Xuyên Thư 70, Mỹ Nhân Được Giáo Viên Dạy Học Bạo Sủng
Em Trai Của Nhị...
2025-01-09 17:19:43
“Ây dà, A Hân khi nào mới chịu kết hôn đây, nhiệm vụ của tôi sắp không hoàn thành được rồi!”
“Gấp gì chứ, còn ba tháng nữa con bé mới đủ 20 tuổi, vẫn kịp mà.”
Lâm Gia Hân bị tiếng trò chuyện của một đôi nam nữ ngoài cửa đánh thức, đầu óc đau nhức như muốn nứt ra.
Sau vài giây định thần, trong đầu cô vang lên một giọng nói: “Cô đã xuyên sách, trở thành nhân vật Lâm Gia Hân trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình 'Ngọt Ngào '.”
Ngay sau đó, một ký ức không thuộc về cô tràn vào tâm trí.
Trong chốc lát, đầu cô toàn những hình ảnh và âm thanh khó mà miêu tả.
Sân vườn, rừng cây nhỏ, đống lúa...
Ban ngày, ban đêm...
“Ưm~ Ah~ Nhẹ thôi!”
“...”
Quá sức tưởng tượng!
Người ta xuyên sách thì được “bàn tay vàng”, còn cô thì xuyên sách với cái “đầu vàng”, vang lên tiếng duang duang mỗi khi nghĩ đến tình tiết!
Cuốn 'Ngọt Ngào 'là tiểu thuyết về thời kỳ thập niên 70 mà cô bạn thân từng nhiệt tình đề cử.
Bối cảnh truyện đặt vào năm 1976, Lâm Gia Hân mới đọc vài ngày trước. Trong phần giới thiệu, cô là nữ chính, nhưng khi đọc nội dung chính thì hoàn toàn không thấy nhân vật này xuất hiện.
Thế này thì cũng thôi đi.
Nội dung chính chỉ xoay quanh nam chính Lục Ngọc Hằng ngày ngày ăn cơm, ngủ, rồi kiếm điểm công, chẳng có gì thú vị, lại càng không dính dáng gì đến chữ "ngọt".
Điều buồn cười hơn nữa là nam chính là một gã đàn ông đã có vợ, lại đào hoa và lăng nhăng, suốt ngày ve vãn các cô gái độc thân.
Thế nên cô đọc xong phần chính văn thì cũng chẳng buồn đọc thêm phiên ngoại.
Vậy mà tại sao lại xuyên vào cuốn truyện nhảm nhí này chứ?
Lâm Gia Hân cảm thấy tuyệt vọng, muốn khóc mà không khóc được, nhất thời không thể chấp nhận nổi sự thật, đành nhìn quanh phòng đầy bất lực.
Ngôi nhà là kiểu nhà đất cũ, trên tường dán vài tờ báo cũ đã ngả màu vàng. Bên cạnh giường có một chiếc bàn dài đen thui, trên đó đặt một chiếc cốc tráng men bị tróc sơn.
Chiếc chăn đắp trên người không còn là bộ ga giường xanh nhạt phong cách hiện đại mà cô quen thuộc, mà đã trở thành một chiếc chăn đỏ rực in hình hoa mẫu đơn.
Cô thực sự xuyên sách rồi sao?
Nhìn căn phòng mang đầy hơi thở của thời kỳ trước, Lâm Gia Hân không khỏi rùng mình.
Đột nhiên, tiếng trò chuyện bên ngoài lại vang lên.
“Theo tôi thấy thì cứ gả nó cho Nhị Cẩu đi, mặt Nhị Cẩu có sẹo thì làm sao, trời tối rồi nhắm mắt lại cũng chẳng khác gì nhau.”
“Vẫn nên hỏi ý kiến con bé một chút.”
Gả cho Nhị Cẩu?
Không đời nào!
Lâm Gia Hân cảm thấy trước mắt tối sầm. Cô là một người cuồng nhan sắc, còn anh ta là Nhị Cẩu, hai người vốn không thuộc cùng một thế giới!
Cảm giác bất an dâng lên, cô không màng mặc quần áo, vội vàng lục lọi ngăn kéo tìm một chiếc gương.
Gương mặt của thân xác hiện tại giống cô ngoài đời đến tám, chín phần, chỉ là nước da có hơi đen hơn một chút, tạm chấp nhận được.
“Gấp gì chứ, còn ba tháng nữa con bé mới đủ 20 tuổi, vẫn kịp mà.”
Lâm Gia Hân bị tiếng trò chuyện của một đôi nam nữ ngoài cửa đánh thức, đầu óc đau nhức như muốn nứt ra.
Sau vài giây định thần, trong đầu cô vang lên một giọng nói: “Cô đã xuyên sách, trở thành nhân vật Lâm Gia Hân trong cuốn tiểu thuyết ngôn tình 'Ngọt Ngào '.”
Ngay sau đó, một ký ức không thuộc về cô tràn vào tâm trí.
Trong chốc lát, đầu cô toàn những hình ảnh và âm thanh khó mà miêu tả.
Sân vườn, rừng cây nhỏ, đống lúa...
Ban ngày, ban đêm...
“Ưm~ Ah~ Nhẹ thôi!”
“...”
Quá sức tưởng tượng!
Người ta xuyên sách thì được “bàn tay vàng”, còn cô thì xuyên sách với cái “đầu vàng”, vang lên tiếng duang duang mỗi khi nghĩ đến tình tiết!
Cuốn 'Ngọt Ngào 'là tiểu thuyết về thời kỳ thập niên 70 mà cô bạn thân từng nhiệt tình đề cử.
Bối cảnh truyện đặt vào năm 1976, Lâm Gia Hân mới đọc vài ngày trước. Trong phần giới thiệu, cô là nữ chính, nhưng khi đọc nội dung chính thì hoàn toàn không thấy nhân vật này xuất hiện.
Thế này thì cũng thôi đi.
Nội dung chính chỉ xoay quanh nam chính Lục Ngọc Hằng ngày ngày ăn cơm, ngủ, rồi kiếm điểm công, chẳng có gì thú vị, lại càng không dính dáng gì đến chữ "ngọt".
Điều buồn cười hơn nữa là nam chính là một gã đàn ông đã có vợ, lại đào hoa và lăng nhăng, suốt ngày ve vãn các cô gái độc thân.
Thế nên cô đọc xong phần chính văn thì cũng chẳng buồn đọc thêm phiên ngoại.
Vậy mà tại sao lại xuyên vào cuốn truyện nhảm nhí này chứ?
Lâm Gia Hân cảm thấy tuyệt vọng, muốn khóc mà không khóc được, nhất thời không thể chấp nhận nổi sự thật, đành nhìn quanh phòng đầy bất lực.
Ngôi nhà là kiểu nhà đất cũ, trên tường dán vài tờ báo cũ đã ngả màu vàng. Bên cạnh giường có một chiếc bàn dài đen thui, trên đó đặt một chiếc cốc tráng men bị tróc sơn.
Chiếc chăn đắp trên người không còn là bộ ga giường xanh nhạt phong cách hiện đại mà cô quen thuộc, mà đã trở thành một chiếc chăn đỏ rực in hình hoa mẫu đơn.
Cô thực sự xuyên sách rồi sao?
Nhìn căn phòng mang đầy hơi thở của thời kỳ trước, Lâm Gia Hân không khỏi rùng mình.
Đột nhiên, tiếng trò chuyện bên ngoài lại vang lên.
“Theo tôi thấy thì cứ gả nó cho Nhị Cẩu đi, mặt Nhị Cẩu có sẹo thì làm sao, trời tối rồi nhắm mắt lại cũng chẳng khác gì nhau.”
“Vẫn nên hỏi ý kiến con bé một chút.”
Gả cho Nhị Cẩu?
Không đời nào!
Lâm Gia Hân cảm thấy trước mắt tối sầm. Cô là một người cuồng nhan sắc, còn anh ta là Nhị Cẩu, hai người vốn không thuộc cùng một thế giới!
Cảm giác bất an dâng lên, cô không màng mặc quần áo, vội vàng lục lọi ngăn kéo tìm một chiếc gương.
Gương mặt của thân xác hiện tại giống cô ngoài đời đến tám, chín phần, chỉ là nước da có hơi đen hơn một chút, tạm chấp nhận được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro