Chương 91
Bất Tài Như Phó/ Bất Tài Như Bộc
2024-11-14 01:02:07
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Thu Thu mở choàng mắt tỉnh dậy từ trên
giường, Trình Tuyển nằm bên cạnh không biết đã đi đâu, khiến cho cô vô
thức thở phào nhẹ nhõm.
May mắn may mắn, nếu như tỉnh lại hai người bốn mắt nhìn nhau trong một khoảnh khắc vào đó, thực sự không biết sẽ xấu hổ đến nhường nào.
Ngay khi Nguyễn Thu Thu đang suy nghĩ lung tung, thì lại nghe thấy bàn chải đánh răng chạy bằng điện của Trình Tuyển vang lên, anh khoác một khăn mặt ở trên vai, quần áo ngủ lỏng lẻo, lười biếng thò đầu từ sau cánh cửa, đi đôi với âm thanh bàn chải đánh răng, miệng anh đầy bọt, hàm hồ chào hỏi:
“Chào buổi sáng.’’
“A, chào buổi sáng.’’
Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, dáng vẻ của Trình Tuyển vô cùng tự nhiên mà quen thuộc tựa như hai ngươi đang cùng chung chăn gối vô số lần, anh tỉnh dậy trước cô một lúc rồi thản thiên đi rửa mặt.
Tối hôm qua hai người quấn chăn cực kỳ kín mít, lúc Trình Tuyển động tình cũng không thể tránh thoát khỏi chiếc chăn kia, Nguyễn Thu Thu cũng không yên lòng. Cô ngủ một giấc khá thoải mái cho đến hừng sáng, tinh thần dồi dào, ngoại trừ môi dưới hơi sưng.
Nguyễn Thu Thu vội vàng đến trước gương soi một cái…
Quả nhiên, môi của cô mềm nhũn phấn nộn, cánh môi nở nang hơn thường ngày, giống như được bôi axit hyaluronic.
Lại sưng! Đều là do Trình Tuyển!
Nhưng người buồn bực nhất chắc chắn là Trình Tuyển. Tối qua lúc Nguyễn Thu Thu còn mơ mơ màng màng không cam lòng giãy dụa mấy cái, anh định dùng cách thức lặng lẽ không đánh thức Nguyễn Thu Thu, nhưng lại không thể làm được gì, cuối cùng vẫn không thể không từ bỏ.
Tuyền Tuyển quấn thành một bánh bao nhân thịt, yên lặng trầm tư nhìn lên trần nhà.
Rốt cuộc là sai ở bước nào ?
Sáng sớm hôm sau thức dậy Trình Tuyển lại ngắm Nguyễn Thu Thu đang ngủ say thêm vài lần. Cô ngủ thật ngon lành, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cánh môi khẽ nhếch lên, muốn bao nhiêu dễ thương thì có bây nhiêu dễ thương. Ánh mắt TrìnhTuyển khẽ xao động, lại nghĩ đến bản thân còn bị quấn kin mít, trước tiên phải tránh thoát khỏi sự trói buộc này cái đã.
Sau đó.
Sau đó.
Trình Tuyển bịch một tiếng lăn xuống mặt đất.
Cũng may có chiếc chăn mềm mại làm đệm đỡ, lúc rơi trên mặt đất không phát ra âm thanh lớn lắm, đương nhiên không thể đánh thức Nguyễn Thu Thu dậy. Trình Tuyển nằm trên mặt đất suy nghĩ về nhân sinh rất lâu, sau đó vẫn quyết định rời giường.
….
Trên đường đi, Nguyễn Thu Thu giống như một tên trộm không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
Rất tốt, trong khúc quanh kia không có người nào khả nghi, tầm mắt rộng rãi, sẽ không có bất cứ khả năng có người nào đột nhiên xông lên mà không thể tránh né. Hành động lén lén lút lút của cô nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Trình Tuyển.
Trình Tuyển: "..." Chẳng lẽ bọn họ không phải đến siêu thị mua đồ sao ?
Rốt cuộc anh vẫn không nhịn được nữa, một tay đè chặt đầu Nguyễn Thu Thu, hỏi : "Em đang làm gì vậy !’’
"Đừng lộn xộn! Em đang quan sát quân địch !’’
Trình Tuyển trầm mặc.
Bước chân của anh đột nhiên dừng lại, Nguyễn Thu Thu không chú ý, thiếu chút nữa đã đụng vào người Trình Tuyển, cô cuống cuồng hỏi: “Anh làm gì vậy?’’
Trình Tuyển nhận điện thoại, nghe người ở đầu giây bên kia nói chuyện, một lúc lâu sau anh mới chậm rãi nói: “…Ừ, biết rồi.’’ Anh cúp điện thoại, nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.
“Anh muốn nói cho em một chuyện mà anh vừa mới nhận được.’’
“Chuyện gì?’’
“Vì muốn trốn nợ, Khúc Vi đã chạy ra nước ngoài, hắn là cả đời này bà ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.’’
“A!!!’’
Nguyễn Thu Thu lấy làm kinh hãi: “Có thật không? Anh chắc chắn bà ta đã xuất ngoại chứ? Không bao giờ quay lại?’’
“Quay lại, mấy người cho bà ta vay vốn nặng lại sẽ không tha cho bà ta đâu.’’
“Vậy sao….’’
Biết được thông tin về Khúc Vi, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Qúa tốt rồi. Mặc dù bà ta không trả nợ, nhưng chắc chắn cuộc sống ở nước ngoài cũng sẽ không được tốt lắm.’’
Khúc Vi không quay lại đã nói lên rằng, cảnh tượng trong giấc mơ kia mãi mãi sẽ không bao giờ xảy ra. Nguyễn Thu Thu nghĩ quả nhiên thần kinh của mình đã quá căng thẳng, mới có thể suy nghĩ lung tung cả ngày.
Nhưng cô không biết, bởi vì cô đã nhắc đến chuyện này, cho nên Trình Tuyển mới bảo Tiểu Phạm tìm người ngụy trang thành chủ nợ, tìm tới cửa đòi nợ, tuyên bố muốn cái mạng của bà ta.
Khúc Vi bị dọa sợ, ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, ngay trong đêm đó tìm đường chạy ra nước ngoài.
Theo như lời Tiểu Phạm nói, hắn phát hiện trước khi bà ta trốn ra nước ngoài một ngày trước, còn đang cố gắng tìm sát thủ giết người. Chỉ là còn chưa liện lạc được với người kia thì đã bị sự cố này cắt đứt mọi âm mưu.
Trong nhà bà ta còn có một con dao Thụy Sĩ.
“…”
Trình Tuyển nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.
Cô vẫn còn đang vỗ ngực, phiền não vì mình đã nghĩ quá nhiều, Trình Tuyển không muốn cô bị ảnh hưởng quá nhiều, nếu như anh nói hết chân tướng mọi chuyện ra, chỉ khiến Nguyễn Thu Thu càng thêm sợ hãi.
Cho nên, vẫn không cần nói ra thì hơn.
Sau khi Nguyễn Thu Thu biết được Khúc Vi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người bọn họ nữa, vui vẻ kéo cánh tay của Trình Tuyển, ngay cả bước chân cũng tung tăng như một đứa trẻ.
“Thật tốt, đây là một tin tức vô cùng tốt, để ăn mừng chuyện này, hôm nay chúng ta hãy ăn gì đó thật ngon đi.’’
Hai mắt Trình Tuyển lóe sáng.
Mua một xe đồ đầy ắp, gần như không thể nhét thêm cái gì được nữa. Từ trái cây đến rau quả đến các loại thịt, còn có một chút ít đồ ăn vặt và mứt quả khô, bây giờ không chút do sự cà thẻ và cà thẻ, sắp không có sức xách đồ về nhà nữa rồi.
Cũng may Trình Tuyển ăn nhiều, sức cũng khỏe, hai tay xách một đống đồ lớn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Lúc này Nguyễn Thu Thu vẫn còn hơi buồn bực, làm sao để tối nay có thể thoát khỏi chiếc chăn mềm mại kia đây.
Khụ khụ khụ…
Thực sự đồ quá nhiều rồi, cô cũng nên giúp anh chia sẻ một chút đồ nặng trĩu kia.
Siêu thị cách nhà của bọn họ không xa, chỉ cần đi mấy phút đã đến nơi, bắt xe có vẻ như hơi thừa thãi, nhưng xách như thế này về nhà cũng không hề dễ dàng chút nào. Nguyễn Thu Thu mệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, còn Trình Tuyển từ đầu đến cuối vẫn vững vàng như Thái Sơn, vẫn còn có tinh thần liếc liếc mấy lần về phía cửa hàng bánh ngọt.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Thật là, không thể nào cứu chữa được.
Ngay khi Nguyễn Thu Thu đang nhìn về phía Trình Tuyển, tầm mắt cô lại vô tình nhìn thấy một bóng người màu đen, rất giống với tên hung thủ trong cơn ác mộng kia, người nọ đang xông thẳng về phía hai người bọn họ.
"! ! !"
Nguyễn Thu Thu còn kịp hoàn hồn lại từ trong cơn ác mộng, đã bị trên hung thủ tựa như đã từng quen biết này hù dọa, theo bản năng vung túi đồ trong tay lên, như một viên đạn đại bác nặng trịch, bỗng nhiên ném về phía đối phương…
“Bộp!’’
“A a a a!’’
Âm thanh quen thuộc đi đôi với tiếng vật nặng ngã xuống trên mặt đất, người nọ đã nằm sóng xoài trên đất.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ dung mạo của đối phương, Nguyễn Thu Thu lấy làm kinh hãi: “Đồ Nam?’’
Người ngã nhào trên mặt đất kia rõ ràng là Đồ Nam, hắn mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, chiếc mũ lưỡi trai cũng màu đen bị quật bay đến nắp cống, đang cắn răng chịu đựng xoa xoa sau lưng, muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.
“Chị dâu, chị đây ghét tôi đến mức nào mà có thể ra tay nặng đến vậy! Ôi cái số của tôi thật khổ mà.’’ Đồ Nam làm ra vẻ đau khổ nói.
Từ đầu đến cuối, Trình Tuyển vẫn hờ hững nhìn Đồ Nam diễn trò.
Nguyễn Thu Thu vội vàng chạy đến trước mặt hắn hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không? Có cần tôi gọi xe cứu thương không? Anh có thể đứng lên không?’’
Đồ Nam hưởng thụ sự quan tâm ấm áp của Đồ Nam, lại liếc nhìn về phía ánh mắt lạnh lẽo của boss, hơi xấu hổ thu hồi mấy phần làm ra vẻ đau khổ của mình. Qủa thực sau lưng rất đau, nhưng cũng không đau đến mức không thể đứng lên, chỉ cần ngồi trên mặt đất một lát đã trở lại bình thường.
“Không sao, không sao, tôi ổn mà.’’
“Anh làm gì ở đây vậy? Anh có biết dáng vẻ vừa rồi của mình thực sự rất giống người có mưu đồ bất chính không?’’ Nếu như mang thêm một chiếc khẩu trang, sợ rằng Nguyễn Thu Thu đã cho hắn một cước đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Vẻ mặt Đồ Nam vô cùng đau khổ nói: “Tôi nghe mấy người khác nói, Ôn Thiến thích một chàng trai hay vận động. Nơi này cách chỗ ở của co ấy không xa, tôi định tạo một cuộc gặp ngẫu nhiên với cô ấy. Rồi gặp được hai người cũng rất kích động, muốn chạy đến cho hai người một sự ngạc nhiên, ai ngờ lại bị vùi dập thể này.’’
Ôn Thiến là thứ ký của hắn.
Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười: “Anh bỗng nhiên xông lên như thế ai mà chẳng sợ!’’
“A….’’
Đồ Nam nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, chợt bất động, dáng vẻ như có trăm điều muốn nói mà vẫn không cách nào biểu lộ.
Nguyễn Thu Thu khó hiểu: “Anh đang nhìn gì vậy? Sao thế, tóc tôi bị rối sao?’’
“Không phải, chị dâu, thời gian này mà cũng có muỗi rồi sao, chị phải mua thuốc xịt muỗi sớm rồi.’’
Nguyễn Thu Thu nhanh chóng hiểu ra Đồ Nam đang ám chỉ cái gì, gò má đỏ bừng, nói: “Mua mua, mua thuốc đuổi muỗi.’’
“Vậy thì tốt rồi.’’
“Thôi quên đi, không nói nhiều nữa, tôi còn phải tạo ra cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên đã.’’
Đồ Nam đứng lên, vừa vỗ vỗ bụi đất bẩn thỉu trên người, vừa nói lời tạm biệt với hai người. Hắn chạy được hai bước, giơ cánh tay lên ngửi ngửi, rồi sau đó móc một chai nước hoa từ trong túi ra, vừa xày vừa xịt.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Người này có thể làm bạn với một thẳng nam vạn năm như Trình Tuyển cũng không phải không có nguyên nhân!
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Trình Tuyển đang nhìn cô.
Trình Tuyển cúi đầu xuống, hỏi: “Vừa rồi em bị dọa sợ sao?’’
“…Cũng là do em suy nghĩ quá nhiều.’’ Nguyễn Thu Thu hơi uể oải thở dài, “Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.’’
Trình Tuyển đưa tay về phía cô.
Nguyễn Thu Thu: “?”
Anh cầm lấy túi đồ trong tay của cô, mang vào tay bên kia, tại vươn cánh tay còn lại của mình ra: “Mỗi lần ra ngoài, nhất định phải nắm tay của anh, như thế này sẽ khiến em cảm thấy không còn lo lắng nữa.’’
Nguyễn Thu Thu: "Vâng, hả?"
Trình Tuyển quay mặt sang chỗ khác, ánh mặt trời chiếu xuống gò má của anh, dát lên một vầng sáng ấm áp.
“Về nhà thôi.’’
“Được.’’ Cô khẽ cong môi, nắm lấy cánh tay anh.
Hai người yên tĩnh trong chốc lát.
“Tại sao em lại phải nói dối, chúng ta không mua thuốc đuổi muỗi mà.’’
“Anh vẫn nên im miệng đi thì hơn.’’
*
Có lẽ là vì câu nói kia của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu đã yên tâm hơn rất nhiều, trong giấc ngủ không còn mơ thấy những ác mộng liên quan đến Trình Tuyển nữa.
Nhưng người đàn ông này lại rất quá đáng, mỗi tối đều lấy những lý do khác nhau để nằm trên giường Nguyễn Thu Thu, lại bị Nguyễn Thu Thu dứt khoát từ chối, đuổi anh về thư phòng. Dĩ nhiên cũng có lúc Trình Tuyển không ngoan ngoãn nghe lời, lằm lỳ trên giường không đi, cô cũng không thể nào làm gì được anh, đành phải ngầm thừa nhận Trình Tuyển có thể nằm một bên khác của chiếc giường.
Lúc Trình Tuyển nằm trên giường vô cùng yên tĩnh, mỗi tối đều quy củ đi ngủ.
Lúc đầu anh cùng muốn hôn hôn ôm ôm, bị Nguyễn Thu Thu nện cho mấy cái mới trở nên thành thật.
Mấy ngày nay Nguyễn Thu Thu phải tăng ca liên tục, mệt mỏi đến mức vừa bước chân vào nhà chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức, chẳng còn tâm trạng mà hôn hôn cái gì. Điều này dẫn đến chỉ số hạnh phúc của Trình boss tuột dốc không phanh, những người khác trong công ty cũng chịu ảnh hưởng, mấy người Đồ Nam đã tăng ca mấy ngày rồi, khổ không thể tả.
Đầu năm nay, IT không bằng bán khoai lang nha!
Nước mắt bọn họ không ngừng tuôn rơi.
Nguyễn Thu Thu bận rộn rmấy, thiếu chút nữa quên mất đi hôn lễ của Bạch Lung.
Cô xin nghỉ phép một ngày, tự mình chọn quà cưới cẩn thận. Hôn lễ của Bạch Lung được tổ chức vào ngày thứ bảy trong một khách sạn xa hoa. Nguyễn Thu Thu dậy thật sớm trang điểm, thay một chuếc váy dài qua đầu gối, mái tóc uốn cụp vào trong, lộ ra lỗ tai tinh xảo và chiếc khuyên tai màu bạc, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
Nguyễn Thu Thu bận rộn một lúc lâu.
Ánh mắt trực tiếp của Trình Tuyển quá mức rõ ràng, Nguyễn Thu Thu không muốn bị người khác phát hiện, hơn nữa anh cũng không thích tham gia mấy hôn lễ như thế này, cho nên cô liền bảo anh chờ ở nhà.
“Anh tùy tiện ăn một cái gì đó nhá, em đi dự đám cưới.’’
Trình Tuyển ừ một tiếng, chậm rãi mở chai sữa chua uống. Hôm nay còn có việc phải làm, đúng lúc tách Nguyễn Thu Thu ra.
“Nhớ xem kỹ một chút nhé.’’
Nguyễn Thu Thu: “??’’
May mắn may mắn, nếu như tỉnh lại hai người bốn mắt nhìn nhau trong một khoảnh khắc vào đó, thực sự không biết sẽ xấu hổ đến nhường nào.
Ngay khi Nguyễn Thu Thu đang suy nghĩ lung tung, thì lại nghe thấy bàn chải đánh răng chạy bằng điện của Trình Tuyển vang lên, anh khoác một khăn mặt ở trên vai, quần áo ngủ lỏng lẻo, lười biếng thò đầu từ sau cánh cửa, đi đôi với âm thanh bàn chải đánh răng, miệng anh đầy bọt, hàm hồ chào hỏi:
“Chào buổi sáng.’’
“A, chào buổi sáng.’’
Nguyễn Thu Thu hơi sửng sốt, dáng vẻ của Trình Tuyển vô cùng tự nhiên mà quen thuộc tựa như hai ngươi đang cùng chung chăn gối vô số lần, anh tỉnh dậy trước cô một lúc rồi thản thiên đi rửa mặt.
Tối hôm qua hai người quấn chăn cực kỳ kín mít, lúc Trình Tuyển động tình cũng không thể tránh thoát khỏi chiếc chăn kia, Nguyễn Thu Thu cũng không yên lòng. Cô ngủ một giấc khá thoải mái cho đến hừng sáng, tinh thần dồi dào, ngoại trừ môi dưới hơi sưng.
Nguyễn Thu Thu vội vàng đến trước gương soi một cái…
Quả nhiên, môi của cô mềm nhũn phấn nộn, cánh môi nở nang hơn thường ngày, giống như được bôi axit hyaluronic.
Lại sưng! Đều là do Trình Tuyển!
Nhưng người buồn bực nhất chắc chắn là Trình Tuyển. Tối qua lúc Nguyễn Thu Thu còn mơ mơ màng màng không cam lòng giãy dụa mấy cái, anh định dùng cách thức lặng lẽ không đánh thức Nguyễn Thu Thu, nhưng lại không thể làm được gì, cuối cùng vẫn không thể không từ bỏ.
Tuyền Tuyển quấn thành một bánh bao nhân thịt, yên lặng trầm tư nhìn lên trần nhà.
Rốt cuộc là sai ở bước nào ?
Sáng sớm hôm sau thức dậy Trình Tuyển lại ngắm Nguyễn Thu Thu đang ngủ say thêm vài lần. Cô ngủ thật ngon lành, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cánh môi khẽ nhếch lên, muốn bao nhiêu dễ thương thì có bây nhiêu dễ thương. Ánh mắt TrìnhTuyển khẽ xao động, lại nghĩ đến bản thân còn bị quấn kin mít, trước tiên phải tránh thoát khỏi sự trói buộc này cái đã.
Sau đó.
Sau đó.
Trình Tuyển bịch một tiếng lăn xuống mặt đất.
Cũng may có chiếc chăn mềm mại làm đệm đỡ, lúc rơi trên mặt đất không phát ra âm thanh lớn lắm, đương nhiên không thể đánh thức Nguyễn Thu Thu dậy. Trình Tuyển nằm trên mặt đất suy nghĩ về nhân sinh rất lâu, sau đó vẫn quyết định rời giường.
….
Trên đường đi, Nguyễn Thu Thu giống như một tên trộm không ngừng ngó nghiêng xung quanh.
Rất tốt, trong khúc quanh kia không có người nào khả nghi, tầm mắt rộng rãi, sẽ không có bất cứ khả năng có người nào đột nhiên xông lên mà không thể tránh né. Hành động lén lén lút lút của cô nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của Trình Tuyển.
Trình Tuyển: "..." Chẳng lẽ bọn họ không phải đến siêu thị mua đồ sao ?
Rốt cuộc anh vẫn không nhịn được nữa, một tay đè chặt đầu Nguyễn Thu Thu, hỏi : "Em đang làm gì vậy !’’
"Đừng lộn xộn! Em đang quan sát quân địch !’’
Trình Tuyển trầm mặc.
Bước chân của anh đột nhiên dừng lại, Nguyễn Thu Thu không chú ý, thiếu chút nữa đã đụng vào người Trình Tuyển, cô cuống cuồng hỏi: “Anh làm gì vậy?’’
Trình Tuyển nhận điện thoại, nghe người ở đầu giây bên kia nói chuyện, một lúc lâu sau anh mới chậm rãi nói: “…Ừ, biết rồi.’’ Anh cúp điện thoại, nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.
“Anh muốn nói cho em một chuyện mà anh vừa mới nhận được.’’
“Chuyện gì?’’
“Vì muốn trốn nợ, Khúc Vi đã chạy ra nước ngoài, hắn là cả đời này bà ta sẽ không bao giờ quay lại nữa.’’
“A!!!’’
Nguyễn Thu Thu lấy làm kinh hãi: “Có thật không? Anh chắc chắn bà ta đã xuất ngoại chứ? Không bao giờ quay lại?’’
“Quay lại, mấy người cho bà ta vay vốn nặng lại sẽ không tha cho bà ta đâu.’’
“Vậy sao….’’
Biết được thông tin về Khúc Vi, cuối cùng Nguyễn Thu Thu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm: “Qúa tốt rồi. Mặc dù bà ta không trả nợ, nhưng chắc chắn cuộc sống ở nước ngoài cũng sẽ không được tốt lắm.’’
Khúc Vi không quay lại đã nói lên rằng, cảnh tượng trong giấc mơ kia mãi mãi sẽ không bao giờ xảy ra. Nguyễn Thu Thu nghĩ quả nhiên thần kinh của mình đã quá căng thẳng, mới có thể suy nghĩ lung tung cả ngày.
Nhưng cô không biết, bởi vì cô đã nhắc đến chuyện này, cho nên Trình Tuyển mới bảo Tiểu Phạm tìm người ngụy trang thành chủ nợ, tìm tới cửa đòi nợ, tuyên bố muốn cái mạng của bà ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khúc Vi bị dọa sợ, ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, ngay trong đêm đó tìm đường chạy ra nước ngoài.
Theo như lời Tiểu Phạm nói, hắn phát hiện trước khi bà ta trốn ra nước ngoài một ngày trước, còn đang cố gắng tìm sát thủ giết người. Chỉ là còn chưa liện lạc được với người kia thì đã bị sự cố này cắt đứt mọi âm mưu.
Trong nhà bà ta còn có một con dao Thụy Sĩ.
“…”
Trình Tuyển nhìn về phía Nguyễn Thu Thu.
Cô vẫn còn đang vỗ ngực, phiền não vì mình đã nghĩ quá nhiều, Trình Tuyển không muốn cô bị ảnh hưởng quá nhiều, nếu như anh nói hết chân tướng mọi chuyện ra, chỉ khiến Nguyễn Thu Thu càng thêm sợ hãi.
Cho nên, vẫn không cần nói ra thì hơn.
Sau khi Nguyễn Thu Thu biết được Khúc Vi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người bọn họ nữa, vui vẻ kéo cánh tay của Trình Tuyển, ngay cả bước chân cũng tung tăng như một đứa trẻ.
“Thật tốt, đây là một tin tức vô cùng tốt, để ăn mừng chuyện này, hôm nay chúng ta hãy ăn gì đó thật ngon đi.’’
Hai mắt Trình Tuyển lóe sáng.
Mua một xe đồ đầy ắp, gần như không thể nhét thêm cái gì được nữa. Từ trái cây đến rau quả đến các loại thịt, còn có một chút ít đồ ăn vặt và mứt quả khô, bây giờ không chút do sự cà thẻ và cà thẻ, sắp không có sức xách đồ về nhà nữa rồi.
Cũng may Trình Tuyển ăn nhiều, sức cũng khỏe, hai tay xách một đống đồ lớn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Lúc này Nguyễn Thu Thu vẫn còn hơi buồn bực, làm sao để tối nay có thể thoát khỏi chiếc chăn mềm mại kia đây.
Khụ khụ khụ…
Thực sự đồ quá nhiều rồi, cô cũng nên giúp anh chia sẻ một chút đồ nặng trĩu kia.
Siêu thị cách nhà của bọn họ không xa, chỉ cần đi mấy phút đã đến nơi, bắt xe có vẻ như hơi thừa thãi, nhưng xách như thế này về nhà cũng không hề dễ dàng chút nào. Nguyễn Thu Thu mệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, còn Trình Tuyển từ đầu đến cuối vẫn vững vàng như Thái Sơn, vẫn còn có tinh thần liếc liếc mấy lần về phía cửa hàng bánh ngọt.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Thật là, không thể nào cứu chữa được.
Ngay khi Nguyễn Thu Thu đang nhìn về phía Trình Tuyển, tầm mắt cô lại vô tình nhìn thấy một bóng người màu đen, rất giống với tên hung thủ trong cơn ác mộng kia, người nọ đang xông thẳng về phía hai người bọn họ.
"! ! !"
Nguyễn Thu Thu còn kịp hoàn hồn lại từ trong cơn ác mộng, đã bị trên hung thủ tựa như đã từng quen biết này hù dọa, theo bản năng vung túi đồ trong tay lên, như một viên đạn đại bác nặng trịch, bỗng nhiên ném về phía đối phương…
“Bộp!’’
“A a a a!’’
Âm thanh quen thuộc đi đôi với tiếng vật nặng ngã xuống trên mặt đất, người nọ đã nằm sóng xoài trên đất.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ dung mạo của đối phương, Nguyễn Thu Thu lấy làm kinh hãi: “Đồ Nam?’’
Người ngã nhào trên mặt đất kia rõ ràng là Đồ Nam, hắn mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, chiếc mũ lưỡi trai cũng màu đen bị quật bay đến nắp cống, đang cắn răng chịu đựng xoa xoa sau lưng, muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu thê thảm.
“Chị dâu, chị đây ghét tôi đến mức nào mà có thể ra tay nặng đến vậy! Ôi cái số của tôi thật khổ mà.’’ Đồ Nam làm ra vẻ đau khổ nói.
Từ đầu đến cuối, Trình Tuyển vẫn hờ hững nhìn Đồ Nam diễn trò.
Nguyễn Thu Thu vội vàng chạy đến trước mặt hắn hỏi: “Có nghiêm trọng lắm không? Có cần tôi gọi xe cứu thương không? Anh có thể đứng lên không?’’
Đồ Nam hưởng thụ sự quan tâm ấm áp của Đồ Nam, lại liếc nhìn về phía ánh mắt lạnh lẽo của boss, hơi xấu hổ thu hồi mấy phần làm ra vẻ đau khổ của mình. Qủa thực sau lưng rất đau, nhưng cũng không đau đến mức không thể đứng lên, chỉ cần ngồi trên mặt đất một lát đã trở lại bình thường.
“Không sao, không sao, tôi ổn mà.’’
“Anh làm gì ở đây vậy? Anh có biết dáng vẻ vừa rồi của mình thực sự rất giống người có mưu đồ bất chính không?’’ Nếu như mang thêm một chiếc khẩu trang, sợ rằng Nguyễn Thu Thu đã cho hắn một cước đoạn tử tuyệt tôn rồi.
Vẻ mặt Đồ Nam vô cùng đau khổ nói: “Tôi nghe mấy người khác nói, Ôn Thiến thích một chàng trai hay vận động. Nơi này cách chỗ ở của co ấy không xa, tôi định tạo một cuộc gặp ngẫu nhiên với cô ấy. Rồi gặp được hai người cũng rất kích động, muốn chạy đến cho hai người một sự ngạc nhiên, ai ngờ lại bị vùi dập thể này.’’
Ôn Thiến là thứ ký của hắn.
Nguyễn Thu Thu dở khóc dở cười: “Anh bỗng nhiên xông lên như thế ai mà chẳng sợ!’’
“A….’’
Đồ Nam nhìn chằm chằm Nguyễn Thu Thu, chợt bất động, dáng vẻ như có trăm điều muốn nói mà vẫn không cách nào biểu lộ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Thu Thu khó hiểu: “Anh đang nhìn gì vậy? Sao thế, tóc tôi bị rối sao?’’
“Không phải, chị dâu, thời gian này mà cũng có muỗi rồi sao, chị phải mua thuốc xịt muỗi sớm rồi.’’
Nguyễn Thu Thu nhanh chóng hiểu ra Đồ Nam đang ám chỉ cái gì, gò má đỏ bừng, nói: “Mua mua, mua thuốc đuổi muỗi.’’
“Vậy thì tốt rồi.’’
“Thôi quên đi, không nói nhiều nữa, tôi còn phải tạo ra cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên đã.’’
Đồ Nam đứng lên, vừa vỗ vỗ bụi đất bẩn thỉu trên người, vừa nói lời tạm biệt với hai người. Hắn chạy được hai bước, giơ cánh tay lên ngửi ngửi, rồi sau đó móc một chai nước hoa từ trong túi ra, vừa xày vừa xịt.
Nguyễn Thu Thu: “…”
Người này có thể làm bạn với một thẳng nam vạn năm như Trình Tuyển cũng không phải không có nguyên nhân!
Nguyễn Thu Thu ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện Trình Tuyển đang nhìn cô.
Trình Tuyển cúi đầu xuống, hỏi: “Vừa rồi em bị dọa sợ sao?’’
“…Cũng là do em suy nghĩ quá nhiều.’’ Nguyễn Thu Thu hơi uể oải thở dài, “Xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý.’’
Trình Tuyển đưa tay về phía cô.
Nguyễn Thu Thu: “?”
Anh cầm lấy túi đồ trong tay của cô, mang vào tay bên kia, tại vươn cánh tay còn lại của mình ra: “Mỗi lần ra ngoài, nhất định phải nắm tay của anh, như thế này sẽ khiến em cảm thấy không còn lo lắng nữa.’’
Nguyễn Thu Thu: "Vâng, hả?"
Trình Tuyển quay mặt sang chỗ khác, ánh mặt trời chiếu xuống gò má của anh, dát lên một vầng sáng ấm áp.
“Về nhà thôi.’’
“Được.’’ Cô khẽ cong môi, nắm lấy cánh tay anh.
Hai người yên tĩnh trong chốc lát.
“Tại sao em lại phải nói dối, chúng ta không mua thuốc đuổi muỗi mà.’’
“Anh vẫn nên im miệng đi thì hơn.’’
*
Có lẽ là vì câu nói kia của Trình Tuyển, Nguyễn Thu Thu đã yên tâm hơn rất nhiều, trong giấc ngủ không còn mơ thấy những ác mộng liên quan đến Trình Tuyển nữa.
Nhưng người đàn ông này lại rất quá đáng, mỗi tối đều lấy những lý do khác nhau để nằm trên giường Nguyễn Thu Thu, lại bị Nguyễn Thu Thu dứt khoát từ chối, đuổi anh về thư phòng. Dĩ nhiên cũng có lúc Trình Tuyển không ngoan ngoãn nghe lời, lằm lỳ trên giường không đi, cô cũng không thể nào làm gì được anh, đành phải ngầm thừa nhận Trình Tuyển có thể nằm một bên khác của chiếc giường.
Lúc Trình Tuyển nằm trên giường vô cùng yên tĩnh, mỗi tối đều quy củ đi ngủ.
Lúc đầu anh cùng muốn hôn hôn ôm ôm, bị Nguyễn Thu Thu nện cho mấy cái mới trở nên thành thật.
Mấy ngày nay Nguyễn Thu Thu phải tăng ca liên tục, mệt mỏi đến mức vừa bước chân vào nhà chỉ muốn đi ngủ ngay lập tức, chẳng còn tâm trạng mà hôn hôn cái gì. Điều này dẫn đến chỉ số hạnh phúc của Trình boss tuột dốc không phanh, những người khác trong công ty cũng chịu ảnh hưởng, mấy người Đồ Nam đã tăng ca mấy ngày rồi, khổ không thể tả.
Đầu năm nay, IT không bằng bán khoai lang nha!
Nước mắt bọn họ không ngừng tuôn rơi.
Nguyễn Thu Thu bận rộn rmấy, thiếu chút nữa quên mất đi hôn lễ của Bạch Lung.
Cô xin nghỉ phép một ngày, tự mình chọn quà cưới cẩn thận. Hôn lễ của Bạch Lung được tổ chức vào ngày thứ bảy trong một khách sạn xa hoa. Nguyễn Thu Thu dậy thật sớm trang điểm, thay một chuếc váy dài qua đầu gối, mái tóc uốn cụp vào trong, lộ ra lỗ tai tinh xảo và chiếc khuyên tai màu bạc, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cô.
Nguyễn Thu Thu bận rộn một lúc lâu.
Ánh mắt trực tiếp của Trình Tuyển quá mức rõ ràng, Nguyễn Thu Thu không muốn bị người khác phát hiện, hơn nữa anh cũng không thích tham gia mấy hôn lễ như thế này, cho nên cô liền bảo anh chờ ở nhà.
“Anh tùy tiện ăn một cái gì đó nhá, em đi dự đám cưới.’’
Trình Tuyển ừ một tiếng, chậm rãi mở chai sữa chua uống. Hôm nay còn có việc phải làm, đúng lúc tách Nguyễn Thu Thu ra.
“Nhớ xem kỹ một chút nhé.’’
Nguyễn Thu Thu: “??’’
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro