Xuyên Thư 70, Mỹ Nhân Được Giáo Viên Dạy Học Bạo Sủng
Anh Ấy Dễ Theo...
2025-01-09 17:19:43
So với vợ, Lâm Đại Sơn điềm tĩnh hơn nhiều, khuyên bà đừng vui mừng quá sớm.
Bên kia, dựa vào trí nhớ mạnh mẽ của cơ thể này, Lâm Gia Hân nhanh chóng chạy đến cổng nhà họ Giang.
Nhà họ Giang nằm ở cuối làng, nơi chỉ có duy nhất một hộ gia đình. Cánh cổng gỗ khép hờ, để lại một khe nhỏ.
Lâm Gia Hân khom người, ghé mắt qua khe cửa nhìn vào trong.
Trong sân, cô thấy một chiếc xe đạp mới tinh. Bên cạnh xe là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Anh ta cao ráo, dáng người gầy nhưng rắn rỏi. Vạt áo sơ mi trắng thả hờ xuống chiếc quần vải thô màu xanh đậm, trông sạch sẽ và gọn gàng, giống như một nam sinh cấp ba trong bộ đồng phục trường.
Anh đang cúi đầu, buộc những túi đồ lớn nhỏ lại với nhau.
Lâm Gia Hân không kìm được, nhìn chăm chú đến thất thần. Mãi đến khi một người đàn ông cao lớn khác bước ra từ trong nhà, cô mới miễn cưỡng rời mắt.
Người đàn ông này có một vết sẹo trên má trái. Dù không lớn nhưng hơi dữ tợn.
Nếu không tính vết sẹo, Nhị Cẩu quả thực trông khá ổn.
Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, làn da rám nắng càng khiến anh thêm phần nam tính. Nhìn chung, cũng có vẻ… chấp nhận được.
Nhưng vết sẹo đó là điều cô không thể bỏ qua.
“Anh cả hôm qua nhận giấy kết hôn rồi, hôm nay phải dọn đến nhà họ Vương. Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh tự nguyện ở rể.”
Nhị Cẩu treo túi vải lên tay lái xe đạp, quay sang nói với người đàn ông áo sơ mi: “Qua vài ngày nữa, em cũng cùng em vợ anh đi lấy giấy kết hôn đi.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Lâm Gia Hân đã sững sờ. Cô còn đang cân nhắc xem có nên gả cho anh hay không, hóa ra anh đã lấy vợ rồi.
Không chỉ vậy, anh còn sắp xếp hôn sự cho cậu em trai đâu vào đấy.
“Ừ.”
Người đàn ông áo sơ mi đáp lời, buộc chặt sợi dây, sau đó ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh không lệch một ly, rơi thẳng vào khe cửa nơi cô đang nấp.
Bốn mắt giao nhau.
Vài giây sau, anh sải bước tiến đến, mở tung cánh cổng: “Lâm Gia Hân?”
Đôi tay đặt trên cánh cổng của anh khẽ run rẩy.
Người đàn ông trước mặt có gương mặt thanh tú, đôi mắt đen trong trẻo, giữa chân mày toát lên một vẻ nho nhã. Cả người anh mang phong thái lịch thiệp, dịu dàng.
Giang Hoài Sơ?!
Người mà cô thầm mến, Giang Hoài Sơ?!
Lâm Gia Hân sững sờ, ánh mắt lộ vẻ vui mừng nhưng nhanh chóng biến mất.
Giang Hoài Sơ ngoài đời không quen biết cô.
Cô ngập ngừng vài giây, thử lên tiếng: “Tam Cẩu?”
Em trai của Nhị Cẩu, chẳng phải gọi là Tam Cẩu thì gọi gì nữa?
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Người đàn ông mặc áo sơ mi nhíu mày, những ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh gãi gãi đầu, rồi quay lại nhìn về phía Nhị Cẩu đang đứng cạnh chiếc xe đạp.
Cứ tưởng anh đang cầu cứu, Nhị Cẩu liếc mắt nhìn ra cửa, nghiêm túc nói: “Lâm Gia Hân, em trai tôi lớn hơn cô vài tháng, cô phải gọi nó là anh Hoài Sơ.”
Đồng tử Lâm Gia Hân mở to.
Vẻ ngoài giống hệt, tên gọi cũng giống. Chẳng lẽ Giang Hoài Sơ cũng xuyên sách?!
Bên kia, dựa vào trí nhớ mạnh mẽ của cơ thể này, Lâm Gia Hân nhanh chóng chạy đến cổng nhà họ Giang.
Nhà họ Giang nằm ở cuối làng, nơi chỉ có duy nhất một hộ gia đình. Cánh cổng gỗ khép hờ, để lại một khe nhỏ.
Lâm Gia Hân khom người, ghé mắt qua khe cửa nhìn vào trong.
Trong sân, cô thấy một chiếc xe đạp mới tinh. Bên cạnh xe là một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng.
Anh ta cao ráo, dáng người gầy nhưng rắn rỏi. Vạt áo sơ mi trắng thả hờ xuống chiếc quần vải thô màu xanh đậm, trông sạch sẽ và gọn gàng, giống như một nam sinh cấp ba trong bộ đồng phục trường.
Anh đang cúi đầu, buộc những túi đồ lớn nhỏ lại với nhau.
Lâm Gia Hân không kìm được, nhìn chăm chú đến thất thần. Mãi đến khi một người đàn ông cao lớn khác bước ra từ trong nhà, cô mới miễn cưỡng rời mắt.
Người đàn ông này có một vết sẹo trên má trái. Dù không lớn nhưng hơi dữ tợn.
Nếu không tính vết sẹo, Nhị Cẩu quả thực trông khá ổn.
Đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao, làn da rám nắng càng khiến anh thêm phần nam tính. Nhìn chung, cũng có vẻ… chấp nhận được.
Nhưng vết sẹo đó là điều cô không thể bỏ qua.
“Anh cả hôm qua nhận giấy kết hôn rồi, hôm nay phải dọn đến nhà họ Vương. Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh tự nguyện ở rể.”
Nhị Cẩu treo túi vải lên tay lái xe đạp, quay sang nói với người đàn ông áo sơ mi: “Qua vài ngày nữa, em cũng cùng em vợ anh đi lấy giấy kết hôn đi.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, Lâm Gia Hân đã sững sờ. Cô còn đang cân nhắc xem có nên gả cho anh hay không, hóa ra anh đã lấy vợ rồi.
Không chỉ vậy, anh còn sắp xếp hôn sự cho cậu em trai đâu vào đấy.
“Ừ.”
Người đàn ông áo sơ mi đáp lời, buộc chặt sợi dây, sau đó ngẩng đầu lên. Ánh mắt anh không lệch một ly, rơi thẳng vào khe cửa nơi cô đang nấp.
Bốn mắt giao nhau.
Vài giây sau, anh sải bước tiến đến, mở tung cánh cổng: “Lâm Gia Hân?”
Đôi tay đặt trên cánh cổng của anh khẽ run rẩy.
Người đàn ông trước mặt có gương mặt thanh tú, đôi mắt đen trong trẻo, giữa chân mày toát lên một vẻ nho nhã. Cả người anh mang phong thái lịch thiệp, dịu dàng.
Giang Hoài Sơ?!
Người mà cô thầm mến, Giang Hoài Sơ?!
Lâm Gia Hân sững sờ, ánh mắt lộ vẻ vui mừng nhưng nhanh chóng biến mất.
Giang Hoài Sơ ngoài đời không quen biết cô.
Cô ngập ngừng vài giây, thử lên tiếng: “Tam Cẩu?”
Em trai của Nhị Cẩu, chẳng phải gọi là Tam Cẩu thì gọi gì nữa?
Bầu không khí đột nhiên trở nên tĩnh lặng.
Người đàn ông mặc áo sơ mi nhíu mày, những ngón tay thon dài, trắng trẻo của anh gãi gãi đầu, rồi quay lại nhìn về phía Nhị Cẩu đang đứng cạnh chiếc xe đạp.
Cứ tưởng anh đang cầu cứu, Nhị Cẩu liếc mắt nhìn ra cửa, nghiêm túc nói: “Lâm Gia Hân, em trai tôi lớn hơn cô vài tháng, cô phải gọi nó là anh Hoài Sơ.”
Đồng tử Lâm Gia Hân mở to.
Vẻ ngoài giống hệt, tên gọi cũng giống. Chẳng lẽ Giang Hoài Sơ cũng xuyên sách?!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro