Chương 30 - Người Đại Diện Vất Vả
Gọi Đến
Tần Hoàng
2024-08-08 11:07:35
[Chẳng lẽ coi giới giải trí là vườn hoa nhà mình thật đấy à? Vẫn cho rằng bản thân thật sự là thái tử ư?]
[Đúng đó, Tổng giám đốc Đỗ dắt con mình về nhà đi thôi, đừng có gây họa cho mấy cô gái trong giới giải trí nữa.]
[...]
Kì Cao Nghị nhìn những tin tức bùng nổ trên mạng mà cảm giác bản thân như vừa tiến vào một thế giới mới vậy.
Anh ta không kiềm lòng được mà tò mò hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải đợt trước cậu nói sẽ dẫn người đến giới thiệu với chúng tôi à? Sao bây giờ lại giống như kẻ thù của nhau thế này?"
"Hôm nay có thể đừng nhắc đến những chuyện tồi tệ đó được không?"
Chuyện này quả thật là nỗi nhục cả đời của anh, chỉ cần nghĩ đến những việc ngu ngốc mà bản thân đã làm trong nửa năm qua, Đỗ Trạch Thần lại hận không thể bóp chết chính mình.
Nói xong, anh ném chiếc di động đi, mắt không thấy tâm không phiền: "Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhua, nói chuyện khác đi."
Tiếc là có người không muốn nhìn thấy anh vui vẻ, hơn nữa quanh năm bị chèn ép, vất vả lắm mới có cơ hội cười vào mặt anh, sao Ngụy Anh Tuấn có thể dễ dàng bỏ qua cho được?
"Cô bồ nhí này là nghệ sĩ của giải trí Anh Hoàng đúng không?" Bạn gái của Ngụy Anh Tuấn đoán được ý đồ của anh ta, cho nên lập tức cất tiếng: "Cậu Đỗ gọi cô ta đến đây đi, để chúng tôi gặp người thật, xem cô ta có thật sự độc ác giống trong ảnh không."
"Chuyện này thì có gì khó đâu." Đôi mắt của Ngụy Anh Tuấn đảo quanh, tràn ngập ác ý: "Nếu không thì tôi gọi cả Bàng Tuyết Doanh đến đây luôn, để xem cậu Đỗ đây sẽ bảo vệ người nào nhé? Có được không?"
Đám nam nữ ở phe anh ta lập tức ồn ào hùa theo...
"Đến rồi, đến rồi, Bàng Tuyết Doanh đến rồi."
"Gì thế nhỉ? Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy ngoài cửa ồn ào, người có lòng tò mò nặng nhất trong nhóm họ là Kì Cao Nghị đã đứng dậy chạy thẳng ra ngoài: "Mẹ kiếp! Thần Tử, Bàng Tuyết Doanh đến rồi! Hình như là thằng nhóc Ngụy Anh Tuấn kia gọi đến, bây giờ cậu ta dẫn người ra đón kia kìa."
Phàn Hiểu Phong hỏi: "Cậu ta có ý gì đây? Gọi Bàng Tuyết Doanh đến, chỉ để nhìn Thần Tử mất mặt à?"
Hạ Tuấn Trì im lặng một lát rồi mới nói: "Chỉ sợ không chỉ như thế. Cái cô gái tên Thẩm... Thẩm gì đó, có lẽ cũng bị gọi đến. Trong lòng Thần Tử tự có tính toán."
Anh ta vừa dứt lời, âm thanh ồn ào bên ngoài đột nhiên trở nên lớn hơn.
Họ ngồi trong phòng mà còn nghe thấy vài tiếng "bồ nhí" mơ hồ, dường như còn kèm theo tên của một ai đó nữa.
Trái một câu tiểu tam, phải một câu bồ nhí, gọi đến ầm ĩ.
[Đúng đó, Tổng giám đốc Đỗ dắt con mình về nhà đi thôi, đừng có gây họa cho mấy cô gái trong giới giải trí nữa.]
[...]
Kì Cao Nghị nhìn những tin tức bùng nổ trên mạng mà cảm giác bản thân như vừa tiến vào một thế giới mới vậy.
Anh ta không kiềm lòng được mà tò mò hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Không phải đợt trước cậu nói sẽ dẫn người đến giới thiệu với chúng tôi à? Sao bây giờ lại giống như kẻ thù của nhau thế này?"
"Hôm nay có thể đừng nhắc đến những chuyện tồi tệ đó được không?"
Chuyện này quả thật là nỗi nhục cả đời của anh, chỉ cần nghĩ đến những việc ngu ngốc mà bản thân đã làm trong nửa năm qua, Đỗ Trạch Thần lại hận không thể bóp chết chính mình.
Nói xong, anh ném chiếc di động đi, mắt không thấy tâm không phiền: "Lâu lắm rồi chúng ta mới gặp nhua, nói chuyện khác đi."
Tiếc là có người không muốn nhìn thấy anh vui vẻ, hơn nữa quanh năm bị chèn ép, vất vả lắm mới có cơ hội cười vào mặt anh, sao Ngụy Anh Tuấn có thể dễ dàng bỏ qua cho được?
"Cô bồ nhí này là nghệ sĩ của giải trí Anh Hoàng đúng không?" Bạn gái của Ngụy Anh Tuấn đoán được ý đồ của anh ta, cho nên lập tức cất tiếng: "Cậu Đỗ gọi cô ta đến đây đi, để chúng tôi gặp người thật, xem cô ta có thật sự độc ác giống trong ảnh không."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuyện này thì có gì khó đâu." Đôi mắt của Ngụy Anh Tuấn đảo quanh, tràn ngập ác ý: "Nếu không thì tôi gọi cả Bàng Tuyết Doanh đến đây luôn, để xem cậu Đỗ đây sẽ bảo vệ người nào nhé? Có được không?"
Đám nam nữ ở phe anh ta lập tức ồn ào hùa theo...
"Đến rồi, đến rồi, Bàng Tuyết Doanh đến rồi."
"Gì thế nhỉ? Xảy ra chuyện gì vậy?" Thấy ngoài cửa ồn ào, người có lòng tò mò nặng nhất trong nhóm họ là Kì Cao Nghị đã đứng dậy chạy thẳng ra ngoài: "Mẹ kiếp! Thần Tử, Bàng Tuyết Doanh đến rồi! Hình như là thằng nhóc Ngụy Anh Tuấn kia gọi đến, bây giờ cậu ta dẫn người ra đón kia kìa."
Phàn Hiểu Phong hỏi: "Cậu ta có ý gì đây? Gọi Bàng Tuyết Doanh đến, chỉ để nhìn Thần Tử mất mặt à?"
Hạ Tuấn Trì im lặng một lát rồi mới nói: "Chỉ sợ không chỉ như thế. Cái cô gái tên Thẩm... Thẩm gì đó, có lẽ cũng bị gọi đến. Trong lòng Thần Tử tự có tính toán."
Anh ta vừa dứt lời, âm thanh ồn ào bên ngoài đột nhiên trở nên lớn hơn.
Họ ngồi trong phòng mà còn nghe thấy vài tiếng "bồ nhí" mơ hồ, dường như còn kèm theo tên của một ai đó nữa.
Trái một câu tiểu tam, phải một câu bồ nhí, gọi đến ầm ĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro