Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
"Nó nói dối, không phải như vậy, không phải như vậy, là nó tự tử, căn bản không phải như nó nói." Nghe xong lời khai của Ôn Uyển Uyển, nhất là câu cuối cùng, trong lòng Diêu Tuyết Mai vô cùng hoảng sợ, cảm giác mọi thứ như đang dần tuột khỏi tầm kiểm soát của mình.
“Đúng vậy, chị ta nói dối, cháu chưa bao giờ nói như vậy.” Ôn Dương Dương cũng kích động phản bác, nhưng vẻ mặt hoảng loạn của cô ta đã bị mọi người xung quanh nhìn thấu.
“Chậc, thật không ngờ, mẹ con nhà này lại giấu diếm bao nhiêu năm nay.”
“Không thể nào, chẳng lẽ con nhỏ Ôn Dương Dương này là con của Ôn Hoa thật sao? Năm đó, lúc Ôn Hoa đưa mẹ con nhà nó về thì con bé này cũng phải được ba tuổi rồi chứ?”
“Vậy chẳng phải là Ôn Hoa đã cặp kè với Diêu Tuyết Mai từ khi Lý Hướng Tình còn sống sao?”
……
Tiếng xì xào bàn tán ngày càng nhiều, mẹ con Diêu Tuyết Mai lúc này hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao.
Ôn Hoa đang đi làm ăn xa càng không biết rằng giờ phút này mình đã trở thành đề tài bàn tán của người trong làng.
“Diêu Tuyết Mai, bà còn gì để nói nữa không, tôi sẽ báo công an đến bắt bà, điều tra cho ra nhẽ bà đã làm những gì!” Thẩm Kiến Dân lúc này không thể nào dùng hai từ tức giận để diễn tả tâm trạng của mình được nữa.
Nghĩ lại lúc trước sao mình không cố gắng theo đuổi, có lẽ Hướng Tình phát hiện ra tấm lòng của mình, bây giờ đâu đến nông nỗi này.
Vừa nghe đến công an, Diêu Tuyết Mai sợ đến mức run người, nhất định không thể để bị bắt, càng không thể để bị điều tra, nếu chuyện kia bị điều tra ra, chắc chắn bà ta sẽ chết, không được, nhất định không được.
Nghĩ thông suốt, Diêu Tuyết Mai bò đến quỳ trước mặt Ôn Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ không ép con gả nữa, con đừng giận mẹ nữa, mẹ xin lỗi con.”
“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy, rõ ràng là chị ta nói dối, sao mẹ phải xin lỗi chị ta, mẹ đứng lên đi!” Ôn Dương Dương nghe thấy mẹ mình xin lỗi Ôn Uyển Uyển thì cuống lên.
Người nói dối là con nhỏ Ôn Uyển Uyển, cho dù có báo công an, cũng nhất định sẽ trả lại công bằng cho họ, nói không chừng còn có thể bắt Ôn Uyển Uyển lại, vậy mà lại thấy mẹ mình quay sang xin lỗi Ôn Uyển Uyển, cô ta có chút oán trách Diêu Tuyết Mai không biết nhìn thời thế.
“Dương Dương, mau, con cũng xin lỗi chị con đi, chị con sẽ tha thứ cho chúng ta.”
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, con không sai!”
Nhìn cảnh tượng mẹ con họ diễn trò trước mặt, trong lòng Ôn Uyển Uyển cười thầm, hừ, chỉ vậy thôi sao?
Không đúng, sự thay đổi của Diêu Tuyết Mai không đúng, chẳng lẽ…
Ôn Uyển Uyển cảm thấy suy đoán của mình có thể là do ấn tượng ban đầu, nhưng nếu là thật thì sao? Nếu cái chết của mẹ ruột nguyên chủ có liên quan đến Diêu Tuyết Mai thì sao? Xem ra phải điều tra cho kỹ mới được.
Vẫn là nên giải quyết chuyện trước mắt đã.
“Tôi có thể tha thứ cho các người, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Đưa tôi 500 đồng tiền lễ hỏi của nhà họ Cố, còn phải chuẩn bị cho tôi 300 đồng tiền hồi môn, nếu không tôi sẽ báo công an…” Ôn Uyển Uyển không nói hết câu mà nhìn Diêu Tuyết Mai với ánh mắt đầy uy hiếp.
Nghe thấy điều kiện của Ôn Uyển Uyển, Ôn Dương Dương lập tức kêu lên: “Con nhỏ chết tiệt, mày soi gương xem mày đáng giá từng ấy tiền không, tiền lễ hỏi đó là mẹ tao cực khổ bao nhiêu năm nay nuôi mày đấy, còn muốn hồi môn nữa, tìm mẹ ruột của mày mà đòi.”
Chát! Chát!
Nghe xong, Ôn Uyển Uyển lập tức cho Ôn Dương Dương hai cái tát, tốc độ nhanh đến mức Thẩm Kiến Dân đứng bên cạnh cũng không biết cô đã ra tay như thế nào.
“Đúng vậy, chị ta nói dối, cháu chưa bao giờ nói như vậy.” Ôn Dương Dương cũng kích động phản bác, nhưng vẻ mặt hoảng loạn của cô ta đã bị mọi người xung quanh nhìn thấu.
“Chậc, thật không ngờ, mẹ con nhà này lại giấu diếm bao nhiêu năm nay.”
“Không thể nào, chẳng lẽ con nhỏ Ôn Dương Dương này là con của Ôn Hoa thật sao? Năm đó, lúc Ôn Hoa đưa mẹ con nhà nó về thì con bé này cũng phải được ba tuổi rồi chứ?”
“Vậy chẳng phải là Ôn Hoa đã cặp kè với Diêu Tuyết Mai từ khi Lý Hướng Tình còn sống sao?”
……
Tiếng xì xào bàn tán ngày càng nhiều, mẹ con Diêu Tuyết Mai lúc này hoảng sợ đến mức không biết phải làm sao.
Ôn Hoa đang đi làm ăn xa càng không biết rằng giờ phút này mình đã trở thành đề tài bàn tán của người trong làng.
“Diêu Tuyết Mai, bà còn gì để nói nữa không, tôi sẽ báo công an đến bắt bà, điều tra cho ra nhẽ bà đã làm những gì!” Thẩm Kiến Dân lúc này không thể nào dùng hai từ tức giận để diễn tả tâm trạng của mình được nữa.
Nghĩ lại lúc trước sao mình không cố gắng theo đuổi, có lẽ Hướng Tình phát hiện ra tấm lòng của mình, bây giờ đâu đến nông nỗi này.
Vừa nghe đến công an, Diêu Tuyết Mai sợ đến mức run người, nhất định không thể để bị bắt, càng không thể để bị điều tra, nếu chuyện kia bị điều tra ra, chắc chắn bà ta sẽ chết, không được, nhất định không được.
Nghĩ thông suốt, Diêu Tuyết Mai bò đến quỳ trước mặt Ôn Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, tất cả là lỗi của mẹ, mẹ không ép con gả nữa, con đừng giận mẹ nữa, mẹ xin lỗi con.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy, rõ ràng là chị ta nói dối, sao mẹ phải xin lỗi chị ta, mẹ đứng lên đi!” Ôn Dương Dương nghe thấy mẹ mình xin lỗi Ôn Uyển Uyển thì cuống lên.
Người nói dối là con nhỏ Ôn Uyển Uyển, cho dù có báo công an, cũng nhất định sẽ trả lại công bằng cho họ, nói không chừng còn có thể bắt Ôn Uyển Uyển lại, vậy mà lại thấy mẹ mình quay sang xin lỗi Ôn Uyển Uyển, cô ta có chút oán trách Diêu Tuyết Mai không biết nhìn thời thế.
“Dương Dương, mau, con cũng xin lỗi chị con đi, chị con sẽ tha thứ cho chúng ta.”
“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, con không sai!”
Nhìn cảnh tượng mẹ con họ diễn trò trước mặt, trong lòng Ôn Uyển Uyển cười thầm, hừ, chỉ vậy thôi sao?
Không đúng, sự thay đổi của Diêu Tuyết Mai không đúng, chẳng lẽ…
Ôn Uyển Uyển cảm thấy suy đoán của mình có thể là do ấn tượng ban đầu, nhưng nếu là thật thì sao? Nếu cái chết của mẹ ruột nguyên chủ có liên quan đến Diêu Tuyết Mai thì sao? Xem ra phải điều tra cho kỹ mới được.
Vẫn là nên giải quyết chuyện trước mắt đã.
“Tôi có thể tha thứ cho các người, nhưng tôi có một điều kiện.”
“Đưa tôi 500 đồng tiền lễ hỏi của nhà họ Cố, còn phải chuẩn bị cho tôi 300 đồng tiền hồi môn, nếu không tôi sẽ báo công an…” Ôn Uyển Uyển không nói hết câu mà nhìn Diêu Tuyết Mai với ánh mắt đầy uy hiếp.
Nghe thấy điều kiện của Ôn Uyển Uyển, Ôn Dương Dương lập tức kêu lên: “Con nhỏ chết tiệt, mày soi gương xem mày đáng giá từng ấy tiền không, tiền lễ hỏi đó là mẹ tao cực khổ bao nhiêu năm nay nuôi mày đấy, còn muốn hồi môn nữa, tìm mẹ ruột của mày mà đòi.”
Chát! Chát!
Nghe xong, Ôn Uyển Uyển lập tức cho Ôn Dương Dương hai cái tát, tốc độ nhanh đến mức Thẩm Kiến Dân đứng bên cạnh cũng không biết cô đã ra tay như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro