuyển, Trình Tuyển uể oải mặc cho cô kéo tay mình đi về phía trước.
Hôm nay Nguyễn Thu Thu mặc một bộ quần áo thoải mải, hai người đều đội mũ lưỡi trai che khuất đi nửa khuôn mặt, Nguyễn Thu Thu mặc một chiếc áo hoodie đen liền mũ và quần jean, Trình Tuyển mặc trên người áo hoodie màu xám đậm và chiếc quần âu, hai người đi bên cạnh nhau thật sự có mấy phần dáng vẻ của một cặp vợ chồng.
Đi ngang qua một cửa kính của cửa hàng bên đường, Nguyễn Thu Thu lôi kéo Trình Tuyển, chỉ vào hai người trong gương: “Oa, anh nhìn xem, chúng ta giống như đang mặc áo đôi nha.’’
Trình Tuyển từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc lúc này mới hòa hoãn đôi chút.
Anh nhìn Nguyễn Thu Thu một cái, lại nhìn về chính mình một cái, dường như đang xác định có phải như vậy hay không.
Nguyễn Thu Thu phấn khích kéo Trình Tuyển đi về phía trước.
Đã lâu rồi không đi đến công viên chơi, cô vẫn còn nhớ rõ lần trước mình chơi vui vẻ đến cỡ nào. Bốn người bọn họ đã hẹn sẽ gặp nhau vào lúc 9 giờ sáng, vào công viên càng sớm thì người càng ít, còn có thể chơi nhiều trò chơi hơn nữa.
Đợi đến khi Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển đến công viên, Đồ Nam và thư ký nhỏ cũng từ một con đường khác đi về phía này.
Ôn Thiến mang ô che nắng, dáng vẻ vô cùng nho nhã xinh xắn, chỉ là vẻ mặt lạnh như băng, xem ra ngọn nguồn của sự lạnh nhạt này chính là kẻ chuyên đi dắt chó số một đang ở bên cạnh, Đồ Nam.
Đồ Nam nhìn thấy hai người liên nhiệt tình chào hỏi.
“Chị dâu, boss, hai người đến rồi sao! Ai nha, hai người nhìn hai người xem, đi chơi còn kéo chúng tôi cho đủ quân số, ngại lắm. Ôn Thiến còn nói đây là chủ ý của tôi, bây giờ tôi muốn làm sáng tỏ một chút, chị dâu nói có đúng không?’’
Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ gật đầu: “Phải phải, là lỗi của tôi.’’
Sau khi mấy người mua vé vào cửa xong, Nguyễn Thu Thu lặng lẽ đến bên cạnh Đồ Nam nhỏ giọng nói: ‘Vừa rồi anh làm hơi quá mức rồi đấy.’’
Đồ Nam: “Hả? Vậy sao? Tôi còn cảm thấy biểu hiện của mình chưa đủ chân thành đâu.’’
Nguyễn Thu Thu: “…”
Cô bỗng nhiên cảm thấy, với chỉ số EQ này của Đồ Nam, ở bên cạnh Ôn Thiến thật sự không hề xứng lừa vừa đôi chút nào.
Đồ Nam dẫn đầu đề nghị mọi người cùng nhau đi chơi thuyền hải tặc.
Nguyễn Thu Thu theo bản năng liếc mắt sang Trình Tuyển một cái. Vẻ ngoài của Trình Tuyển vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ không dính khỏi lửa trần gian chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình.
Tránh hai người còn lại, Nguyễn Thu Thu hỏi Trình Tuyển: “Anh chắc chắn có thể chứ? Hay là chúng ta tìm đại một lý do nào đó rồi đi chơi những trò khác.’’
…Anh chắc chắn có thể chứ?
Những lời này mang đi hỏi một người đàn ông, chẳng khác nào hỏi anh ta “Anh được ba giây sao?’’, “Có phải anh không được đúng không?’’, Trình Tuyển lặng lẽ nhìn sang Nguyễn Thu Thu, khẳng định: “Anh có thể.’’
Bất kể ở phương diện nào.
Nguyễn Thu Thu không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản dặn dò Trình Tuyển nếu như cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói với cô.
Vào giờ này, người chơi thuyền hải tặc không nhiều.
May mắn sáng sớm hôm nay ăn không quá nhiều, tránh cho lát nữa bay lên hạ xuống lại phun hết mọi thứ trong bụng ra. Bốn người đứng ở cửa ra vào xếp hàng, đợi đến khi xe qua núi rồi dừng lại, nhân viên không tác mới cho qua để bọn họ ngồi trên thuyền hải tặc.
Đồ Nam nói cái gì mà phải ngồi ngồi ở hàng thứ nhất, Nguyễn Thu Thu thông cảm cho Trình Tuyển, kéo anh đến ngồi ở chính giữa.
Mặc dù đã cách một đoạn xa những hai người vẫn có thể nghe được tiếng gào thét đắc ý của Đồ Nam, nói mình là tiểu vương tử của công viên trò chơi này. Giọng hắn hơi lớn, dẫn đến sự chú ý của những người xung quanh chăm chú nhìn bọn họ, Ôn Thiến lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, giả vờ như không biết người đàn ông bên cạnh này là ai.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Ngồi chính giữa thuyền hải tặc là nơi không cảm nhận được cảm giác kích thích nhất, nhưng thế giới trong tầm mắt của mình trở nên điên đảo, giống như những đám mây lộn nhào rồi rơi xuống, Nguyễn Thu Thu ngồi ở giữa cũng chơi rất vui vẻ, còn sắc mặt của Trình Tuyển ở bên cạnh không trắng bệch giống như lần trước, đương nhiên cũng không thấy tốt hơn chỗ nào.
Cho dù là như vậy, từ đầu đến cuối anh vẫn nghiêm mặt, mặt không cảm xúc, giống như là bị thụ hình kết thúc đoạn đường này.
Hai người bình an vô sự bước xuống thuyền hải tặc.
Sau đó.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy vẻ mặt đầy lúng túng của Ôn Thiến đang một mình đi về phía này.
Cô sững sốt một chút, ngó nghiêng phía sau: “Đồ Nam đâu rồi? Anh ấy chạy đi đâu?’’
Ôn Thiến nói: “Ừ… Nfay khi mới bắt đầu anh ấy đã thấy dạ dày không thoải mái cho lắm, sau khi kết thúc đã được nhân viên công tác đỡ đến nhà vệ sinh nôn. Còn khăng khăng không muốn để em đi theo anh ấy, bảo em đến đây cùng với hai người trước.’’
Nguyễn Thu Thu : “…”
Cô thực sự không dám tưởng tượng tình cảnh ấy có bao nhiêu xấu hổ.
Mình chơi không được thì thôi, còn muốn cậy mạnh ở trước mặt người khác, giờ thì hay rồi, tự mình ném hết mặt mũi…
Ba ngươi đứng ở đỏ, nhìn nhau không nói gì, bầu không khí lúng túng đến mức khiến người khác ngạt thở.
Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng: “Nhân tiện Đồ Nam không có ở đây, có mấy lời, tôi cũng muốn hỏi thẳng luôn. Em có cảm tình gì với hắn không? Nếu như chỉ vì lý do công việc thì cũng có thể nói với chị.’’
Bị Nguyễn Thu Thu trực tiếp hỏi như vậy, Ôn Thiến chớp chớp mắt mấy cái, quay mặt đi chỗ khác, trầm mặc.
Một lúc lâu sau, cô mới hừ lạnh nói: “Em sao có thể có cảm giác với anh ta chứ, người như anh ta, xứng đáng làm một cẩu độc thân.’’
Nguyễn Thu Thu không khỏi cong môi.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra Đồ Nam vẫn còn có hy vọng.
Đang nói chuyện, Đồ Nham cậy mạnh giả bộ bình tĩnh chậm rãi đi đến. Hắn đã tỉnh táo lại, cũng may có da mặt trời sinh đã dày cứu giúp, mới không rơi vào tình cảnh chỉ cần nhìn thấy Ôn Thiến là đã chạy trốn.
Nguyễn Thu Thu mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy hơi mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.’’
Đồ Nam lộ ra vẻ mặt cảm kích.
Tất cả những đồ ăn sáng cho vào bụng đã bị nôn sạch sẽ không còn một mống, bây giờ bụng của hắn trống trơn, chỉ muốn ăn một chút gì đó nhét đầy dạ dày.
Mấy người ngồi trong một nhà hàng, tùy tiện gọi một vài thứ gì đó để ăn. Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay, cười híp mắt đề nghị: “Hay là chúng ta chơi các trò chơi khác đi, tôi cảm thấy thỉnh thoảng chơi mấy trò không kích thích cũng khá thú vị đấy chứ.’’
“Không cần, không cần, đến công viên trò chơi chỉ để chơi những trò kích thích mà thôi, đúng không?’’
Đồ Nam mặc kệ dáng vẻ chật vật của mình lúc nãy, vô cùng cố chấp cho Nguyễn Thu Thu mấy cái nháy mắt ra hiệu.
Múc đích chính của hắn đến đây rất rõ ràng, chính là để Ôn Thiến thích mình, sao có thể chỉ vì một còn thuyền hải tặc mà bỏ dở nửa chừng? Chuyện này không phải là phong cách của hắn.
Nguyễn Thu Thu: “Nhưng…’’
“Tại sao em lại uống cà phê?’’ Lời của Nguyễn Thu Thu bị Trình Tuyển cắt đứt.
Cô ngẩn người khó hiểu nhìn Trình Tuyển.
Trình Tuyển nói: “Không phải bụng của em không thoải mái sao?’’
“A… Em quên mất.’’
Anh bình tĩnh đẩy một cốc trà sữa sang cho Nguyễn Thu Thu: “Vẫn không nên uống nhiều cà phê thì hơn.’’
Những suy nghĩ trong đầu Đồ Nam đang không ngừng xoay chuyển, boss đến đây để làm nổi bật lên khí thế nam nhân của hắn, tại sao lúc này lại còn tỏ ra quan tâm dịu dàng hơn hắn vậy. Ngay khi Đồ Nam đang xoắn xuýt không nguôi thì đồ uống của hắn và Ôn Thiến cũng được mang lên.
Nhưng đồ uống của hai người lại ngược lại, của Đồ Nam là cà phê, còn Ôn Thiến là trà sữa.
Đồ Nam học theo Trình Tuyển: “Sao em lại uống trà sữa.’’
Ôn Thiến: “Bụng tôi không đau.’’
Đồ Nam: “Không phải em đang muốn giảm cân sao?’’ Nói rồi, hắn tự chủ trương mang cốc trà sữa của Ôn Thiến đến trước mặt mình, “ Em vẫn không nên uống trà sữa thì hơn.’’
Ôn Thiến: “…”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Trình Tuyển: "Ha ha."
Bắp chân Đồ Nam bị đạp mạnh một cái khiến hắn phát ra tiếng kêu gào khóc thảm thiết, dẫn đến ánh mắt của mấy người khách trong cửa hàng đồng loạt rơi vào trên người bọn họ.
Nguyễn Thu Thu vội vàng sập mũ xuống, nhỏ giọng nói: “Này, anh nhỏ tiếng một chút.’’
Ngộ nhỡ mấy người bọn họ bị phát hiện thì không hề tốt chút nào.
Mặc dù cũng không được tính là nhân vật nổi tiếng gì, nhưng nếu như bị người khác phát hiện, bọn họ chỉ còn cách dẹp đường hồi phủ. Đồ Nam vội vàng làm một động tác tỏ ý mình sẽ khóa miệng lại, thể hiện mình sẽ là người vô hại đáng tin cậy.
Tùy tiện ăn một vài thứ gì đó, Đồ Nam khôi phục lại tinh thần hăng hái như lúc đầu, chuẩn bị tiếp tục chơi trò mới.
Vào giờ này, người đến công viên đã dần nhiều hơn, bọn họ quyết định tốc chiến tốc thắng, thừa dịp còn chưa phải xếp thành hàng dài mà chơi xong mấy trò chơi hấp dẫn nhất.
Đồ Nam liệt kê ra mấy trò chơi mạo hiểm từ Gyro Swing vòng xoay lớn, tàu lượn siêu tốc, đến nhảy cầu để lựa chọn, cuối cùng vẫn quyết định ưu tiên phái nữ trước, chính mình tự thể hiện sự phong độ lịch lãm.
Nguyễn Thu Thu: “Tôi cái gì cũng được.’’
Ôn Thiến: “Vậy thì chơi Gyro Swing vòng xoay lớn đi.’’
Trong lòng Đồ Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trò chơi này, không hề khiến người chơi sợ hãi chút nào, mấy người bọn họ sẽ ngồi quanh thành một vòng, nếu như có sợ thì cũng hòa chung tiếng hét với mọi người xung quanh, nói thể nào cũng không mất mặt.
Nguyễn Thu Thu: “Ừ.’’
Nguyễn Thu Thu còn sợ trong lòng Trình Tuyển còn bóng ma tâm lý, lần trước sau khi anh chơi một vòng, trên đường trở về lại tỏ ra không hề vui vẻ chút nào, cô sợ đêm đến anh không ngủ được. So với dáng vẻ lo lắng thấp thỏm không yên của Nguyễn Thu Thu, vẻ mặt của Trình Tuyển lại bình tĩnh hơn nhiều, anh đút một tay vào túi, một tay cầm trứng cuốn không biết đã mua từ lúc nào cho vào miệng ắn.
Nhìn bộ dáng chỉ chuyên tâm vào việc ăn uống của anh, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy có mấy phần… Đáng yêu.
Nguyễn Thu Thu nhìn một cái, trong lòng chỉ muốn tiến lên xoa xoa khuôn mặt của Trình Tuyển.
Trên thế giới này sao lại có một cẩu nam nhân đáng yêu như thế này chứ?
Tâm tình của Nguyễn Thu Thu vô cùng phức tạp.
Đến lượt mấy người vừa vặn còn lại mấy ghế trống, sau khi bọn họ ngồi trên ghế, chắc chắn biện pháp an toàn không có vấn đề gì, chỉ việc chờ đợi nhân viên công tác bắt đầu.
Một chàng trai trẻ cách bọn họ không xa đang chăm chú nhìn xuống điện thoại, có vẻ như muốn quay video, hắn cố định vị trí máy quay để cho ống kính có thể quay được cả khuôn mặt hắn.
Đúng lúc này, vòng quay chậm rãi đung đưa.
Một chút, lại một chút.
“…”
Nguyễn Thu Thu lặng lẽ bắt lấy bàn tay Trình Tuyển, nắm chặt, giống như mang đến cho anh một liều thuốc an thần. Trình Tuyển ngồi bên cạnh cầm ngược lại tay cô, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, bao bọc với nhiệt độ vừa phải, khiến Nguyễn Thu Thu lần đầu tiên cảm giác được, chơi trò chơi mạo hiểm là một sự thử thách ngọt ngào.
Bánh xe chợt quăng mình giữa không trung, tầm mắt bỗng nhiên chao đảo, trong phút chốc tựa như được đưa lên trời cao.
Trình Tuyển đột nhiên nắm chặt cánh tay Nguyễn Thu Thu.
“Đừng sợ, đừng sợ.’’ Nguyễn Thu Thu an ủi anh.
Lúc này.
Bên trái của cô vang lên tiếng gào thét thê thảm của Đồ Nam: “A, a, a…’’
Nguyễn Thu Thu: “…”
Trình Tuyển: “…”
Chẳng hiểu tại sao, nghe được tiếng kêu thảm thiết như giét heo này, đột nhiên cảm thấy bánh xe lớn này cũng không mạo hiểm như vậy nữa. Mấy hành khách ngồi thành một hàng cũng gào thét như Đồ Nam, nhưng chẳng có người nào giọng to rõ như hắn, hắn vừa phát ra âm thanh, mọi người rối rít cười ầm lên, một chút kích thích khẩn trương của trò chơi cũng bị phá hỏng không còn một mảnh.
Thế là, trên bánh xe chỉ còn vang vọng tiếng hét có nhịp điệu của Đồ Nam.
Ngay cả Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy… Qủa thực là, xấu hổ chết người.
So với Trình Tuyển lúc căng thẳng chẳng qua chỉ là cơ thể cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, trong lòng sợ gần chết, nhưng ngoài mặt còn muốn cậy mệnh.
Nhìn dáng vẻ này của anh, Nguyễn Thu Thu thật sự không biết nên đau lòng hay là buồn cười.
Sau khi xuống bánh xe, Đồ Nam một tay vịn tường, duỗi đầu ngón tay run lẩy bẩy ra.
“Anh cảm thấy, cũng chả có gì đặc biệt.’’
Ôn Thiến vừa tức giận vừa buồn cười, lạnh lùng lườm hắn một cái: “Tôi sắp bị anh ồn ào đến chết rồi.’’
“Đó là anh bắt chước những văn nhân thời Ngụy Tấn gào thét để bày tỏ những cảm xúc bên trong nội tâm không bị trói buộc bởi bất cứ điều gì.’’
“Im miệng.’’ Cô thư ký nhỏ nói ra tiếng lóng của hai người còn lại.
Bọn họ ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi, nói đúng ra là đang đợi Đồ Nam khôi phục lại tinh thần.
Mặc dù Ôn Thiến cũng hơi sự những trò chơi mạo hiểm này, nhưng cô không sợ độ cao, những lúc sợ thì khẽ nhắm mặt lại là được rồi. Chỉ có tiếng ồn độc hại của Đồ Nam khiến cho cô không thể nào chịu nổi, quả thực sắp không thể kiềm chế được là bật thốt lên những ói máng trong lòng, tẩn cho Đồ Nam một trận ra trò.
Nhưng mà, nể tình những biểu hiện chật vật của Đồ Nam lúc còn ở trên kia, cô đành cố gắng nhẫn nhịn.
Đồ Nam còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã đòi đi đến nhà ma chơi.
Nguyễn Thu Thu không nhịn được hỏi: "Anh chắc chắn?"
"Đương nhiên!"
Đồ Nam nghĩ, hắn không quá am hiểu những trò chơi mạo hiểm trên không trung đã đành, nhưng loại nhà ma này, hắn đường đường là một nam nhi đại trượng phu, là một người theo chủ nghĩa duy vật vĩ đại, sao thể bị những nhân viên trong trang phục ma quỷ dù dọa được? Sau đó hắn sẽ chứng minh cho mọi người thấy rõ, cái gì mới gọi là sức mạnh của một người bạn trai chân chính?
Nguyễn Thu Thu: Lần này xong rồi.
Lầm trước ở trong nhà ma, Trình Tuyển bị dọa đến không thể nói thành lời, lần này cô nhất định phải chủ động nắm lấy tay anh.
“Nếu như anh sợ thì hãy nói với em nhé.’’
Thính lực kẻ gian của Đồ Nam vô cùng tốt, ngay lập tức đi lên phía trước nháy nháy mắt: “Boss lại sợ những thứ này sao, không sao không sao, tôi tới….Khụ khụ khụ, coi như tôi chưa nói gì.’’
Tầm mắt Trình Tuyển vốn dĩ đang rơi vào trên cánh tay của Nguyễn Thu Thu đang nắm chặt lấy tay mình, sau khi nghe được những cẩu ngôn cẩu ngữ của Đồ Nam, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào hắn, dọa đến Đồ Nam giật mình một cái.
Mặc dù muốn boss đến đây để làm nổi bật hắn, nhưng Trình Tuyển là người ai, hắn cũng không phải không biết.
Trêu chọc đến Trình Tuyển, chỉ sợ hắn không thể gánh nổi hậu quả.
Bốn người được nhân viên cho vào trong.
Trước mặt bỗng nhiên chỉ còn một màu đen kịt, Nguyễn Thu Thu cảm nhận rõ ràng cơ thể Trình Tuyển trong nháy mắt trở nên cứng đờ, mặc dù bề ngoài vẫn duy trì một dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Hai người còn lại vẫn tỏ ra bình thường, nhưng rõ ràng Ôn Thiến có chút khẩn trương, cẩn thận dò xét xung quanh, Đồ Nam lại an ủi cô đừng sợ, nếu như cần, lồng ngực hắn chính là tấm lá chắn kiên cường nhất của cô.
Có lẽ nhìn bọn họ nhơn nhớt méo mó, ngay cả nhân viên công tác cũng không thể nhìn nổi, còn chưa đi được hai bước, đột nhiên một cái đầu lâu từ trên trời rơi xuống.
Mặt mũi dữ tơn, máu me dầm dề, một cái đầu lâu, con ngươi cực lớn đối diện với ánh mắt của Đồ Nam.
Bốn người ngây người sững sốt ngay tại chỗ, ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Vẻ mặt Đồ Nam trong nháy mắt cứng đờ.
Ngữ khí của hắn yếu ớt: “…Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy… Một giây tiếp theo tôi sẽ ngất mất…’’
Nguyễn Thu Thu: “Không sao!’’ Nói rồi, cô nhanh chóng cầm lấy đầu lâu cố gắng ném đi thật xa.
Dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt hốc mồn của hai người, Nguyễn Thu Thu không thèm quan tâm xoa xoa thuốc màu sền sệt trên tay. Trình Tuyển lặng lẽ nhích đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu, cố gắng dính sát vào người cô nhất có thể mới có thể cảm nhận được cảm giác an toàn. Đồ Nam cũng lặng lẽ dời đến bên người Trình Tuyển, cọ cọ vào bạn trai của Nguyễn Thu Thu.
Vì tinh thần quá căng thẳng, nên hắn hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt chết chóc của ông chủ.
Trong mắt Ôn Thiến lấp lánh những chấn nhỏ giống như những vì sao trên trời: “Thu Thu, chị thật lợi hại.’’
Nguyễn Thu Thu vô cùng khiêm tốn: “Không có gì, không có gì, chỉ là chị đã quen thuộc với những kịch bản trong nhà ma rồi.’’
Cô vừa dứt lời, lại một cánh tay giả rớt xuống, Đồ Nam bị dọa hét lên một tiếng, giống như một con gấu túi, ôm chặt lấy Trình Tuyển không buông.
Hai người còn lại: “…”
Trình Tuyển cố gắng nhẫn nhịn một lúc lâu mới không đạp hắn một cước văng ra ngoài: “…Buông ra.’’
Đồ Nam bắt đầu luống cuống.
Nhà ma này không dễ chơi chút nào!
Trong miệng hắn vừa lẩm bẩm cái gì mà dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng,vừa hốt hoảng ngó nghiêng xung quanh, sớm đã quên mất phải thể hiện phong thái mạnh mẽ của mình với Ôn Thiến. Tình cảnh kia muốn bao nhiêu bất lực thì có mấy bấy nhiêu bất lực, ngay cả Ôn Thiến nhìn thấy cũng không đành lòng.
Sau đó, trong tiếng quỷ khóc sói gào thỉnh thoảng của Đồ Nam và sự run lẩy bẩy của Ôn Thiến, Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển lại yên tĩnh như gà, môt người cảm thấy một chút cũng không có ý nghĩa, môt người thì bị dọa sợ, mặt mũi cứng ngắc đi bên cạnh Nguyễn Thu Thu.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu không khỏi đau lòng.
Sớm biết thế này đáng lẽ ra phải nên từ chối Đồ Nam mới đúng.
Hôm nay Trình Tuyển có lẽ lại phải nhớ lại cơn ác mộng đáng sợ lần trước, tâm trạng nhất định sẽ không tốt đẹp cho nổi.
Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng hỏi: “Anh ổn chứ?’’
Trình Tuyển trầm mặc trong chốc lát.
Nếu như bình thường, anh tuyệt đối sẽ không nói một lời, nhưng giờ phút này, đối mắt với sự ân cần của Nguyễn Thu Thu, trong nhà ma tối mịt, anh thản nhiên nhích gần đến cô, nắm chặt cánh tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, cảm nhận sự quan tâm hiếm có của Nguyễn Thu Thu.
Giọng nói Trình Tuyển nghe có vẻ hơi ủy khuất: “Anh muốn ôm em một cái.’’
Một lời này khiến trái tim của Nguyễn Thu Thu như muốn tan theo.
Ngay khi cô muốn đưa tay ra ôm chặt lấy Trình Tuyển thì Đồ Nam đột nhiên hét lên một tiếng, nhảy dựng lên ôm lấy Trình Tuyển không cảm giác. Trình Tuyển mặt không cảm giác, giống như đang ném một thứ rác rưởi mà đẩy Đồ Nam ra, người đàn ông vừa rồi còn tỏ ra đáng thương tội nghiệp cầu cái ôm vuốt ve trong nháy mắt biến thành âm hồn dã quỷ, Đồ Nam bị dọa không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Khôi phục lại mấy phần tỉnh táo, tiếp tục yên lặng đi về phía trước, Trình Tuyển không nhận được cái ôm lại bắt đầu sâu kín nhìn chăm chú vào Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu buồn cười vươn cánh tay ra, đúng lúc này, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, giống như có tiếng hít thở phảng phất bên tai, khiến Ôn Thiến cũng dựng cả tóc gáy, muốn nũng nịu nhào vào trong vòng tay của Đồ Nam, nhưng Đồ Nam lúc này còn thê thảm hơn cả cô, giữ chặt lấy Trình Tuyển không buông.
Trình Tuyển trơ mắt nhìn cái ôm của mình một lần nữa biến mất trong tiếng kêu gào của người nào đó.
“…”
Một đợt sóng chưa hết đợt sóng khác đã tới, một đám người từ trong một phòng khác lao ra, kêu khóc om sòm chạy thật nhanh về phía bọn họ, phía sau còn có một nhân viên làm trong nhà xác bệnh viện, từng người từng người giương nanh múa vuốt, ồn ào đuổi theo.
Trong bóng tối không thể nhìn lấy rõ, đám người kia bối rối chen chúc này, Đồ Nam hoảng sợ hô một tiếng, vội vàng nắm lấy cánh tay “Ôn Thiến’’ chạy về phía trước.
Sức lực của hắn rất lớn, lại trong lúc hoảng loạn, dễ dàng kéo lấy đối phương trốn tránh đám người đáng sợ đi đến một căn phòng khác.
Đám người tản đi hết, không gian lại khôi phục sự yên tĩnh.
…
Nguyễn Thu Thu đứng yên tại chỗ, Ôn Thiến đang đứng ở bên cạnh mờ mịt ôm chặt lấy cánh tay cô, hai người trố mắt nhìn nhau, không khỏi rơi vào trầm tư.
Cho nên, Đồ Nam đã túm Trình Tuyển chạy đi mất sao?
Nguyễn Thu Thu an ủi cô: “Đừng sợ, chị ở đây.’’
Trong ánh mắt của Ôn Thiến lần nữa lóe lên sự sùng bái: “Vâng.’’
Một lúc lâu sau, có lẽ Đồ Nam lại gặp phải thứ gì đó đáng sợ, cách đó không xa vang lên tiếng gào thét của hắn, Nguyễn Thu Thu nương theo nơi phát ra âm thanh, nắm tay Ôn Thiến dẫn cô đến một căn phòng khác.
Cô mở cửa, bước chân của hai người dừng lại, lặng lẽ đưa mắt nhìn hai người đàn ông đang đứng trong bóng tối. Bên cạnh bọn họ là một đống mô hình ma quỷ, dáng vẻ quái dị dọa người, ngay cả Ôn Thiến cũng sợ hết hồn.
Hai người đàn ông to lớn sợ đến ngây người.
Trình Tuyển cứng ngắc tại chỗ không dám cử động.
Đồ Nam run lẩy bẩy không dám cử động.
So với hai người này, Nguyễn Thu Thu và Ôn Thiến bình tĩnh đến lạ thường. Nguyễn Thu Thu buồn cười nhìn hai người đàn ông bị dọa biến thành hai pho tượng, trong chốc lát giống như đang hoán đổi giới tính, cô và Ôn Thiến hẳn là những người bạn trai mạnh mẽ của hai người kia.
Nguyễn Thu Thu bước lên giang hai cánh tay ra, ôm lấy Trình Tuyển, an ủi những cảm xúc đang dậy sóng trong lòng anh. Mặc dù cô còn thấp hơn Trình Tuyển nửa cái đầu, nhưng vô cùng có khí thế, Trình Tuyển ngoan ngoãn được Nguyễn Thu Thu ôm vào trong ngực, hơi thở tràn ngập mùi hương dịu nhẹ trên người cô, tâm tình bình tĩnh trở lại.
Đồ Nam liếc hai vợ chồng nhà kia, lại liếc về phía cô thư ký nhà mình.
Ôn Thiến giận dữ: “Anh đừng mơ tưởng!’’
...
Sau khi đi ra khỏi nhà ma, gần như người nào cũng đổ đầy mồ hôi, đôi chân Đồ Nham mềm nhũn hơn nửa, tuyển bố đời này không bao giờ bước chân đến công viên trò chơi nữa.
Nhân cơ hồi này, Nguyễn Thu Thu đền nghị bọn họ tách nhai ra chơi riêng một hồi, hai tiếng sau lại tập hợp lại. Ngoại trừ Ôn Thiến không tình nguyện một chút, những người còn lại đều rất hài lòng, không đợi hai người kia trả lời, Trình Tuyển đã nắm tay Nguyễn Thu Thu rời đi.
Cách đó rất xa, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy Ôn Thiến đi ở phía trước, Đồ Nam lẻo đẽo theo sau, hai người kia đi về phía khu ngựa gỗ xoay, chắc là muốn chơi một số trò không có lực sát thương nữa.
Có lẽ Đồ Nam đã quên mất mục đích ban đầu khi đến đây của mình.
Nguyễn Thu Thu buồn cười nói: “Đồ Nam thật sự đã đánh giá cao bản thân mình. Anh ta cho là người phụ nữ nào cũng nhát gan hơn đàn ông sao? Chưa chắc đâu.’’
Ánh mắt Trình Tuyển lưng chừng.
Hai người đi đến một dãy sạp hàng trước mặt, đều là một số trò chơi nhỏ, có bắn , có đánh, có ném vòng, có gắp thú nhồi bông, đầy đủ các loại trò chơi nhỏ. Nguyễn Thu Thu tự nhận mình là hố đen trong trò chơi, cô đã từng bỏ vào đó không biết bao nhiêu là nhân dân tệ, nhưng muốn thắng mấy loại này còn khó hơn cả lên trời.
Nhưng mà, hôm nay cô đến đây để chơi nha, chỉ đơn giản là để giải trí.
Nguyễn Thu Thu lôi kéo Trình Tuyển, vô cùng háo hức nói: “Anh muốn chơi cái nào? Chúng ta cùng chơi.’’
Trình Tuyển không có hứng thú thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại rơi vào kẹo bông đương xanh xanh đỏ đỏ trong quán nhỏ.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Mấy phút sau.
Trình Tuyển cầm một cây kẹo đường cực lớn màu sắc rực rỡ trên tay, giống như đang chơi game, tập trung tinh thần ăn kẹo, thậm chí trên mặt dính mấy sợi bông cũng không hề phát hiện ra. Nguyễn Thu Thu cảm thấy cô cùng thú vị, cứ để cho anh tiếp tục ăn kẹo bông của mình, còn mình thì dùng tiên mua mười mấy lượt chơi gắp thú.
Mười mấy cái đều không trúng, rất tốt, những điều này đã nằm trong dự liệu.
Nguyễn Thu Thu lại đi chơi bắn súng, một quả bóng cũng không băn trúng. Rất tốt, khó như vậy không trúng cũng là chuyện bình thường.
Ông chủ ở đây là một chàng trai trẻ tuổi, cười ha hả nói: “Không sao, không sao, tiểu cô nương, tôi cho cô thêm mấy cái.’’
Nguyễn Thu Thu hơi xấu hổ: “Không được, không được. Không chừng tôi còn lớn tuổi hơn cậu đấy, tôi đã hai mươi mấy tuổi rồi.’’
“Thế sao, tôi còn tưởng rằng cô còn đang học cao trung đấy.’’
Lúc này, sau lưng có một cặp tình nhân đang đợi, nhìn dáng vẻ, khuôn mặt xem ra còn rất trẻ, chỉ khoảng chừng, mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ đều là học sinh cao trung. Cô gái hơi không kiên nhẫn, không nhận ra được lời nói oán trách của mình không nhỏ, Nguyễn Thu Thu có thể nghe thấy rõ ràng.
“Thật phiền, tuổi tác lớn như vậy, còn giả vờ ngây thơ cái gì, có thể nhanh hơn một chút được không, tôi chờ đến phiền rồi.’’
Nam sinh bên cạnh thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em đừng nói lớn như vậy được không?’’
“Em lớn tiếng thì sao, em không thể than phiền một chút được sao? Nếu như không phải vì cặp áo tình nhân hình khủng long kia, em cũng không thèm tốn thời gian ở đây chờ bọn họ đâu. Kỹ năng chơi kém như vậy, em không hiểu cô ta có nghị lực lớn như thế nào mà đến giờ còn không chịu từ bỏ nữa.’’
Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt.
Vốn dĩ cô đã định rời đi, nhưng nếu thật sự bỏ tiền ra mua đạn, mà một cái cũng không trúng được, khẳng định sẽ bị người kia cười nhạo đến chết.
“Cầm giúp anh.’’
Trình Tuyển bỗng nhiên đưa kẹo bông đường đã ăn được một nửa nhét vào trong tay Nguyễn Thu Thu.
Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, Trình Tuyển lấy một tờ khăn giấy ra tay, tỏ ý với ông chủ một lần nữa. Một lần ít nhất sáu viện đạn, Trình Tuyển ngồi trên ghế, Nguyễn Thu Thu cầm kẹo bông đường cho anh, bỗng nhiên nghe anh hỏi: “Em muốn cái gì?’’
Nguyễn Thu Thu: “A… Em cảm thấy…’’
Trình Tuyển ngồi trên ghế, tùy tiện sờ mó súng đồ chơi trong tay, thuận tiện nâng vành mũ lên cao một nửa. Chân anh quá dài, không thể làm gì khác hơn là phải giang ra, có vẻ như cái ghế này giống ghế dành cho trẻ em hơn.
Nguyễn Thu Thu thực sự không nghĩ đến, Trình Tuyển lại chơi những loại trò chơi này không tệ chút nào. Dưới ánh mắt chăm chú nghẹn họng nhìn trân trối của mấy người xung quanh, bằng bằng mấy tiếng, mỗi một phát đều bắn vỡ một quả bóng, tốc độ cực nhanh. Lần này, đến cả đôi tình nhân nhỏ phía sau cũng không lên tiếng, không hiểu tai sao, người đàn ông đang ngồi trên ghế lại tỏ ra hơi uể oải, toàn thân toát ra hơi thở bực bội mất hứng.
Trình Tuyển thả súng đồ chơi trong tay xuống, khuỷu tay chống trên mặt bàn, hờ hũng hất cằm về cặp áo tình nhân đang bày bên trên.
“Cái này đi.’’
“Được, được, không thành vấn đề.’’Ông chủ vô cùng lịch sự đưa cặp áp cho Trình Tuyển.
Trình Tuyển cầm lấy áo đôi rời đi, một tay nắm lấy cổ tay Nguyễn Thu Thu ra khỏi nơi này, một tay khác cầm kẹo bông đường, để lại một đôi tình nhân ngơ nhác nhìn theo, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.
Đợi đã, áo đôi của bọn họ.
Ông chủ cười lắc đầu một cái: “Cô gái nhỏ này vẫn nên đừng nói lung tung thì hơn.’’
….
Nguyễn Thu Thu cười híp mắt nhìn về phía Trình Tuyển.
Trình Tuyển cầm lấy kẹo bông đường bình tĩnh ăn, ánh mắt vừa rồi còn hơi sắc bén, lúc này chỉ còn lại sự hiền hòa dịu dàng.
Trình Tuyển là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, không thể nhìn được bất kỳ người nào dám bắt nạt cô. Mặc dù tranh giành cặp áo đôi hình hoạt hình này với hai đứa học sinh cao trung ranh con nhìn có vẻ ngây thơ nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô thỏa mãn ôm lấy áo đôi, nói: “Lần sau chúng ta đi hẹn hò sẽ mặc cái này.’’
“Được.’’ Anh cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mặt vô thức trở nên dịu dàng.
Anh nhích đến gần muốn hôn Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu: “…Có kẹo dính trên mũi anh kìa.’’
Trình Tuyển: “Ồ.’’
Hai người bọn học hơi không ít trò chơi, đến mức ngay cả Nguyễn Thu Thu cũng đã sức cùng lực kiệt. Kỳ kinh nguyệt còn chưa qua, đi đi lại lại một thời gian dài như vậy, đã bắt đầu cảm thấy mỏi eo đau lưng rồi. Nguyễn Thu Thu đấm đấm eo hỏi: “Có phải sắp đến thời gian gặp mấy người Đồ Nam rồi không? Chúng ta về nhà chứ?’’
Đang nói chuyện, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Nguyễn Thu Thu nhận điện thoại, là của Đồ Nam.
Cách điện thoại di động cũng có thể cảm nhận được tâm trạng uể oải của Đồ Nam: “Tôi làm cho Ôn Thiến tức giận rồi, không thể gặp hai người nữa, tôi phải đi tìm cô ấy xin lỗi đây.’’
Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp hỏi rốt cuộc hắn đã làm chuyện gì đến mức Ôn Thiến phải bỏ đi thì Đồ Nam đã vội vàng cúp điện thoại.
Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười: “Người này đúng thật là rắc rối.’’
Lúc này Trình Tuyển rất vui vẻ, không có con ruồi mang tên Đồ Nam quấy rầy, cả thế giới dường như yên tĩnh hơn nửa.
“Về nhà thôi.’’ Anh nói.
“Được.’’
Tối hôm đó, Trình Tuyển mượn cớ bị nhà ma dọa sợ, tỏ vẻ đáng thương cần phải được an ủi, cuối cùng cũng như mong muốn được ôm Nguyễn Thu Thu vào trong ngực ngủ một giấc.
Mặc dù chỉ có thể nhìn, không thể ăn.
Nguyễn Thu Thu thông cảm ngày hôm nay anh đã quá lo lắng sợ hãi, liền mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hai người ôm nhau ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm tỉnh lại, Trình Tuyển lặng lẽ thừa dịp Nguyễn Thu Thu còn ngủ chiếm chút lợi lốc, ví dụ như hôn hôn chẳng hạn, nhưng Nguyễn Thu Thu đang ngủ say lại bị âm thanh báo có tin nhắn của Phó Tử Trừng làm thức tỉnh.
"Chị dâu, chị dâu, nhanh xem hot search ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Nguyễn Thu Thu không hiểu cho lắm.
Hot search cái gì? Không phải Gia Trừng lại lên hot search rồi chứ?
Nguyễn Thu Thu mở ra thì nhìn thấy một hot search mang tên “Người đàn ông kêu gào thảm thiết trong công viên.’’
“…”
Không hiểu tại sao, cô có một dự cảm bất thường.
Nguyễn Thu Thu mở video ra.
Trong màn ảnh video kia chính là lúc bốn người bọn họ vừa lên bánh xe, người quay rõ ràng là nam sinh mà cô đã nhìn thấy. Mở đầu video vang lên bài hát “Thái Sơn nhà kế bên” đang thịnh hàng gần đây, lời bài hát sôi động hát lên: “Anh là Thái Sơn nhà bên cạnh, dây leo trói chặt tình yêu, nghe anh nói….’’
Một giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết giống như đã từng quen biết vang lên:
“A, a a a a …’
Vô cùng vô cùng phù hợp với nhạc nền của video, vô cùng…
Nguyễn Thu Thu nghĩ, nếu như Đồ Nam nhìn thấy video này, nhất định sẽ càng thêm khẳng định đời này không bước vào công viên trò chơi nửa bước nữa.
……..
Lời của dịch giả: Nếu bạn nào đã đang và sẽ nghe bài hát “Thái Sơn nhà kế bên” thì sẽ hiểu phía sau lời bài hát được trích đoạn phía trên là một phần đệm của ca sĩ tương tự như tiếng hét của anh bạn Đồ Nam.
Bọn người bọn họ đã hẹn gặp nhau ở một công viện lớn nhất thành phố, ở đó những trò chơi mạo hiểm hay kích thích đều có đầy đủ cả. Nguyễn Thu Thu dậy thật sớm, vô cùng háo hức kéo cánh tay của Trình Tuyển, Trình Tuyển uể oải mặc cho cô kéo tay mình đi về phía trước.
Hôm nay Nguyễn Thu Thu mặc một bộ quần áo thoải mải, hai người đều đội mũ lưỡi trai che khuất đi nửa khuôn mặt, Nguyễn Thu Thu mặc một chiếc áo hoodie đen liền mũ và quần jean, Trình Tuyển mặc trên người áo hoodie màu xám đậm và chiếc quần âu, hai người đi bên cạnh nhau thật sự có mấy phần dáng vẻ của một cặp vợ chồng.
Đi ngang qua một cửa kính của cửa hàng bên đường, Nguyễn Thu Thu lôi kéo Trình Tuyển, chỉ vào hai người trong gương: “Oa, anh nhìn xem, chúng ta giống như đang mặc áo đôi nha.’’
Trình Tuyển từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc lúc này mới hòa hoãn đôi chút.
Anh nhìn Nguyễn Thu Thu một cái, lại nhìn về chính mình một cái, dường như đang xác định có phải như vậy hay không.
Nguyễn Thu Thu phấn khích kéo Trình Tuyển đi về phía trước.
Đã lâu rồi không đi đến công viên chơi, cô vẫn còn nhớ rõ lần trước mình chơi vui vẻ đến cỡ nào. Bốn người bọn họ đã hẹn sẽ gặp nhau vào lúc 9 giờ sáng, vào công viên càng sớm thì người càng ít, còn có thể chơi nhiều trò chơi hơn nữa.
Đợi đến khi Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển đến công viên, Đồ Nam và thư ký nhỏ cũng từ một con đường khác đi về phía này.
Ôn Thiến mang ô che nắng, dáng vẻ vô cùng nho nhã xinh xắn, chỉ là vẻ mặt lạnh như băng, xem ra ngọn nguồn của sự lạnh nhạt này chính là kẻ chuyên đi dắt chó số một đang ở bên cạnh, Đồ Nam.
Đồ Nam nhìn thấy hai người liên nhiệt tình chào hỏi.
“Chị dâu, boss, hai người đến rồi sao! Ai nha, hai người nhìn hai người xem, đi chơi còn kéo chúng tôi cho đủ quân số, ngại lắm. Ôn Thiến còn nói đây là chủ ý của tôi, bây giờ tôi muốn làm sáng tỏ một chút, chị dâu nói có đúng không?’’
Nguyễn Thu Thu bất đắc dĩ gật đầu: “Phải phải, là lỗi của tôi.’’
Sau khi mấy người mua vé vào cửa xong, Nguyễn Thu Thu lặng lẽ đến bên cạnh Đồ Nam nhỏ giọng nói: ‘Vừa rồi anh làm hơi quá mức rồi đấy.’’
Đồ Nam: “Hả? Vậy sao? Tôi còn cảm thấy biểu hiện của mình chưa đủ chân thành đâu.’’
Nguyễn Thu Thu: “…”
Cô bỗng nhiên cảm thấy, với chỉ số EQ này của Đồ Nam, ở bên cạnh Ôn Thiến thật sự không hề xứng lừa vừa đôi chút nào.
Đồ Nam dẫn đầu đề nghị mọi người cùng nhau đi chơi thuyền hải tặc.
Nguyễn Thu Thu theo bản năng liếc mắt sang Trình Tuyển một cái. Vẻ ngoài của Trình Tuyển vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ không dính khỏi lửa trần gian chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình.
Tránh hai người còn lại, Nguyễn Thu Thu hỏi Trình Tuyển: “Anh chắc chắn có thể chứ? Hay là chúng ta tìm đại một lý do nào đó rồi đi chơi những trò khác.’’
…Anh chắc chắn có thể chứ?
Những lời này mang đi hỏi một người đàn ông, chẳng khác nào hỏi anh ta “Anh được ba giây sao?’’, “Có phải anh không được đúng không?’’, Trình Tuyển lặng lẽ nhìn sang Nguyễn Thu Thu, khẳng định: “Anh có thể.’’
Bất kể ở phương diện nào.
Nguyễn Thu Thu không nghĩ quá nhiều, chỉ đơn giản dặn dò Trình Tuyển nếu như cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói với cô.
Vào giờ này, người chơi thuyền hải tặc không nhiều.
May mắn sáng sớm hôm nay ăn không quá nhiều, tránh cho lát nữa bay lên hạ xuống lại phun hết mọi thứ trong bụng ra. Bốn người đứng ở cửa ra vào xếp hàng, đợi đến khi xe qua núi rồi dừng lại, nhân viên không tác mới cho qua để bọn họ ngồi trên thuyền hải tặc.
Đồ Nam nói cái gì mà phải ngồi ngồi ở hàng thứ nhất, Nguyễn Thu Thu thông cảm cho Trình Tuyển, kéo anh đến ngồi ở chính giữa.
Mặc dù đã cách một đoạn xa những hai người vẫn có thể nghe được tiếng gào thét đắc ý của Đồ Nam, nói mình là tiểu vương tử của công viên trò chơi này. Giọng hắn hơi lớn, dẫn đến sự chú ý của những người xung quanh chăm chú nhìn bọn họ, Ôn Thiến lặng lẽ quay mặt sang chỗ khác, giả vờ như không biết người đàn ông bên cạnh này là ai.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Ngồi chính giữa thuyền hải tặc là nơi không cảm nhận được cảm giác kích thích nhất, nhưng thế giới trong tầm mắt của mình trở nên điên đảo, giống như những đám mây lộn nhào rồi rơi xuống, Nguyễn Thu Thu ngồi ở giữa cũng chơi rất vui vẻ, còn sắc mặt của Trình Tuyển ở bên cạnh không trắng bệch giống như lần trước, đương nhiên cũng không thấy tốt hơn chỗ nào.
Cho dù là như vậy, từ đầu đến cuối anh vẫn nghiêm mặt, mặt không cảm xúc, giống như là bị thụ hình kết thúc đoạn đường này.
Hai người bình an vô sự bước xuống thuyền hải tặc.
Sau đó.
Nguyễn Thu Thu nhìn thấy vẻ mặt đầy lúng túng của Ôn Thiến đang một mình đi về phía này.
Cô sững sốt một chút, ngó nghiêng phía sau: “Đồ Nam đâu rồi? Anh ấy chạy đi đâu?’’
Ôn Thiến nói: “Ừ… Nfay khi mới bắt đầu anh ấy đã thấy dạ dày không thoải mái cho lắm, sau khi kết thúc đã được nhân viên công tác đỡ đến nhà vệ sinh nôn. Còn khăng khăng không muốn để em đi theo anh ấy, bảo em đến đây cùng với hai người trước.’’
Nguyễn Thu Thu : “…”
Cô thực sự không dám tưởng tượng tình cảnh ấy có bao nhiêu xấu hổ.
Mình chơi không được thì thôi, còn muốn cậy mạnh ở trước mặt người khác, giờ thì hay rồi, tự mình ném hết mặt mũi…
Ba ngươi đứng ở đỏ, nhìn nhau không nói gì, bầu không khí lúng túng đến mức khiến người khác ngạt thở.
Nguyễn Thu Thu ho khan một tiếng: “Nhân tiện Đồ Nam không có ở đây, có mấy lời, tôi cũng muốn hỏi thẳng luôn. Em có cảm tình gì với hắn không? Nếu như chỉ vì lý do công việc thì cũng có thể nói với chị.’’
Bị Nguyễn Thu Thu trực tiếp hỏi như vậy, Ôn Thiến chớp chớp mắt mấy cái, quay mặt đi chỗ khác, trầm mặc.
Một lúc lâu sau, cô mới hừ lạnh nói: “Em sao có thể có cảm giác với anh ta chứ, người như anh ta, xứng đáng làm một cẩu độc thân.’’
Nguyễn Thu Thu không khỏi cong môi.
Nhìn dáng vẻ này, xem ra Đồ Nam vẫn còn có hy vọng.
Đang nói chuyện, Đồ Nham cậy mạnh giả bộ bình tĩnh chậm rãi đi đến. Hắn đã tỉnh táo lại, cũng may có da mặt trời sinh đã dày cứu giúp, mới không rơi vào tình cảnh chỉ cần nhìn thấy Ôn Thiến là đã chạy trốn.
Nguyễn Thu Thu mỉm cười nói: “Tôi cảm thấy hơi mệt, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.’’
Đồ Nam lộ ra vẻ mặt cảm kích.
Tất cả những đồ ăn sáng cho vào bụng đã bị nôn sạch sẽ không còn một mống, bây giờ bụng của hắn trống trơn, chỉ muốn ăn một chút gì đó nhét đầy dạ dày.
Mấy người ngồi trong một nhà hàng, tùy tiện gọi một vài thứ gì đó để ăn. Nguyễn Thu Thu nắm chặt tay, cười híp mắt đề nghị: “Hay là chúng ta chơi các trò chơi khác đi, tôi cảm thấy thỉnh thoảng chơi mấy trò không kích thích cũng khá thú vị đấy chứ.’’
“Không cần, không cần, đến công viên trò chơi chỉ để chơi những trò kích thích mà thôi, đúng không?’’
Đồ Nam mặc kệ dáng vẻ chật vật của mình lúc nãy, vô cùng cố chấp cho Nguyễn Thu Thu mấy cái nháy mắt ra hiệu.
Múc đích chính của hắn đến đây rất rõ ràng, chính là để Ôn Thiến thích mình, sao có thể chỉ vì một còn thuyền hải tặc mà bỏ dở nửa chừng? Chuyện này không phải là phong cách của hắn.
Nguyễn Thu Thu: “Nhưng…’’
“Tại sao em lại uống cà phê?’’ Lời của Nguyễn Thu Thu bị Trình Tuyển cắt đứt.
Cô ngẩn người khó hiểu nhìn Trình Tuyển.
Trình Tuyển nói: “Không phải bụng của em không thoải mái sao?’’
“A… Em quên mất.’’
Anh bình tĩnh đẩy một cốc trà sữa sang cho Nguyễn Thu Thu: “Vẫn không nên uống nhiều cà phê thì hơn.’’
Những suy nghĩ trong đầu Đồ Nam đang không ngừng xoay chuyển, boss đến đây để làm nổi bật lên khí thế nam nhân của hắn, tại sao lúc này lại còn tỏ ra quan tâm dịu dàng hơn hắn vậy. Ngay khi Đồ Nam đang xoắn xuýt không nguôi thì đồ uống của hắn và Ôn Thiến cũng được mang lên.
Nhưng đồ uống của hai người lại ngược lại, của Đồ Nam là cà phê, còn Ôn Thiến là trà sữa.
Đồ Nam học theo Trình Tuyển: “Sao em lại uống trà sữa.’’
Ôn Thiến: “Bụng tôi không đau.’’
Đồ Nam: “Không phải em đang muốn giảm cân sao?’’ Nói rồi, hắn tự chủ trương mang cốc trà sữa của Ôn Thiến đến trước mặt mình, “ Em vẫn không nên uống trà sữa thì hơn.’’
Ôn Thiến: “…”
Nguyễn Thu Thu: “…”
Trình Tuyển: "Ha ha."
Bắp chân Đồ Nam bị đạp mạnh một cái khiến hắn phát ra tiếng kêu gào khóc thảm thiết, dẫn đến ánh mắt của mấy người khách trong cửa hàng đồng loạt rơi vào trên người bọn họ.
Nguyễn Thu Thu vội vàng sập mũ xuống, nhỏ giọng nói: “Này, anh nhỏ tiếng một chút.’’
Ngộ nhỡ mấy người bọn họ bị phát hiện thì không hề tốt chút nào.
Mặc dù cũng không được tính là nhân vật nổi tiếng gì, nhưng nếu như bị người khác phát hiện, bọn họ chỉ còn cách dẹp đường hồi phủ. Đồ Nam vội vàng làm một động tác tỏ ý mình sẽ khóa miệng lại, thể hiện mình sẽ là người vô hại đáng tin cậy.
Tùy tiện ăn một vài thứ gì đó, Đồ Nam khôi phục lại tinh thần hăng hái như lúc đầu, chuẩn bị tiếp tục chơi trò mới.
Vào giờ này, người đến công viên đã dần nhiều hơn, bọn họ quyết định tốc chiến tốc thắng, thừa dịp còn chưa phải xếp thành hàng dài mà chơi xong mấy trò chơi hấp dẫn nhất.
Đồ Nam liệt kê ra mấy trò chơi mạo hiểm từ Gyro Swing vòng xoay lớn, tàu lượn siêu tốc, đến nhảy cầu để lựa chọn, cuối cùng vẫn quyết định ưu tiên phái nữ trước, chính mình tự thể hiện sự phong độ lịch lãm.
Nguyễn Thu Thu: “Tôi cái gì cũng được.’’
Ôn Thiến: “Vậy thì chơi Gyro Swing vòng xoay lớn đi.’’
Trong lòng Đồ Nam âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trò chơi này, không hề khiến người chơi sợ hãi chút nào, mấy người bọn họ sẽ ngồi quanh thành một vòng, nếu như có sợ thì cũng hòa chung tiếng hét với mọi người xung quanh, nói thể nào cũng không mất mặt.
Nguyễn Thu Thu: “Ừ.’’
Nguyễn Thu Thu còn sợ trong lòng Trình Tuyển còn bóng ma tâm lý, lần trước sau khi anh chơi một vòng, trên đường trở về lại tỏ ra không hề vui vẻ chút nào, cô sợ đêm đến anh không ngủ được. So với dáng vẻ lo lắng thấp thỏm không yên của Nguyễn Thu Thu, vẻ mặt của Trình Tuyển lại bình tĩnh hơn nhiều, anh đút một tay vào túi, một tay cầm trứng cuốn không biết đã mua từ lúc nào cho vào miệng ắn.
Nhìn bộ dáng chỉ chuyên tâm vào việc ăn uống của anh, không hiểu tại sao cô lại cảm thấy có mấy phần… Đáng yêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Thu Thu nhìn một cái, trong lòng chỉ muốn tiến lên xoa xoa khuôn mặt của Trình Tuyển.
Trên thế giới này sao lại có một cẩu nam nhân đáng yêu như thế này chứ?
Tâm tình của Nguyễn Thu Thu vô cùng phức tạp.
Đến lượt mấy người vừa vặn còn lại mấy ghế trống, sau khi bọn họ ngồi trên ghế, chắc chắn biện pháp an toàn không có vấn đề gì, chỉ việc chờ đợi nhân viên công tác bắt đầu.
Một chàng trai trẻ cách bọn họ không xa đang chăm chú nhìn xuống điện thoại, có vẻ như muốn quay video, hắn cố định vị trí máy quay để cho ống kính có thể quay được cả khuôn mặt hắn.
Đúng lúc này, vòng quay chậm rãi đung đưa.
Một chút, lại một chút.
“…”
Nguyễn Thu Thu lặng lẽ bắt lấy bàn tay Trình Tuyển, nắm chặt, giống như mang đến cho anh một liều thuốc an thần. Trình Tuyển ngồi bên cạnh cầm ngược lại tay cô, lòng bàn tay anh khô ráo ấm áp, bao bọc với nhiệt độ vừa phải, khiến Nguyễn Thu Thu lần đầu tiên cảm giác được, chơi trò chơi mạo hiểm là một sự thử thách ngọt ngào.
Bánh xe chợt quăng mình giữa không trung, tầm mắt bỗng nhiên chao đảo, trong phút chốc tựa như được đưa lên trời cao.
Trình Tuyển đột nhiên nắm chặt cánh tay Nguyễn Thu Thu.
“Đừng sợ, đừng sợ.’’ Nguyễn Thu Thu an ủi anh.
Lúc này.
Bên trái của cô vang lên tiếng gào thét thê thảm của Đồ Nam: “A, a, a…’’
Nguyễn Thu Thu: “…”
Trình Tuyển: “…”
Chẳng hiểu tại sao, nghe được tiếng kêu thảm thiết như giét heo này, đột nhiên cảm thấy bánh xe lớn này cũng không mạo hiểm như vậy nữa. Mấy hành khách ngồi thành một hàng cũng gào thét như Đồ Nam, nhưng chẳng có người nào giọng to rõ như hắn, hắn vừa phát ra âm thanh, mọi người rối rít cười ầm lên, một chút kích thích khẩn trương của trò chơi cũng bị phá hỏng không còn một mảnh.
Thế là, trên bánh xe chỉ còn vang vọng tiếng hét có nhịp điệu của Đồ Nam.
Ngay cả Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy… Qủa thực là, xấu hổ chết người.
So với Trình Tuyển lúc căng thẳng chẳng qua chỉ là cơ thể cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch, trong lòng sợ gần chết, nhưng ngoài mặt còn muốn cậy mệnh.
Nhìn dáng vẻ này của anh, Nguyễn Thu Thu thật sự không biết nên đau lòng hay là buồn cười.
Sau khi xuống bánh xe, Đồ Nam một tay vịn tường, duỗi đầu ngón tay run lẩy bẩy ra.
“Anh cảm thấy, cũng chả có gì đặc biệt.’’
Ôn Thiến vừa tức giận vừa buồn cười, lạnh lùng lườm hắn một cái: “Tôi sắp bị anh ồn ào đến chết rồi.’’
“Đó là anh bắt chước những văn nhân thời Ngụy Tấn gào thét để bày tỏ những cảm xúc bên trong nội tâm không bị trói buộc bởi bất cứ điều gì.’’
“Im miệng.’’ Cô thư ký nhỏ nói ra tiếng lóng của hai người còn lại.
Bọn họ ngồi trên băng ghế nghỉ ngơi, nói đúng ra là đang đợi Đồ Nam khôi phục lại tinh thần.
Mặc dù Ôn Thiến cũng hơi sự những trò chơi mạo hiểm này, nhưng cô không sợ độ cao, những lúc sợ thì khẽ nhắm mặt lại là được rồi. Chỉ có tiếng ồn độc hại của Đồ Nam khiến cho cô không thể nào chịu nổi, quả thực sắp không thể kiềm chế được là bật thốt lên những ói máng trong lòng, tẩn cho Đồ Nam một trận ra trò.
Nhưng mà, nể tình những biểu hiện chật vật của Đồ Nam lúc còn ở trên kia, cô đành cố gắng nhẫn nhịn.
Đồ Nam còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã đòi đi đến nhà ma chơi.
Nguyễn Thu Thu không nhịn được hỏi: "Anh chắc chắn?"
"Đương nhiên!"
Đồ Nam nghĩ, hắn không quá am hiểu những trò chơi mạo hiểm trên không trung đã đành, nhưng loại nhà ma này, hắn đường đường là một nam nhi đại trượng phu, là một người theo chủ nghĩa duy vật vĩ đại, sao thể bị những nhân viên trong trang phục ma quỷ dù dọa được? Sau đó hắn sẽ chứng minh cho mọi người thấy rõ, cái gì mới gọi là sức mạnh của một người bạn trai chân chính?
Nguyễn Thu Thu: Lần này xong rồi.
Lầm trước ở trong nhà ma, Trình Tuyển bị dọa đến không thể nói thành lời, lần này cô nhất định phải chủ động nắm lấy tay anh.
“Nếu như anh sợ thì hãy nói với em nhé.’’
Thính lực kẻ gian của Đồ Nam vô cùng tốt, ngay lập tức đi lên phía trước nháy nháy mắt: “Boss lại sợ những thứ này sao, không sao không sao, tôi tới….Khụ khụ khụ, coi như tôi chưa nói gì.’’
Tầm mắt Trình Tuyển vốn dĩ đang rơi vào trên cánh tay của Nguyễn Thu Thu đang nắm chặt lấy tay mình, sau khi nghe được những cẩu ngôn cẩu ngữ của Đồ Nam, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào hắn, dọa đến Đồ Nam giật mình một cái.
Mặc dù muốn boss đến đây để làm nổi bật hắn, nhưng Trình Tuyển là người ai, hắn cũng không phải không biết.
Trêu chọc đến Trình Tuyển, chỉ sợ hắn không thể gánh nổi hậu quả.
Bốn người được nhân viên cho vào trong.
Trước mặt bỗng nhiên chỉ còn một màu đen kịt, Nguyễn Thu Thu cảm nhận rõ ràng cơ thể Trình Tuyển trong nháy mắt trở nên cứng đờ, mặc dù bề ngoài vẫn duy trì một dáng vẻ vân đạm phong khinh.
Hai người còn lại vẫn tỏ ra bình thường, nhưng rõ ràng Ôn Thiến có chút khẩn trương, cẩn thận dò xét xung quanh, Đồ Nam lại an ủi cô đừng sợ, nếu như cần, lồng ngực hắn chính là tấm lá chắn kiên cường nhất của cô.
Có lẽ nhìn bọn họ nhơn nhớt méo mó, ngay cả nhân viên công tác cũng không thể nhìn nổi, còn chưa đi được hai bước, đột nhiên một cái đầu lâu từ trên trời rơi xuống.
Mặt mũi dữ tơn, máu me dầm dề, một cái đầu lâu, con ngươi cực lớn đối diện với ánh mắt của Đồ Nam.
Bốn người ngây người sững sốt ngay tại chỗ, ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
Vẻ mặt Đồ Nam trong nháy mắt cứng đờ.
Ngữ khí của hắn yếu ớt: “…Làm sao bây giờ, tôi cảm thấy… Một giây tiếp theo tôi sẽ ngất mất…’’
Nguyễn Thu Thu: “Không sao!’’ Nói rồi, cô nhanh chóng cầm lấy đầu lâu cố gắng ném đi thật xa.
Dưới cái nhìn chăm chú trợn mắt hốc mồn của hai người, Nguyễn Thu Thu không thèm quan tâm xoa xoa thuốc màu sền sệt trên tay. Trình Tuyển lặng lẽ nhích đến bên cạnh Nguyễn Thu Thu, cố gắng dính sát vào người cô nhất có thể mới có thể cảm nhận được cảm giác an toàn. Đồ Nam cũng lặng lẽ dời đến bên người Trình Tuyển, cọ cọ vào bạn trai của Nguyễn Thu Thu.
Vì tinh thần quá căng thẳng, nên hắn hoàn toàn không hề chú ý đến ánh mắt chết chóc của ông chủ.
Trong mắt Ôn Thiến lấp lánh những chấn nhỏ giống như những vì sao trên trời: “Thu Thu, chị thật lợi hại.’’
Nguyễn Thu Thu vô cùng khiêm tốn: “Không có gì, không có gì, chỉ là chị đã quen thuộc với những kịch bản trong nhà ma rồi.’’
Cô vừa dứt lời, lại một cánh tay giả rớt xuống, Đồ Nam bị dọa hét lên một tiếng, giống như một con gấu túi, ôm chặt lấy Trình Tuyển không buông.
Hai người còn lại: “…”
Trình Tuyển cố gắng nhẫn nhịn một lúc lâu mới không đạp hắn một cước văng ra ngoài: “…Buông ra.’’
Đồ Nam bắt đầu luống cuống.
Nhà ma này không dễ chơi chút nào!
Trong miệng hắn vừa lẩm bẩm cái gì mà dân giàu nước mạnh, xã hội công bằng,vừa hốt hoảng ngó nghiêng xung quanh, sớm đã quên mất phải thể hiện phong thái mạnh mẽ của mình với Ôn Thiến. Tình cảnh kia muốn bao nhiêu bất lực thì có mấy bấy nhiêu bất lực, ngay cả Ôn Thiến nhìn thấy cũng không đành lòng.
Sau đó, trong tiếng quỷ khóc sói gào thỉnh thoảng của Đồ Nam và sự run lẩy bẩy của Ôn Thiến, Nguyễn Thu Thu và Trình Tuyển lại yên tĩnh như gà, môt người cảm thấy một chút cũng không có ý nghĩa, môt người thì bị dọa sợ, mặt mũi cứng ngắc đi bên cạnh Nguyễn Thu Thu.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu không khỏi đau lòng.
Sớm biết thế này đáng lẽ ra phải nên từ chối Đồ Nam mới đúng.
Hôm nay Trình Tuyển có lẽ lại phải nhớ lại cơn ác mộng đáng sợ lần trước, tâm trạng nhất định sẽ không tốt đẹp cho nổi.
Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng hỏi: “Anh ổn chứ?’’
Trình Tuyển trầm mặc trong chốc lát.
Nếu như bình thường, anh tuyệt đối sẽ không nói một lời, nhưng giờ phút này, đối mắt với sự ân cần của Nguyễn Thu Thu, trong nhà ma tối mịt, anh thản nhiên nhích gần đến cô, nắm chặt cánh tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, cảm nhận sự quan tâm hiếm có của Nguyễn Thu Thu.
Giọng nói Trình Tuyển nghe có vẻ hơi ủy khuất: “Anh muốn ôm em một cái.’’
Một lời này khiến trái tim của Nguyễn Thu Thu như muốn tan theo.
Ngay khi cô muốn đưa tay ra ôm chặt lấy Trình Tuyển thì Đồ Nam đột nhiên hét lên một tiếng, nhảy dựng lên ôm lấy Trình Tuyển không cảm giác. Trình Tuyển mặt không cảm giác, giống như đang ném một thứ rác rưởi mà đẩy Đồ Nam ra, người đàn ông vừa rồi còn tỏ ra đáng thương tội nghiệp cầu cái ôm vuốt ve trong nháy mắt biến thành âm hồn dã quỷ, Đồ Nam bị dọa không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Khôi phục lại mấy phần tỉnh táo, tiếp tục yên lặng đi về phía trước, Trình Tuyển không nhận được cái ôm lại bắt đầu sâu kín nhìn chăm chú vào Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu buồn cười vươn cánh tay ra, đúng lúc này, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, giống như có tiếng hít thở phảng phất bên tai, khiến Ôn Thiến cũng dựng cả tóc gáy, muốn nũng nịu nhào vào trong vòng tay của Đồ Nam, nhưng Đồ Nam lúc này còn thê thảm hơn cả cô, giữ chặt lấy Trình Tuyển không buông.
Trình Tuyển trơ mắt nhìn cái ôm của mình một lần nữa biến mất trong tiếng kêu gào của người nào đó.
“…”
Một đợt sóng chưa hết đợt sóng khác đã tới, một đám người từ trong một phòng khác lao ra, kêu khóc om sòm chạy thật nhanh về phía bọn họ, phía sau còn có một nhân viên làm trong nhà xác bệnh viện, từng người từng người giương nanh múa vuốt, ồn ào đuổi theo.
Trong bóng tối không thể nhìn lấy rõ, đám người kia bối rối chen chúc này, Đồ Nam hoảng sợ hô một tiếng, vội vàng nắm lấy cánh tay “Ôn Thiến’’ chạy về phía trước.
Sức lực của hắn rất lớn, lại trong lúc hoảng loạn, dễ dàng kéo lấy đối phương trốn tránh đám người đáng sợ đi đến một căn phòng khác.
Đám người tản đi hết, không gian lại khôi phục sự yên tĩnh.
…
Nguyễn Thu Thu đứng yên tại chỗ, Ôn Thiến đang đứng ở bên cạnh mờ mịt ôm chặt lấy cánh tay cô, hai người trố mắt nhìn nhau, không khỏi rơi vào trầm tư.
Cho nên, Đồ Nam đã túm Trình Tuyển chạy đi mất sao?
Nguyễn Thu Thu an ủi cô: “Đừng sợ, chị ở đây.’’
Trong ánh mắt của Ôn Thiến lần nữa lóe lên sự sùng bái: “Vâng.’’
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc lâu sau, có lẽ Đồ Nam lại gặp phải thứ gì đó đáng sợ, cách đó không xa vang lên tiếng gào thét của hắn, Nguyễn Thu Thu nương theo nơi phát ra âm thanh, nắm tay Ôn Thiến dẫn cô đến một căn phòng khác.
Cô mở cửa, bước chân của hai người dừng lại, lặng lẽ đưa mắt nhìn hai người đàn ông đang đứng trong bóng tối. Bên cạnh bọn họ là một đống mô hình ma quỷ, dáng vẻ quái dị dọa người, ngay cả Ôn Thiến cũng sợ hết hồn.
Hai người đàn ông to lớn sợ đến ngây người.
Trình Tuyển cứng ngắc tại chỗ không dám cử động.
Đồ Nam run lẩy bẩy không dám cử động.
So với hai người này, Nguyễn Thu Thu và Ôn Thiến bình tĩnh đến lạ thường. Nguyễn Thu Thu buồn cười nhìn hai người đàn ông bị dọa biến thành hai pho tượng, trong chốc lát giống như đang hoán đổi giới tính, cô và Ôn Thiến hẳn là những người bạn trai mạnh mẽ của hai người kia.
Nguyễn Thu Thu bước lên giang hai cánh tay ra, ôm lấy Trình Tuyển, an ủi những cảm xúc đang dậy sóng trong lòng anh. Mặc dù cô còn thấp hơn Trình Tuyển nửa cái đầu, nhưng vô cùng có khí thế, Trình Tuyển ngoan ngoãn được Nguyễn Thu Thu ôm vào trong ngực, hơi thở tràn ngập mùi hương dịu nhẹ trên người cô, tâm tình bình tĩnh trở lại.
Đồ Nam liếc hai vợ chồng nhà kia, lại liếc về phía cô thư ký nhà mình.
Ôn Thiến giận dữ: “Anh đừng mơ tưởng!’’
...
Sau khi đi ra khỏi nhà ma, gần như người nào cũng đổ đầy mồ hôi, đôi chân Đồ Nham mềm nhũn hơn nửa, tuyển bố đời này không bao giờ bước chân đến công viên trò chơi nữa.
Nhân cơ hồi này, Nguyễn Thu Thu đền nghị bọn họ tách nhai ra chơi riêng một hồi, hai tiếng sau lại tập hợp lại. Ngoại trừ Ôn Thiến không tình nguyện một chút, những người còn lại đều rất hài lòng, không đợi hai người kia trả lời, Trình Tuyển đã nắm tay Nguyễn Thu Thu rời đi.
Cách đó rất xa, Nguyễn Thu Thu nhìn thấy Ôn Thiến đi ở phía trước, Đồ Nam lẻo đẽo theo sau, hai người kia đi về phía khu ngựa gỗ xoay, chắc là muốn chơi một số trò không có lực sát thương nữa.
Có lẽ Đồ Nam đã quên mất mục đích ban đầu khi đến đây của mình.
Nguyễn Thu Thu buồn cười nói: “Đồ Nam thật sự đã đánh giá cao bản thân mình. Anh ta cho là người phụ nữ nào cũng nhát gan hơn đàn ông sao? Chưa chắc đâu.’’
Ánh mắt Trình Tuyển lưng chừng.
Hai người đi đến một dãy sạp hàng trước mặt, đều là một số trò chơi nhỏ, có bắn , có đánh, có ném vòng, có gắp thú nhồi bông, đầy đủ các loại trò chơi nhỏ. Nguyễn Thu Thu tự nhận mình là hố đen trong trò chơi, cô đã từng bỏ vào đó không biết bao nhiêu là nhân dân tệ, nhưng muốn thắng mấy loại này còn khó hơn cả lên trời.
Nhưng mà, hôm nay cô đến đây để chơi nha, chỉ đơn giản là để giải trí.
Nguyễn Thu Thu lôi kéo Trình Tuyển, vô cùng háo hức nói: “Anh muốn chơi cái nào? Chúng ta cùng chơi.’’
Trình Tuyển không có hứng thú thu hồi tầm mắt, ánh mắt lại rơi vào kẹo bông đương xanh xanh đỏ đỏ trong quán nhỏ.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Mấy phút sau.
Trình Tuyển cầm một cây kẹo đường cực lớn màu sắc rực rỡ trên tay, giống như đang chơi game, tập trung tinh thần ăn kẹo, thậm chí trên mặt dính mấy sợi bông cũng không hề phát hiện ra. Nguyễn Thu Thu cảm thấy cô cùng thú vị, cứ để cho anh tiếp tục ăn kẹo bông của mình, còn mình thì dùng tiên mua mười mấy lượt chơi gắp thú.
Mười mấy cái đều không trúng, rất tốt, những điều này đã nằm trong dự liệu.
Nguyễn Thu Thu lại đi chơi bắn súng, một quả bóng cũng không băn trúng. Rất tốt, khó như vậy không trúng cũng là chuyện bình thường.
Ông chủ ở đây là một chàng trai trẻ tuổi, cười ha hả nói: “Không sao, không sao, tiểu cô nương, tôi cho cô thêm mấy cái.’’
Nguyễn Thu Thu hơi xấu hổ: “Không được, không được. Không chừng tôi còn lớn tuổi hơn cậu đấy, tôi đã hai mươi mấy tuổi rồi.’’
“Thế sao, tôi còn tưởng rằng cô còn đang học cao trung đấy.’’
Lúc này, sau lưng có một cặp tình nhân đang đợi, nhìn dáng vẻ, khuôn mặt xem ra còn rất trẻ, chỉ khoảng chừng, mười sáu mười bảy tuổi, có lẽ đều là học sinh cao trung. Cô gái hơi không kiên nhẫn, không nhận ra được lời nói oán trách của mình không nhỏ, Nguyễn Thu Thu có thể nghe thấy rõ ràng.
“Thật phiền, tuổi tác lớn như vậy, còn giả vờ ngây thơ cái gì, có thể nhanh hơn một chút được không, tôi chờ đến phiền rồi.’’
Nam sinh bên cạnh thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Em đừng nói lớn như vậy được không?’’
“Em lớn tiếng thì sao, em không thể than phiền một chút được sao? Nếu như không phải vì cặp áo tình nhân hình khủng long kia, em cũng không thèm tốn thời gian ở đây chờ bọn họ đâu. Kỹ năng chơi kém như vậy, em không hiểu cô ta có nghị lực lớn như thế nào mà đến giờ còn không chịu từ bỏ nữa.’’
Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt.
Vốn dĩ cô đã định rời đi, nhưng nếu thật sự bỏ tiền ra mua đạn, mà một cái cũng không trúng được, khẳng định sẽ bị người kia cười nhạo đến chết.
“Cầm giúp anh.’’
Trình Tuyển bỗng nhiên đưa kẹo bông đường đã ăn được một nửa nhét vào trong tay Nguyễn Thu Thu.
Dưới ánh mắt khó hiểu của cô, Trình Tuyển lấy một tờ khăn giấy ra tay, tỏ ý với ông chủ một lần nữa. Một lần ít nhất sáu viện đạn, Trình Tuyển ngồi trên ghế, Nguyễn Thu Thu cầm kẹo bông đường cho anh, bỗng nhiên nghe anh hỏi: “Em muốn cái gì?’’
Nguyễn Thu Thu: “A… Em cảm thấy…’’
Trình Tuyển ngồi trên ghế, tùy tiện sờ mó súng đồ chơi trong tay, thuận tiện nâng vành mũ lên cao một nửa. Chân anh quá dài, không thể làm gì khác hơn là phải giang ra, có vẻ như cái ghế này giống ghế dành cho trẻ em hơn.
Nguyễn Thu Thu thực sự không nghĩ đến, Trình Tuyển lại chơi những loại trò chơi này không tệ chút nào. Dưới ánh mắt chăm chú nghẹn họng nhìn trân trối của mấy người xung quanh, bằng bằng mấy tiếng, mỗi một phát đều bắn vỡ một quả bóng, tốc độ cực nhanh. Lần này, đến cả đôi tình nhân nhỏ phía sau cũng không lên tiếng, không hiểu tai sao, người đàn ông đang ngồi trên ghế lại tỏ ra hơi uể oải, toàn thân toát ra hơi thở bực bội mất hứng.
Trình Tuyển thả súng đồ chơi trong tay xuống, khuỷu tay chống trên mặt bàn, hờ hũng hất cằm về cặp áo tình nhân đang bày bên trên.
“Cái này đi.’’
“Được, được, không thành vấn đề.’’Ông chủ vô cùng lịch sự đưa cặp áp cho Trình Tuyển.
Trình Tuyển cầm lấy áo đôi rời đi, một tay nắm lấy cổ tay Nguyễn Thu Thu ra khỏi nơi này, một tay khác cầm kẹo bông đường, để lại một đôi tình nhân ngơ nhác nhìn theo, vẻ mặt lúc trắng lúc xanh.
Đợi đã, áo đôi của bọn họ.
Ông chủ cười lắc đầu một cái: “Cô gái nhỏ này vẫn nên đừng nói lung tung thì hơn.’’
….
Nguyễn Thu Thu cười híp mắt nhìn về phía Trình Tuyển.
Trình Tuyển cầm lấy kẹo bông đường bình tĩnh ăn, ánh mắt vừa rồi còn hơi sắc bén, lúc này chỉ còn lại sự hiền hòa dịu dàng.
Trình Tuyển là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, không thể nhìn được bất kỳ người nào dám bắt nạt cô. Mặc dù tranh giành cặp áo đôi hình hoạt hình này với hai đứa học sinh cao trung ranh con nhìn có vẻ ngây thơ nhưng Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cô thỏa mãn ôm lấy áo đôi, nói: “Lần sau chúng ta đi hẹn hò sẽ mặc cái này.’’
“Được.’’ Anh cúi đầu xuống nhìn cô, ánh mặt vô thức trở nên dịu dàng.
Anh nhích đến gần muốn hôn Nguyễn Thu Thu.
Nguyễn Thu Thu: “…Có kẹo dính trên mũi anh kìa.’’
Trình Tuyển: “Ồ.’’
Hai người bọn học hơi không ít trò chơi, đến mức ngay cả Nguyễn Thu Thu cũng đã sức cùng lực kiệt. Kỳ kinh nguyệt còn chưa qua, đi đi lại lại một thời gian dài như vậy, đã bắt đầu cảm thấy mỏi eo đau lưng rồi. Nguyễn Thu Thu đấm đấm eo hỏi: “Có phải sắp đến thời gian gặp mấy người Đồ Nam rồi không? Chúng ta về nhà chứ?’’
Đang nói chuyện, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Nguyễn Thu Thu nhận điện thoại, là của Đồ Nam.
Cách điện thoại di động cũng có thể cảm nhận được tâm trạng uể oải của Đồ Nam: “Tôi làm cho Ôn Thiến tức giận rồi, không thể gặp hai người nữa, tôi phải đi tìm cô ấy xin lỗi đây.’’
Nguyễn Thu Thu còn chưa kịp hỏi rốt cuộc hắn đã làm chuyện gì đến mức Ôn Thiến phải bỏ đi thì Đồ Nam đã vội vàng cúp điện thoại.
Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười: “Người này đúng thật là rắc rối.’’
Lúc này Trình Tuyển rất vui vẻ, không có con ruồi mang tên Đồ Nam quấy rầy, cả thế giới dường như yên tĩnh hơn nửa.
“Về nhà thôi.’’ Anh nói.
“Được.’’
Tối hôm đó, Trình Tuyển mượn cớ bị nhà ma dọa sợ, tỏ vẻ đáng thương cần phải được an ủi, cuối cùng cũng như mong muốn được ôm Nguyễn Thu Thu vào trong ngực ngủ một giấc.
Mặc dù chỉ có thể nhìn, không thể ăn.
Nguyễn Thu Thu thông cảm ngày hôm nay anh đã quá lo lắng sợ hãi, liền mặc anh muốn làm gì thì làm.
Hai người ôm nhau ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm tỉnh lại, Trình Tuyển lặng lẽ thừa dịp Nguyễn Thu Thu còn ngủ chiếm chút lợi lốc, ví dụ như hôn hôn chẳng hạn, nhưng Nguyễn Thu Thu đang ngủ say lại bị âm thanh báo có tin nhắn của Phó Tử Trừng làm thức tỉnh.
"Chị dâu, chị dâu, nhanh xem hot search ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Nguyễn Thu Thu không hiểu cho lắm.
Hot search cái gì? Không phải Gia Trừng lại lên hot search rồi chứ?
Nguyễn Thu Thu mở ra thì nhìn thấy một hot search mang tên “Người đàn ông kêu gào thảm thiết trong công viên.’’
“…”
Không hiểu tại sao, cô có một dự cảm bất thường.
Nguyễn Thu Thu mở video ra.
Trong màn ảnh video kia chính là lúc bốn người bọn họ vừa lên bánh xe, người quay rõ ràng là nam sinh mà cô đã nhìn thấy. Mở đầu video vang lên bài hát “Thái Sơn nhà kế bên” đang thịnh hàng gần đây, lời bài hát sôi động hát lên: “Anh là Thái Sơn nhà bên cạnh, dây leo trói chặt tình yêu, nghe anh nói….’’
Một giây tiếp theo, một tiếng kêu thảm thiết giống như đã từng quen biết vang lên:
“A, a a a a …’
Vô cùng vô cùng phù hợp với nhạc nền của video, vô cùng…
Nguyễn Thu Thu nghĩ, nếu như Đồ Nam nhìn thấy video này, nhất định sẽ càng thêm khẳng định đời này không bước vào công viên trò chơi nửa bước nữa.
……..
Lời của dịch giả: Nếu bạn nào đã đang và sẽ nghe bài hát “Thái Sơn nhà kế bên” thì sẽ hiểu phía sau lời bài hát được trích đoạn phía trên là một phần đệm của ca sĩ tương tự như tiếng hét của anh bạn Đồ Nam.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro