Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
“Còn dám nhắc đến mẹ tao nữa, tao sẽ đánh cho mày kêu cha gọi mẹ.” Ôn Uyển Uyển vừa nói vừa giơ nắm đấm về phía mặt Ôn Dương Dương, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Ở kiếp trước, cô cũng từng là bảo bối của cha mẹ, từ năm 7 tuổi, khi cha mẹ hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ, cô không còn cha mẹ nữa.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Ôn Uyển Uyển, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa, nắm đấm kia sẽ giáng xuống, Ôn Dương Dương sợ đến mức không dám hé răng.
Mọi người xung quanh lúc này tận tai nghe thấy Ôn Dương Dương mắng Ôn Uyển Uyển, càng tin tưởng những gì Ôn Uyển Uyển nói lúc trước.
“Diêu Tuyết Mai, bà nhìn con gái bà dạy dỗ đi, đây chính là cái bà gọi là đối xử với Uyển Uyển còn tốt hơn con ruột sao? Dám làm vậy ngay trước mặt bao nhiêu người, lúc không có ai còn không biết hành hạ Uyển Uyển thế nào nữa, tôi nhất định phải bắt bà lại!”
Thẩm Kiến Dân chỉ hận mình là đàn ông lại là trưởng làng nên không thể đánh phụ nữ, nếu không nhất định phải đánh cho bà ta không còn nhận ra bố mẹ mình nữa.
“Trưởng làng, tôi sai rồi! Tất cả đều là lỗi của tôi, ông đừng báo công an. Uyển Uyển, Uyển Uyển, mẹ đưa, mẹ đưa hết tiền cho con.” Diêu Tuyết Mai vừa nói vừa đứng dậy đi vào nhà lấy hết tiền đưa cho Ôn Uyển Uyển.
Ôn Uyển Uyển nhìn xấp tiền trong tay, trừ đi số tiền sính lễ của nhà Cố gia được buộc cẩn thận bằng sợi dây nhỏ, còn lại là những đồng lẻ, chắc là tiền của nhà họ Ôn rồi.
Tiền đã cầm trong tay, Ôn Uyển Uyển cũng không dèn ép nữa, dù sao cô còn có việc cần điều tra, không thể dồn họ vào đường cùng.
“Bác trưởng làng, mai cháu phải gả sang nhà họ Cố rồi, hôm nay cháu không muốn ở lại nhà họ Ôn nữa, hay là cháu đến nhà bác tìm em gái Thanh Thanh ở một đêm được không?”
“Được, được, được, Uyển Uyển muốn ở lại nhà bác bao lâu cũng được, chỉ là hai mẹ con bọn họ…”
“Bác trưởng làng, cháu đói rồi.” Lời của Thẩm Kiến Dân còn chưa dứt, đã bị Ôn Uyển Uyển cắt ngang. Nghe thấy Uyển Uyển nói đói bụng, Thẩm Kiến Dân cũng mặc kệ, kéo Ôn Uyển Uyển đi về nhà mình.
Người trong cuộc đều đã rời đi, những người dân vây xem khác cũng giải tán. Chỉ là màn kịch này chắc chắn sẽ trở thành câu chuyện phiếm trà dư tửu hậu của người dân trong làng thời gian tới.
Bị Thẩm Kiến Dân kéo đi, Ôn Uyển Uyển quay đầu lại nhìn hai mẹ con kia, trên mặt mang theo ý cười đắc ý, khiến Ôn Dương Dương tức giận đến mức xấu hổ.
Diêu Tuyết Mai, Ôn Dương Dương, chúng ta sống lâu mà, cứ chờ xem.
Thẩm Kiến Dân kéo Ôn Uyển Uyển vào trong sân nhà mình, vợ của trưởng làng là Trương Tuyết Hoa đã làm xong bữa trưa, đang chuẩn bị kêu con gái là Thanh Thanh đi gọi Thẩm Kiến Dân về ăn cơm.
Nhìn thấy Ôn Uyển Uyển, Trương Tuyết Hoa đầu tiên là sững người, sau đó mỉm cười nói: “Uyển Uyển tới rồi à, bác gái vừa mới nấu cơm xong, vừa hay có món bánh bao viên mà cháu thích ăn đấy, mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi.”
Ôn Uyển Uyển đương nhiên cũng không bỏ lỡ cảm xúc thoáng qua của Trương Tuyết Hoa khi nhìn thấy mình, lại nhìn sang Thẩm Kiến Dân, không phải chứ, cô dường như đã phát hiện ra một bí mật động trời rồi.
Trong ký ức của Ôn Uyển Uyển, từ nhỏ Thẩm Kiến Dân đã đối xử với nguyên chủ rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả con gái ruột của mình. Còn bác gái Trương ban đầu khi nhìn thấy cô luôn mang theo chút chán ghét, sau này mới dần dần dịu đi.
Chẳng lẽ vị bác Thẩm này từng là người mẹ nguyên chủ thầm mến, sau đó thầm mến không thành nên mới lấy người khác?
Ở kiếp trước, cô cũng từng là bảo bối của cha mẹ, từ năm 7 tuổi, khi cha mẹ hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ, cô không còn cha mẹ nữa.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Ôn Uyển Uyển, như thể chỉ cần nói thêm một câu nữa, nắm đấm kia sẽ giáng xuống, Ôn Dương Dương sợ đến mức không dám hé răng.
Mọi người xung quanh lúc này tận tai nghe thấy Ôn Dương Dương mắng Ôn Uyển Uyển, càng tin tưởng những gì Ôn Uyển Uyển nói lúc trước.
“Diêu Tuyết Mai, bà nhìn con gái bà dạy dỗ đi, đây chính là cái bà gọi là đối xử với Uyển Uyển còn tốt hơn con ruột sao? Dám làm vậy ngay trước mặt bao nhiêu người, lúc không có ai còn không biết hành hạ Uyển Uyển thế nào nữa, tôi nhất định phải bắt bà lại!”
Thẩm Kiến Dân chỉ hận mình là đàn ông lại là trưởng làng nên không thể đánh phụ nữ, nếu không nhất định phải đánh cho bà ta không còn nhận ra bố mẹ mình nữa.
“Trưởng làng, tôi sai rồi! Tất cả đều là lỗi của tôi, ông đừng báo công an. Uyển Uyển, Uyển Uyển, mẹ đưa, mẹ đưa hết tiền cho con.” Diêu Tuyết Mai vừa nói vừa đứng dậy đi vào nhà lấy hết tiền đưa cho Ôn Uyển Uyển.
Ôn Uyển Uyển nhìn xấp tiền trong tay, trừ đi số tiền sính lễ của nhà Cố gia được buộc cẩn thận bằng sợi dây nhỏ, còn lại là những đồng lẻ, chắc là tiền của nhà họ Ôn rồi.
Tiền đã cầm trong tay, Ôn Uyển Uyển cũng không dèn ép nữa, dù sao cô còn có việc cần điều tra, không thể dồn họ vào đường cùng.
“Bác trưởng làng, mai cháu phải gả sang nhà họ Cố rồi, hôm nay cháu không muốn ở lại nhà họ Ôn nữa, hay là cháu đến nhà bác tìm em gái Thanh Thanh ở một đêm được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, được, được, Uyển Uyển muốn ở lại nhà bác bao lâu cũng được, chỉ là hai mẹ con bọn họ…”
“Bác trưởng làng, cháu đói rồi.” Lời của Thẩm Kiến Dân còn chưa dứt, đã bị Ôn Uyển Uyển cắt ngang. Nghe thấy Uyển Uyển nói đói bụng, Thẩm Kiến Dân cũng mặc kệ, kéo Ôn Uyển Uyển đi về nhà mình.
Người trong cuộc đều đã rời đi, những người dân vây xem khác cũng giải tán. Chỉ là màn kịch này chắc chắn sẽ trở thành câu chuyện phiếm trà dư tửu hậu của người dân trong làng thời gian tới.
Bị Thẩm Kiến Dân kéo đi, Ôn Uyển Uyển quay đầu lại nhìn hai mẹ con kia, trên mặt mang theo ý cười đắc ý, khiến Ôn Dương Dương tức giận đến mức xấu hổ.
Diêu Tuyết Mai, Ôn Dương Dương, chúng ta sống lâu mà, cứ chờ xem.
Thẩm Kiến Dân kéo Ôn Uyển Uyển vào trong sân nhà mình, vợ của trưởng làng là Trương Tuyết Hoa đã làm xong bữa trưa, đang chuẩn bị kêu con gái là Thanh Thanh đi gọi Thẩm Kiến Dân về ăn cơm.
Nhìn thấy Ôn Uyển Uyển, Trương Tuyết Hoa đầu tiên là sững người, sau đó mỉm cười nói: “Uyển Uyển tới rồi à, bác gái vừa mới nấu cơm xong, vừa hay có món bánh bao viên mà cháu thích ăn đấy, mau rửa tay rồi vào ăn cơm đi.”
Ôn Uyển Uyển đương nhiên cũng không bỏ lỡ cảm xúc thoáng qua của Trương Tuyết Hoa khi nhìn thấy mình, lại nhìn sang Thẩm Kiến Dân, không phải chứ, cô dường như đã phát hiện ra một bí mật động trời rồi.
Trong ký ức của Ôn Uyển Uyển, từ nhỏ Thẩm Kiến Dân đã đối xử với nguyên chủ rất tốt, thậm chí còn tốt hơn cả con gái ruột của mình. Còn bác gái Trương ban đầu khi nhìn thấy cô luôn mang theo chút chán ghét, sau này mới dần dần dịu đi.
Chẳng lẽ vị bác Thẩm này từng là người mẹ nguyên chủ thầm mến, sau đó thầm mến không thành nên mới lấy người khác?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro