Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Chương 90

Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc

2024-11-14 01:02:07

Từ bệnh viện về đến nhà, suốt quãng đường đi, Trình Tuyển vẫn không nói lời nào.

Nguyễn Thu Thu liếc trộm anh mấy lần, vào nhà, cô vừa đổi giày vừa nhỏ giọng hỏi Trình Tuyển: “Anh có đói bụng không? Anh có muốn ăn gì đó không?’’

Mặc dù Trình Tuyển ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn rất khổ sở, một người yên lặng hướng nội luôn tỏ ra như vậy. Cho dù bình thường thích nhất là được ăn, nhưng lúc này hẳn cũng nuốt không trôi mới đúng, Nguyễn Thu Thu vừa nói xong liền hối hận ngay lập tức. Cô có thể thông cảm cho tâm trạng của anh lúc này, có lẽ bây giờ điều anh cần nhất là một không gian thật yên tĩnh, sao có thể nghĩ đến chuyện ăn uống.

Trình Tuyển nói: "Một tô mì."

Nguyễn Thu Thu: "... Cái gì?"

Giọng điệu của Trình Tuyển vô cùng chắc chắn và trịnh trọng: “Thêm hai quả trứng gà.’’

Nguyễn Thu Thu: “…”

Ăn mì thì ăn mì, thêm trứng thì thêm trứng, dù sao con người cũng cần phải bổ sung thể lực. Mì sợi được bỏ vào trong nước sôi, cô im lặng chờ đợi mì chín, nhưng không phát hiện Trình Tuyển đang đứng bên tủ lạnh, lặng lẽ nhìn cô nấu mì. Nguyễn Thu Thu cho Trình Tuyển thêm ba quả trứng gà, cô không có khẩu vị, chỉ muốn nấu một bữa thật ngon cho anh.

Tô mì được đặt trên bàn, Trình Tuyển yên lặng cúi đầu ăn mì, Nguyễn Thu Thu ngồi đối diện anh, một tay chống cằm, không mục đích đánh giá phòng bếp. Cô đang muốn tìm chủ đề nói chuyện, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào mới phải.

Một người ăn mì, một người ngẩn ngơ.

Trình Tuyển ăn được vài miếng, bỗng nhiên đứng lên.

Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, hỏi: “Sao vậy? Không ngon sao?’’

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Trình Tuyển cầm ra một bát đũa trở lại chỗ ngồi, san ra một một ít mì, một quả trứng gà, đổ một ít canh, lúc này mới bưng đến trước mặt Nguyễn Thu Thu.

“Ăn đi.’’

Trong khoảnh khắc này, Nguyễn Thu Thu vô cùng cảm động.

Trình Tuyển còn biết chia sẻ đồ ăn cho cô? Qủa thực giống như cướp cơm từ trong miệng chó dữ, còn quý báu hơn cả lãng tử quay đầu!

Nguyễn Thu Thu cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, lúc này, cô chỉ thực sự muốn nghiên cứu kỹ càng cách làm Mãn Hán toàn tịch như thế nào thôi.

Trình Tuyển chậm rãi nói: "À đúng rồi."

Nguyễn Thu Thu: "?"

"Hôm nay là em nợ anh đấy, lần sau nhớ trả lại.’’ Trình Tuyển chỉ chỉ vào bát mì trước mặt Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu: "..."

Cô đây là đang tự mình đa tình sao? Qủa nhiên cẩu nam nhân vẫn là cẩu nam nhân!!!.

“Cái này là do em làm đấy, anh ăn một miếng thì sẽ là của anh sao?’’ Nguyễn Thu Thu phản bác một câu.

Trình Tuyển còn khẳng khái quả quyết: “Đúng vậy!’’

Nguyễn Thu Thu: “…Anh đang suy luận theo kiểu cường đạo đấy.’’

Trình Tuyển chỉ vào quả trứng chần nước sôi mà mình đã ăn qua: “Của anh.’’

Lại chỉ Nguyễn Thu Thu: “Của anh.’’

Lúc đầu Nguyễn Thu Thu còn ngạc nhiên chớp chớp mắt mấy cái, sau đó ý thức được hàm nghĩa sâu xa trong lời nói này của Trình Tuyển. Khuôn mặt cô ngay lập tức đỏ rực, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trừng mắt liếc anh một cái.

“Im miệng, lúc ăn cơm không được nói chuyện.’’

...

Bởi vì khúc nhạc đệm vừa rồi, bầu không khí giữa hai người lại khôi phục trở về như thường ngày, cũng khiến cho Nguyễn Thu Thu thoải mái hơn một chút.

Trình Tuyển vẫn giống như bình thường, sau khi ăn mì xong thì lặng lẽ thu dọn bát đĩa đi rửa. Anh đặt bát đĩa vào trong bồn nước, mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn, khẽ cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau vẫn không thấy nhúc nhích.

Nguyễn Thu Thu mím môi, đi lên phía trước: “Nếu anh không muốn rửa thì cứ để đó đi.’’

"..."

Trình Tuyển xoay người lại, giang hai tay ra, buồn rầu nói: “Ôm anh.’’

Trong lòng Nguyễn Thu Thu mềm nhũn, vòng tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực anh. Gò má dám chặt vào lớp áo mềm mại, phảng phất như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh. Trình Tuyển chậm rãi thu tay về, ôm cô vào trong ngực mình.

Hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau thật lâu, lâu đến mức chân tay của Nguyễn Thu Thu muốn tê rần rồi.

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được nữa: “Buông tay ra đi.’’

“Không thích.’’ Trình Tuyển vẫn kiên quyết.

Nguyễn Thu Thu: “Anh cứ buông ra trước đi.’’

“…”

“Em muốn đi vệ sinh.’’

Trình Tuyển: “Anh đi với em.’’

“Anh muốn chết đúng không?’’

Cái ôm của hai người kết thúc tại đây.

Sức khỏe của ba Trình càng ngày càng tệ, cho dù đã được dùng loại thuốc đắt đỏ, mời chuyên gia trị liệu, nhưng vẫn không thể ngăn cảm được cơ thể nhanh chóng xuống dốc. Điều hắn cần làm bên bây giờ chính là hưởng thụ quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình.

Ba Trình không cưỡng cầu Trình Tuyển đi qua chăm sóc, giữa hai cha con bọn họ còn ngăn cách nhau vài chục năm lạnh lùng xa cách, không phải chỉ cần một câu xin lỗi thì có thể tiêu tan mọi chuyện.

Trong lòng hai người đều hiểu rõ chuyện này.

Nguyễn Thu Thu biết, cô và Trình Tuyển đến bệnh viện lần này chắc sẽ là lần cuối cùng gặp mặt ba Trình, Trình Tuyển tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện lần thứ hai nữa đâu.

Cô nằm trên giường, không hề buồn ngủ chút nào, lại là một đêm gian nan.

Nguyễn Thu Thu trầm tư nhìn lên trần nhà.

Khúc Vi không cầm được tiền, bây giờ vừa bị phá sản vừa phải trả nợ… Nguyễn Thu Thu không thể không nghĩ đến giấc mơ ấy của mình. Trong giấc mơ, Khúc Vi vẫn một mình nói gì đó với Trình Tuyển, nhưng Trình Tuyển vẫn tỏ ra thờ ơ không quan tâm, cho đến khi bà ta bắt đầu cầu xin, bắt đầu tức giận, sau đó…

Một bóng người xông lên phía trước, cầm dao đâm vào người Trình Tuyển rồi nhanh chóng chạy trốn.

Cô hơi bất an che ngực. Không thể nào, chẳng lẽ giấc mơ kia là giấc mơ dự báo sao, để cho cô sớm thấy được Trình Tuyển chết như thế nào ở đời trước sao?

Một chữ “Chết” kia giống như một bóng ma cứ luẩn quẩn không đi trong đầu Nguyễn Thu Thu.

Từ khi những lời của Từ Bích Ảnh giống như đang nguyền rủa thoát ra khỏi miệng cô ta, trong lòng Nguyễn Thu Thu vẫn một mực lo lắng bất an. Bây giờ Khúc Vi chính là cái quả bom hẹn giờ, nếu như không biết được động tĩnh của bà ta, Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không thể yên tâm được.

“Cốc, cốc, cốc.’’

Căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, dọa Nguyễn Thu Thu giật nảy mình.

Bên ngoài vang lên âm thanh chậm rãi của Trình Tuyển: “Em ngủ chưa?’’

Nguyễn Thu Thu: “Có chuyện gì vậy?’’

Trình Tuyển: “Máy điều hòa trong phòng anh bị hư rồi, lạnh quá.’’

Điều hòa bị hư?

Nhưng mà, mùa xuân cũng đã trôi qua hơn nửa, sắp được thay quần áo mỏng hơn rồi, tại sao lại lạnh, hơn nữa còn có thể đắp chăn mà.

Nguyễn Thu Thu ngồi dậy, mở cửa phòng ngủ thì thấy Trình Tuyển đang ôm chăn đứng ngoài cửa, dáng vẻ yếu ớt đáng thương lại bất lực, lặng lẽ ngước mắt nhìn cô chăm chú, anh hà hơi từng cái, nói: “Lạnh quá.’’

Thẳng bé bán diêm Trình Tuyển đã online rồi.

“…”

Nguyễn Thu Thu cản anh ngoài cửa: “Về phòng đi. Không được tới đây dành chăn.’’

Trên mặt Trình Tuyển viết rõ hai chữ vô tội, làm ra vẻ như Nguyễn Thu Thu đang cố tình gây sự: “Anh không dành chăn, anh dành giường.’’

“Không phải đều giống nhau sao?’’

Trình Tuyển ôm chặt chăn trong tay, chỉ chỉ vào chiếc giường phía trong phòng cô: “Của anh.’’

Lại chỉ vào Nguyễn Thu Thu: "Của anh.’’

Nguyễn Thu Thu: "..."

Hai người giằng co không ai chịu nhường ai, Trình Tuyển hiển nhiên vẫn một mực tỏ ra giống một con chó lang thang không có nhà để về, đáng thương nhìn Nguyễn Thu Thu. Trong lòng Nguyễn Thu Thu đã đưa ra một quyết định chắc chắn, dứt khoát đóng cửa lại, cách một cánh cửa bảo anh về phòng sách ngủ đi. Ngoài cửa vẫn không có bước chân, giống như không có ai đứng ngoài cửa, chỉ còn lại một sự yên lặng tĩnh mịch.

Nguyễn Thu Thu nghĩ, chỉ cần lạnh nhạt thờ ơ với Trình Tuyển một lúc, anh sẽ chán nản từ bỏ ý định mà trở về phòng mình.

Đột nhiên phải ngủ chung giường với một người khác, Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Từ nhỏ đến giờ, ngọai trừ lúc đi học thì ngủ lại ký túc xá tập thể, còn lại cô chưa từng có kinh nghiệm ngủ chung một giường với ai đâu.

Nguyễn Thu Thu ngồi trên giường, cố ý nói to: “Em đi ngủ đây, ngủ ngon.’’

Trình Tuyển ở ngoài cửa vẫn trầm mặc, không trả lời cô.

Một phút trôi qua.

Hai phút.

Năm phút.

Nguyễn Thu Thu vẫn không thể nằm được.

Trong lòng cô âm thầm than thở, biết được Trình Tuyển nhất định hiểu cô rất dễ mềm lòng, ăn mềm không ăn cứng, nhưng cô thực sự không thể ác độc mà hạ quyết tâm cứ để mặc Trình Tuển đứng ngoài cửa như vậy. Giống như Trình Tuyển thực sự là một con chó lang thang đáng thương, một mực chờ cô đến thu nuôi anh.

Nguyễn Thu Thu buồn bực xuống giường, đẩy cửa ra. Qủa nhiên Trình Tuyển vẫn còn đứng ở cửa, thậm chí còn giữ nguyên tư thế y hệt như lúc cô đóng cửa, thấy cánh cửa mở ra, hai mắt anh sáng lên, ôm chăn tội nghiệp nhìn cô.

Nguyễn Thu Thu nghiến răng nghiến lợi.

Có trời mới biết Trình Tuyển chỉ cần dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, mỗi lần nhìn cô như thấy này, lực sát thương lớn đến nhừng nào. Đừng nói là cô, ngay cả người có tâm địa sắt đá cũng phải thua trận.

Nếu không phải Nguyễn Thu Thu còn muốn giữ lại chút mặt mũi, cô thiếu chút nữa đã tiến lên ôm lấy Trình Tuyển dỗ dành.

Không được! Không thể cứ nhiều chuộng anh như thế này! Cứ thế này Trình Tuyển sẽ được đà lấn tới, cứ thế càng ngày càng quá đáng.

Nguyễn Thu Thu mặt không đổi sắc nói: “Chúng ta nói trước, em ngủ bên trái, anh ngủ bên phải, em sáu anh bốn, không được phép vượt qua khoảng cách an toàn, không được làm bất cứ hành động kỳ lạ nào, nằm xuống thì ngoan ngoãn đi ngủ…Này này!’’

Cô còn chưa kịp nói xong, Trình Tuyển đã làm như thân thuộc nắm tay nhỏ bé kéo cô đi về phía chiếc giường.

Nguyễn Thu Thu hơi luống cuống: “Anh đang là gì vậy?’’

Trình Tuyển rất tự nhiên nói: "Đi ngủ nha."

Nói ngủ quả nhiên là đi ngủ, hai người mỗi người cái chăn, bao bọc chặt chẽ cơ thể mình, theo như lệnh cấm nghiêm khắc của Nguyễn Thu Thu, hai mép chăn chính giữa giống như một đường ngăn cách vô tình, không cho phép Trình Tuyển vượt qua.

Mặt đối mặt quá xấu hổ, nằm ngang lại cảm thấy là lạ, tựa như hai người bọn họ thực sự làm điêu gì đó.

Nguyễn Thu Thu bao lấy chăn mền, trở mình, đưa lưng về phía Trình Tuyển. Ngay khi hai người đang yên tĩnh chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ, Nguyễn Thu Thu nhắm chặt mắt, vẻ mặt không hề buông lỏng, gương mặt vẫn một mực căng thẳng, dáng vẻ giống như đang nhẫn nại.

“Trình Tuyển, không được xoay người phía em ngủ.’’

Sau lưng vang lên giọng nói nhàn nhạt của Trình Tuyển: “Anh không có.’’

Nguyễn Thu Thu tiếp tục nhẫn nại: "... Hơi thở của anh phả vào trong gáy của em đấy.’’

Trình Tuyển: "Ồ."

Đối mặt với nguy hiểm sắp bị ăn một nện, cuối cùng Trình Tuyển rốt cuộc cũng khôi phục ham muốn sinh tồn, chậm rãi dịch chuyển ra xa, Nguyễn Thu Thu cũng làm như không cảm nhận được hơi thở yếu ớt phả vào cổ mình, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tận trái tim cô

Hai vợ chồng nhà khác đều đi ngủ như thế nào sao? Đối với một người yêu cầu cao về giấc ngủ của mình như cô, thực sự không thể tưởng tượng nổi nếu như hai người cùng đắp một chiếc chăn, vai kề vai, cảnh tượng đối phương hơi nhúc nhích một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến mình.

Như vậy thì sao mà ngủ được?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong đầu Nguyễn Thu Thu vẫn đang miên man suy nghĩ. Cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc Trình Tuyển có ngủ hay không, có ở sau lưng chăm chú nhìn cô không, trâm trạng của anh lúc này như thế nào, chắc có lẽ Trình Tuyển cũng là lần đầu tiên ngủ chung với người khác trên một chiếc giường.

“Hơi căng thẳng.’’ Trình Tuyển nói.

"... Hả?" Nguyễn Thu Thu kinh ngạc, "Tại sao anh biết em đang nghĩ cái gì?’’

Trình Tuyển chậm rãi nói: “Em đang nghĩ, hai người ngủ chung một giường, tại sao lại cảm thấy kỳ là như vậy?’’

Lại… Bị đoán trúng tất cả.

Trong không gian tối mù, rèn cửa sổ bị kéo cực kỳ kín mít, khiến cho Nguyễn Thu Thu chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn trên nóc nhà một cách mơ hồ. Cô rúc người vào trong chiếc chăn ấm áp, còn tưởng rằng lúc nằm trên một giường với Trình Tuyển sẽ thấp thỏm lo âu, không thích ứng được, bây giờ lại cảm thấy khá tốt.

Nguyễn Thu Thu hỏi: “Vậy anh cảm thấy thế nào?’’

So ra, Trình Tuyển hẳn càng không thích tiếp xúc với người khác hơn cô mới đúng.

Đối mặt với câu hỏi của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển yên lặng trong chốc lát.

“Cảm thấy, vốn dĩ phải như vậy.’’

"A..."

Câu trả lời này giống như đang thổ lộ, Nguyễn Thu Thu vô thức rụt người vào trong chăn. Cũng may lúc này trong phòng tối đen như mực, căn bản không thể nào thấy được dáng vẻ đỏ mặt của mình, mới khiến cho cô không cảm thấy xấu hổ như vậy.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Nguyễn Thu Thu nhìn chằm chằm vào trần nhà, chủ động mở miệng nói: “Mặc dù anh không để cho em quan tâm đến những chuyện này, nhưng… Em vẫn hơi sợ, Khúc Vi sẽ làm ra chuyện gì đó bất lợi cho anh.’’

Trình Tuyển nghiêng mặt sang một bên, yên lặng chăm chú nhìn cô.

“Lại gặp ác mộng sao?’’

Giấc mơ của Nguyễn Thu Thu có liên quan đến anh, chỉ vẻn vẹn mấy chứ này cũng đủ để cho Trình Tuyển không tự chủ được vui mừng.

“Không sao, chỉ là trong giấc mơ ấy em thấy Khúc Vi làm tổn thương đến anh.’’ Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Một số tình tiết trong đó rất giống với thực tế, cho nên, em hơi sợ.’’

"..."

"... Trình Tuyển? Anh ngủ rồi sao?"

Nguyễn Thu Thu đưa lưng về phía Trình Tuyển, cố gắng cuốn phần chăn còn lại của mình bao bọc lấy cơ thể, cô nghiêng người, lập tức vượt qua đường ranh giới, chạm vào chăn của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, khóe môi suýt nữa chạm vào hàm dưới của anh, cô hốt hoảng lùi về phía sau, để cho mình cách xa Trình Tuyển một chút.

Khoảng cách giữa hai người quá gần rồi.

Gần như có một thứ ánh sáng hỗn loạn nào đó chợt lóe rồi chợt biến mất, Trình Tuyển đang nhìn cô chằm chằm, bên trong ánh mắt kia dường như đang phun trào những cảm xúc không thể diễn tả thành lời, cố gắng đâm vào lớp bảo vệ mềm mại nhất trong trái tim cô.

Lúc đối mặt với anh, Nguyễn Thu Thu ha ha cười khan một tiếng, chợt phát hiện máy điều hòa trong phòng cô vẫn chưa được mở.

Người nào đó vừa nói lạnh, nhưng ở trong lòng cô lại cực kỳ bình tĩnh, nhất định là có dụng ý khách.

“Em đi mở điều hòa.’’

“Không cần.’’

“Vậy… Em…’’

“Đừng nhúc nhích.’’ Lời này của Trình Tuyển vô cùng thấp, tựa như đang cố đè nén cái gì đó, từ trong cổ họng phát ra hai chữ, âm cuối lại có vẻ hơi khàn khàn.

Nguyễn Thu Thu kinh ngạc nhìn về phía anh. Đôi mắt đã thích ứng được bóng đêm, cô có thể nhìn thấy được khuôn mặt phóng đại của Trình Tuyển, những đường nét tinh tế, đôi môi tạo thành một độ cong xinh đẹp, trong trọng nhất là đôi mắt phượng quyễn rũ rung động lòng người kia đang trào dâng một chất xúc tác thúc đẩy người ta phạm tội. Nguyễn Thu Thu nuốt nuốt cổ họng khô khốc một cái. Gương mặt này thực sự đẹp trai quá đi! Cô hoàn toàn không có khả năng từ chối.

Giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò tới bò lui, khiến cô ngứa ngáy không thể nào đứng yên được.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Nguyễn Thu Thu từ từ nhích về phía trước.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của Trình Tuyển, dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của anh, cô ngẩng đầu nhìn lên, khẽ run rẩy, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của anh. Môi Trình Tuyển thật lạnh, một nụ hôn của cô, giống như ngọn lửa bùng cháy trên đồng cỏ khô, khiến cho hơi thở của Trình Tuyển trở nên nóng bỏng.

Giống như gà con mổ thóc, chuồn chuồn lướt nước, đôi môi ngọt ngào của Nguyễn Thu Thu chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi nhanh chóng rời đi.

Để tỏ ra mình đang rất bình tĩnh, giống như một người lão luyện, Nguyễn Thu Thu hắng giọng một cái: “Của em.’’

Nói xong liền an phận đi ngủ, nhưng hành động này của cô đã phá hủy mọi thứ.

Đôi môi Nguyễn Thu Thu bất ngờ bị hôn lên, hơi thở và nhiệt độ làn da nóng bỏng của người đàn ông trước mặt khiến cô hơi bối rối, đầu óc choáng váng, nhất thời quên mất từ chối. Động tác của Trình Tuyển không còn dịu dàng êm ái như lúc trước, anh liếm láp, gặm nhấm, thưởng thức mùi vị tuyệt vời, lại không thể kiềm chế được cắn môi cô một cái, khiến cho Nguyễn Thu Thu phải kêu đau một tiếng, nhưng những âm thanh sau đó lập tức biến mất ở đầu môi anh.

Chẳng lẽ lần này Trình Tuyển thực sự muốn “ăn” cô thật sao?

Nguyễn Thu Thu giống như một con thú nhỏ sắp bị bắt, run lẩy bẩy gọi tên anh: “Trình Tuyển… Trình Tuyển…’’

Nhưng tiếng gọi của cô càng khiến anh không thể kiềm chế được sự xao động đang trào dâng trong lòng.

Nguyễn Thu Thu nghĩ, có lẽ hôm nay anh muốn thu hoạch thật rồi.

Nụ hôn này vừa mạnh mẽ lại dài dằng dặc, hôn đến khi Nguyễn Thu Thu thiếu chút nữa quên mất lấy hơi, nín thở đến choáng đầu hoa mắt. Cô khuôn vùng vẫy ra khỏi chăn, lại phát hiện chiếc chăn bốc quá kín mít, Trình Tuyển cũng muốn duỗi tay ea đè cô lại, nhưng nhận ra được Nguyễn Thu Thu kẹp chăn anh quá chặt, còn quấn hai vòng khiến anh không thể nào động đậy.

Nguyễn Thu Thu uốn éo một cái, không thể tung chăn ra.

Trình Tuyển nhúc nhích một chút, không thể tung chăn ra.

Hai người đột nhiên hồi phục lại tinh thần từ trong nụ hôn cháy bỏng, bốn mắt nhìn nhau.

Nguyễn Thu Thu: "..."

Trình Tuyển: "..."

Bất ngờ tỉnh táo lại từ trong cảm giác mơ màng, Nguyễn Thu Thu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Môi của cô vẫn còn cảm thấy hơi đau đớn vì bị người nào đó thô bạo cắn, nếu không phải lúc này không được, cô còn muốn nện cho Trình Tuyển một cái.

Trình Tuyển: “Không phải không thể tiếp tục đúng không?’’

Nguyễn Thu Thu: "... Đi ngủ.’’

Chương 90

Từ bệnh viện về đến nhà, suốt quãng đường đi, Trình Tuyển vẫn không nói lời nào.

Nguyễn Thu Thu liếc trộm anh mấy lần, vào nhà, cô vừa đổi giày vừa nhỏ giọng hỏi Trình Tuyển: “Anh có đói bụng không? Anh có muốn ăn gì đó không?’’

Mặc dù Trình Tuyển ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn vẫn rất khổ sở, một người yên lặng hướng nội luôn tỏ ra như vậy. Cho dù bình thường thích nhất là được ăn, nhưng lúc này hẳn cũng nuốt không trôi mới đúng, Nguyễn Thu Thu vừa nói xong liền hối hận ngay lập tức. Cô có thể thông cảm cho tâm trạng của anh lúc này, có lẽ bây giờ điều anh cần nhất là một không gian thật yên tĩnh, sao có thể nghĩ đến chuyện ăn uống.

Trình Tuyển nói: "Một tô mì."

Nguyễn Thu Thu: "... Cái gì?"

Giọng điệu của Trình Tuyển vô cùng chắc chắn và trịnh trọng: “Thêm hai quả trứng gà.’’

Nguyễn Thu Thu: “…”

Ăn mì thì ăn mì, thêm trứng thì thêm trứng, dù sao con người cũng cần phải bổ sung thể lực. Mì sợi được bỏ vào trong nước sôi, cô im lặng chờ đợi mì chín, nhưng không phát hiện Trình Tuyển đang đứng bên tủ lạnh, lặng lẽ nhìn cô nấu mì. Nguyễn Thu Thu cho Trình Tuyển thêm ba quả trứng gà, cô không có khẩu vị, chỉ muốn nấu một bữa thật ngon cho anh.

Tô mì được đặt trên bàn, Trình Tuyển yên lặng cúi đầu ăn mì, Nguyễn Thu Thu ngồi đối diện anh, một tay chống cằm, không mục đích đánh giá phòng bếp. Cô đang muốn tìm chủ đề nói chuyện, nhưng không biết phải bắt đầu như thế nào mới phải.

Một người ăn mì, một người ngẩn ngơ.

Trình Tuyển ăn được vài miếng, bỗng nhiên đứng lên.

Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, hỏi: “Sao vậy? Không ngon sao?’’

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Trình Tuyển cầm ra một bát đũa trở lại chỗ ngồi, san ra một một ít mì, một quả trứng gà, đổ một ít canh, lúc này mới bưng đến trước mặt Nguyễn Thu Thu.

“Ăn đi.’’

Trong khoảnh khắc này, Nguyễn Thu Thu vô cùng cảm động.

Trình Tuyển còn biết chia sẻ đồ ăn cho cô? Qủa thực giống như cướp cơm từ trong miệng chó dữ, còn quý báu hơn cả lãng tử quay đầu!

Nguyễn Thu Thu cảm động đến mức muốn rơi nước mắt, lúc này, cô chỉ thực sự muốn nghiên cứu kỹ càng cách làm Mãn Hán toàn tịch như thế nào thôi.

Trình Tuyển chậm rãi nói: "À đúng rồi."

Nguyễn Thu Thu: "?"

"Hôm nay là em nợ anh đấy, lần sau nhớ trả lại.’’ Trình Tuyển chỉ chỉ vào bát mì trước mặt Nguyễn Thu Thu.

Nguyễn Thu Thu: "..."

Cô đây là đang tự mình đa tình sao? Qủa nhiên cẩu nam nhân vẫn là cẩu nam nhân!!!.

“Cái này là do em làm đấy, anh ăn một miếng thì sẽ là của anh sao?’’ Nguyễn Thu Thu phản bác một câu.

Trình Tuyển còn khẳng khái quả quyết: “Đúng vậy!’’

Nguyễn Thu Thu: “…Anh đang suy luận theo kiểu cường đạo đấy.’’

Trình Tuyển chỉ vào quả trứng chần nước sôi mà mình đã ăn qua: “Của anh.’’

Lại chỉ Nguyễn Thu Thu: “Của anh.’’

Lúc đầu Nguyễn Thu Thu còn ngạc nhiên chớp chớp mắt mấy cái, sau đó ý thức được hàm nghĩa sâu xa trong lời nói này của Trình Tuyển. Khuôn mặt cô ngay lập tức đỏ rực, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh trừng mắt liếc anh một cái.

“Im miệng, lúc ăn cơm không được nói chuyện.’’

...

Bởi vì khúc nhạc đệm vừa rồi, bầu không khí giữa hai người lại khôi phục trở về như thường ngày, cũng khiến cho Nguyễn Thu Thu thoải mái hơn một chút.

Trình Tuyển vẫn giống như bình thường, sau khi ăn mì xong thì lặng lẽ thu dọn bát đĩa đi rửa. Anh đặt bát đĩa vào trong bồn nước, mặc chiếc tạp dề màu hồng phấn, khẽ cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc lâu sau vẫn không thấy nhúc nhích.

Nguyễn Thu Thu mím môi, đi lên phía trước: “Nếu anh không muốn rửa thì cứ để đó đi.’’

"..."

Trình Tuyển xoay người lại, giang hai tay ra, buồn rầu nói: “Ôm anh.’’

Trong lòng Nguyễn Thu Thu mềm nhũn, vòng tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào lồng ngực anh. Gò má dám chặt vào lớp áo mềm mại, phảng phất như còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh. Trình Tuyển chậm rãi thu tay về, ôm cô vào trong ngực mình.

Hai người cứ thế lặng lẽ ôm nhau thật lâu, lâu đến mức chân tay của Nguyễn Thu Thu muốn tê rần rồi.

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được nữa: “Buông tay ra đi.’’

“Không thích.’’ Trình Tuyển vẫn kiên quyết.

Nguyễn Thu Thu: “Anh cứ buông ra trước đi.’’

“…”

“Em muốn đi vệ sinh.’’

Trình Tuyển: “Anh đi với em.’’

“Anh muốn chết đúng không?’’

Cái ôm của hai người kết thúc tại đây.

Sức khỏe của ba Trình càng ngày càng tệ, cho dù đã được dùng loại thuốc đắt đỏ, mời chuyên gia trị liệu, nhưng vẫn không thể ngăn cảm được cơ thể nhanh chóng xuống dốc. Điều hắn cần làm bên bây giờ chính là hưởng thụ quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời mình.

Ba Trình không cưỡng cầu Trình Tuyển đi qua chăm sóc, giữa hai cha con bọn họ còn ngăn cách nhau vài chục năm lạnh lùng xa cách, không phải chỉ cần một câu xin lỗi thì có thể tiêu tan mọi chuyện.

Trong lòng hai người đều hiểu rõ chuyện này.

Nguyễn Thu Thu biết, cô và Trình Tuyển đến bệnh viện lần này chắc sẽ là lần cuối cùng gặp mặt ba Trình, Trình Tuyển tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện lần thứ hai nữa đâu.

Cô nằm trên giường, không hề buồn ngủ chút nào, lại là một đêm gian nan.

Nguyễn Thu Thu trầm tư nhìn lên trần nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khúc Vi không cầm được tiền, bây giờ vừa bị phá sản vừa phải trả nợ… Nguyễn Thu Thu không thể không nghĩ đến giấc mơ ấy của mình. Trong giấc mơ, Khúc Vi vẫn một mình nói gì đó với Trình Tuyển, nhưng Trình Tuyển vẫn tỏ ra thờ ơ không quan tâm, cho đến khi bà ta bắt đầu cầu xin, bắt đầu tức giận, sau đó…

Một bóng người xông lên phía trước, cầm dao đâm vào người Trình Tuyển rồi nhanh chóng chạy trốn.

Cô hơi bất an che ngực. Không thể nào, chẳng lẽ giấc mơ kia là giấc mơ dự báo sao, để cho cô sớm thấy được Trình Tuyển chết như thế nào ở đời trước sao?

Một chữ “Chết” kia giống như một bóng ma cứ luẩn quẩn không đi trong đầu Nguyễn Thu Thu.

Từ khi những lời của Từ Bích Ảnh giống như đang nguyền rủa thoát ra khỏi miệng cô ta, trong lòng Nguyễn Thu Thu vẫn một mực lo lắng bất an. Bây giờ Khúc Vi chính là cái quả bom hẹn giờ, nếu như không biết được động tĩnh của bà ta, Nguyễn Thu Thu hoàn toàn không thể yên tâm được.

“Cốc, cốc, cốc.’’

Căn phòng yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, dọa Nguyễn Thu Thu giật nảy mình.

Bên ngoài vang lên âm thanh chậm rãi của Trình Tuyển: “Em ngủ chưa?’’

Nguyễn Thu Thu: “Có chuyện gì vậy?’’

Trình Tuyển: “Máy điều hòa trong phòng anh bị hư rồi, lạnh quá.’’

Điều hòa bị hư?

Nhưng mà, mùa xuân cũng đã trôi qua hơn nửa, sắp được thay quần áo mỏng hơn rồi, tại sao lại lạnh, hơn nữa còn có thể đắp chăn mà.

Nguyễn Thu Thu ngồi dậy, mở cửa phòng ngủ thì thấy Trình Tuyển đang ôm chăn đứng ngoài cửa, dáng vẻ yếu ớt đáng thương lại bất lực, lặng lẽ ngước mắt nhìn cô chăm chú, anh hà hơi từng cái, nói: “Lạnh quá.’’

Thẳng bé bán diêm Trình Tuyển đã online rồi.

“…”

Nguyễn Thu Thu cản anh ngoài cửa: “Về phòng đi. Không được tới đây dành chăn.’’

Trên mặt Trình Tuyển viết rõ hai chữ vô tội, làm ra vẻ như Nguyễn Thu Thu đang cố tình gây sự: “Anh không dành chăn, anh dành giường.’’

“Không phải đều giống nhau sao?’’

Trình Tuyển ôm chặt chăn trong tay, chỉ chỉ vào chiếc giường phía trong phòng cô: “Của anh.’’

Lại chỉ vào Nguyễn Thu Thu: "Của anh.’’

Nguyễn Thu Thu: "..."

Hai người giằng co không ai chịu nhường ai, Trình Tuyển hiển nhiên vẫn một mực tỏ ra giống một con chó lang thang không có nhà để về, đáng thương nhìn Nguyễn Thu Thu. Trong lòng Nguyễn Thu Thu đã đưa ra một quyết định chắc chắn, dứt khoát đóng cửa lại, cách một cánh cửa bảo anh về phòng sách ngủ đi. Ngoài cửa vẫn không có bước chân, giống như không có ai đứng ngoài cửa, chỉ còn lại một sự yên lặng tĩnh mịch.

Nguyễn Thu Thu nghĩ, chỉ cần lạnh nhạt thờ ơ với Trình Tuyển một lúc, anh sẽ chán nản từ bỏ ý định mà trở về phòng mình.

Đột nhiên phải ngủ chung giường với một người khác, Nguyễn Thu Thu vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Từ nhỏ đến giờ, ngọai trừ lúc đi học thì ngủ lại ký túc xá tập thể, còn lại cô chưa từng có kinh nghiệm ngủ chung một giường với ai đâu.

Nguyễn Thu Thu ngồi trên giường, cố ý nói to: “Em đi ngủ đây, ngủ ngon.’’

Trình Tuyển ở ngoài cửa vẫn trầm mặc, không trả lời cô.

Một phút trôi qua.

Hai phút.

Năm phút.

Nguyễn Thu Thu vẫn không thể nằm được.

Trong lòng cô âm thầm than thở, biết được Trình Tuyển nhất định hiểu cô rất dễ mềm lòng, ăn mềm không ăn cứng, nhưng cô thực sự không thể ác độc mà hạ quyết tâm cứ để mặc Trình Tuển đứng ngoài cửa như vậy. Giống như Trình Tuyển thực sự là một con chó lang thang đáng thương, một mực chờ cô đến thu nuôi anh.

Nguyễn Thu Thu buồn bực xuống giường, đẩy cửa ra. Qủa nhiên Trình Tuyển vẫn còn đứng ở cửa, thậm chí còn giữ nguyên tư thế y hệt như lúc cô đóng cửa, thấy cánh cửa mở ra, hai mắt anh sáng lên, ôm chăn tội nghiệp nhìn cô.

Nguyễn Thu Thu nghiến răng nghiến lợi.

Có trời mới biết Trình Tuyển chỉ cần dựa vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, mỗi lần nhìn cô như thấy này, lực sát thương lớn đến nhừng nào. Đừng nói là cô, ngay cả người có tâm địa sắt đá cũng phải thua trận.

Nếu không phải Nguyễn Thu Thu còn muốn giữ lại chút mặt mũi, cô thiếu chút nữa đã tiến lên ôm lấy Trình Tuyển dỗ dành.

Không được! Không thể cứ nhiều chuộng anh như thế này! Cứ thế này Trình Tuyển sẽ được đà lấn tới, cứ thế càng ngày càng quá đáng.

Nguyễn Thu Thu mặt không đổi sắc nói: “Chúng ta nói trước, em ngủ bên trái, anh ngủ bên phải, em sáu anh bốn, không được phép vượt qua khoảng cách an toàn, không được làm bất cứ hành động kỳ lạ nào, nằm xuống thì ngoan ngoãn đi ngủ…Này này!’’

Cô còn chưa kịp nói xong, Trình Tuyển đã làm như thân thuộc nắm tay nhỏ bé kéo cô đi về phía chiếc giường.

Nguyễn Thu Thu hơi luống cuống: “Anh đang là gì vậy?’’

Trình Tuyển rất tự nhiên nói: "Đi ngủ nha."

Nói ngủ quả nhiên là đi ngủ, hai người mỗi người cái chăn, bao bọc chặt chẽ cơ thể mình, theo như lệnh cấm nghiêm khắc của Nguyễn Thu Thu, hai mép chăn chính giữa giống như một đường ngăn cách vô tình, không cho phép Trình Tuyển vượt qua.

Mặt đối mặt quá xấu hổ, nằm ngang lại cảm thấy là lạ, tựa như hai người bọn họ thực sự làm điêu gì đó.

Nguyễn Thu Thu bao lấy chăn mền, trở mình, đưa lưng về phía Trình Tuyển. Ngay khi hai người đang yên tĩnh chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ, Nguyễn Thu Thu nhắm chặt mắt, vẻ mặt không hề buông lỏng, gương mặt vẫn một mực căng thẳng, dáng vẻ giống như đang nhẫn nại.

“Trình Tuyển, không được xoay người phía em ngủ.’’

Sau lưng vang lên giọng nói nhàn nhạt của Trình Tuyển: “Anh không có.’’

Nguyễn Thu Thu tiếp tục nhẫn nại: "... Hơi thở của anh phả vào trong gáy của em đấy.’’

Trình Tuyển: "Ồ."

Đối mặt với nguy hiểm sắp bị ăn một nện, cuối cùng Trình Tuyển rốt cuộc cũng khôi phục ham muốn sinh tồn, chậm rãi dịch chuyển ra xa, Nguyễn Thu Thu cũng làm như không cảm nhận được hơi thở yếu ớt phả vào cổ mình, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào tận trái tim cô

Hai vợ chồng nhà khác đều đi ngủ như thế nào sao? Đối với một người yêu cầu cao về giấc ngủ của mình như cô, thực sự không thể tưởng tượng nổi nếu như hai người cùng đắp một chiếc chăn, vai kề vai, cảnh tượng đối phương hơi nhúc nhích một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến mình.

Như vậy thì sao mà ngủ được?

Trong đầu Nguyễn Thu Thu vẫn đang miên man suy nghĩ. Cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc Trình Tuyển có ngủ hay không, có ở sau lưng chăm chú nhìn cô không, trâm trạng của anh lúc này như thế nào, chắc có lẽ Trình Tuyển cũng là lần đầu tiên ngủ chung với người khác trên một chiếc giường.

“Hơi căng thẳng.’’ Trình Tuyển nói.

"... Hả?" Nguyễn Thu Thu kinh ngạc, "Tại sao anh biết em đang nghĩ cái gì?’’

Trình Tuyển chậm rãi nói: “Em đang nghĩ, hai người ngủ chung một giường, tại sao lại cảm thấy kỳ là như vậy?’’

Lại… Bị đoán trúng tất cả.

Trong không gian tối mù, rèn cửa sổ bị kéo cực kỳ kín mít, khiến cho Nguyễn Thu Thu chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn trên nóc nhà một cách mơ hồ. Cô rúc người vào trong chiếc chăn ấm áp, còn tưởng rằng lúc nằm trên một giường với Trình Tuyển sẽ thấp thỏm lo âu, không thích ứng được, bây giờ lại cảm thấy khá tốt.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyễn Thu Thu hỏi: “Vậy anh cảm thấy thế nào?’’

So ra, Trình Tuyển hẳn càng không thích tiếp xúc với người khác hơn cô mới đúng.

Đối mặt với câu hỏi của Nguyễn Thu Thu, Trình Tuyển yên lặng trong chốc lát.

“Cảm thấy, vốn dĩ phải như vậy.’’

"A..."

Câu trả lời này giống như đang thổ lộ, Nguyễn Thu Thu vô thức rụt người vào trong chăn. Cũng may lúc này trong phòng tối đen như mực, căn bản không thể nào thấy được dáng vẻ đỏ mặt của mình, mới khiến cho cô không cảm thấy xấu hổ như vậy.

Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh.

Nguyễn Thu Thu nhìn chằm chằm vào trần nhà, chủ động mở miệng nói: “Mặc dù anh không để cho em quan tâm đến những chuyện này, nhưng… Em vẫn hơi sợ, Khúc Vi sẽ làm ra chuyện gì đó bất lợi cho anh.’’

Trình Tuyển nghiêng mặt sang một bên, yên lặng chăm chú nhìn cô.

“Lại gặp ác mộng sao?’’

Giấc mơ của Nguyễn Thu Thu có liên quan đến anh, chỉ vẻn vẹn mấy chứ này cũng đủ để cho Trình Tuyển không tự chủ được vui mừng.

“Không sao, chỉ là trong giấc mơ ấy em thấy Khúc Vi làm tổn thương đến anh.’’ Nguyễn Thu Thu nhỏ giọng lẩm bẩm, “Một số tình tiết trong đó rất giống với thực tế, cho nên, em hơi sợ.’’

"..."

"... Trình Tuyển? Anh ngủ rồi sao?"

Nguyễn Thu Thu đưa lưng về phía Trình Tuyển, cố gắng cuốn phần chăn còn lại của mình bao bọc lấy cơ thể, cô nghiêng người, lập tức vượt qua đường ranh giới, chạm vào chăn của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu, khóe môi suýt nữa chạm vào hàm dưới của anh, cô hốt hoảng lùi về phía sau, để cho mình cách xa Trình Tuyển một chút.

Khoảng cách giữa hai người quá gần rồi.

Gần như có một thứ ánh sáng hỗn loạn nào đó chợt lóe rồi chợt biến mất, Trình Tuyển đang nhìn cô chằm chằm, bên trong ánh mắt kia dường như đang phun trào những cảm xúc không thể diễn tả thành lời, cố gắng đâm vào lớp bảo vệ mềm mại nhất trong trái tim cô.

Lúc đối mặt với anh, Nguyễn Thu Thu ha ha cười khan một tiếng, chợt phát hiện máy điều hòa trong phòng cô vẫn chưa được mở.

Người nào đó vừa nói lạnh, nhưng ở trong lòng cô lại cực kỳ bình tĩnh, nhất định là có dụng ý khách.

“Em đi mở điều hòa.’’

“Không cần.’’

“Vậy… Em…’’

“Đừng nhúc nhích.’’ Lời này của Trình Tuyển vô cùng thấp, tựa như đang cố đè nén cái gì đó, từ trong cổ họng phát ra hai chữ, âm cuối lại có vẻ hơi khàn khàn.

Nguyễn Thu Thu kinh ngạc nhìn về phía anh. Đôi mắt đã thích ứng được bóng đêm, cô có thể nhìn thấy được khuôn mặt phóng đại của Trình Tuyển, những đường nét tinh tế, đôi môi tạo thành một độ cong xinh đẹp, trong trọng nhất là đôi mắt phượng quyễn rũ rung động lòng người kia đang trào dâng một chất xúc tác thúc đẩy người ta phạm tội. Nguyễn Thu Thu nuốt nuốt cổ họng khô khốc một cái. Gương mặt này thực sự đẹp trai quá đi! Cô hoàn toàn không có khả năng từ chối.

Giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò tới bò lui, khiến cô ngứa ngáy không thể nào đứng yên được.

Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Nguyễn Thu Thu từ từ nhích về phía trước.

Cô có thể cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của Trình Tuyển, dưới cái nhìn chăm chú không chớp mắt của anh, cô ngẩng đầu nhìn lên, khẽ run rẩy, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mềm mại của anh. Môi Trình Tuyển thật lạnh, một nụ hôn của cô, giống như ngọn lửa bùng cháy trên đồng cỏ khô, khiến cho hơi thở của Trình Tuyển trở nên nóng bỏng.

Giống như gà con mổ thóc, chuồn chuồn lướt nước, đôi môi ngọt ngào của Nguyễn Thu Thu chỉ dừng lại trong chốc lát, rồi nhanh chóng rời đi.

Để tỏ ra mình đang rất bình tĩnh, giống như một người lão luyện, Nguyễn Thu Thu hắng giọng một cái: “Của em.’’

Nói xong liền an phận đi ngủ, nhưng hành động này của cô đã phá hủy mọi thứ.

Đôi môi Nguyễn Thu Thu bất ngờ bị hôn lên, hơi thở và nhiệt độ làn da nóng bỏng của người đàn ông trước mặt khiến cô hơi bối rối, đầu óc choáng váng, nhất thời quên mất từ chối. Động tác của Trình Tuyển không còn dịu dàng êm ái như lúc trước, anh liếm láp, gặm nhấm, thưởng thức mùi vị tuyệt vời, lại không thể kiềm chế được cắn môi cô một cái, khiến cho Nguyễn Thu Thu phải kêu đau một tiếng, nhưng những âm thanh sau đó lập tức biến mất ở đầu môi anh.

Chẳng lẽ lần này Trình Tuyển thực sự muốn “ăn” cô thật sao?

Nguyễn Thu Thu giống như một con thú nhỏ sắp bị bắt, run lẩy bẩy gọi tên anh: “Trình Tuyển… Trình Tuyển…’’

Nhưng tiếng gọi của cô càng khiến anh không thể kiềm chế được sự xao động đang trào dâng trong lòng.

Nguyễn Thu Thu nghĩ, có lẽ hôm nay anh muốn thu hoạch thật rồi.

Nụ hôn này vừa mạnh mẽ lại dài dằng dặc, hôn đến khi Nguyễn Thu Thu thiếu chút nữa quên mất lấy hơi, nín thở đến choáng đầu hoa mắt. Cô khuôn vùng vẫy ra khỏi chăn, lại phát hiện chiếc chăn bốc quá kín mít, Trình Tuyển cũng muốn duỗi tay ea đè cô lại, nhưng nhận ra được Nguyễn Thu Thu kẹp chăn anh quá chặt, còn quấn hai vòng khiến anh không thể nào động đậy.

Nguyễn Thu Thu uốn éo một cái, không thể tung chăn ra.

Trình Tuyển nhúc nhích một chút, không thể tung chăn ra.

Hai người đột nhiên hồi phục lại tinh thần từ trong nụ hôn cháy bỏng, bốn mắt nhìn nhau.

Nguyễn Thu Thu: "..."

Trình Tuyển: "..."

Bất ngờ tỉnh táo lại từ trong cảm giác mơ màng, Nguyễn Thu Thu cảm thấy vô cùng xấu hổ. Môi của cô vẫn còn cảm thấy hơi đau đớn vì bị người nào đó thô bạo cắn, nếu không phải lúc này không được, cô còn muốn nện cho Trình Tuyển một cái.

Trình Tuyển: “Không phải không thể tiếp tục đúng không?’’

Nguyễn Thu Thu: "... Đi ngủ.’’

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Nam Phụ

Số ký tự: 0