Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
Cũng nói là con bé nhà họ Ôn đã đồng ý. Tôi và mẹ nó cũng mừng rỡ quá đỗi. Sáng nay lại xảy ra chuyện như vậy, con bé Ôn kia chịu khổ rồi, tình hình của lão nhị nhà tôi thế này, chúng tôi nào còn dám cầu hôn nữa."
Bố Cố cũng biết chuyện này khó giải quyết, cũng không gọi trưởng làng nữa, trước tiên là kéo gần mối quan hệ mong có thể dễ nói chuyện.
“Hừ, có biết mụ đàn bà họ Diêu kia thiếu chút nữa hại chết Uyển Uyển hay không? Mấy người còn mặt mũi đến từ hôn, muốn từ hôn cũng là chúng tôi đến cửa!”
Thẩm Kiến Dân đập bàn gầm lên.
“Cháu không từ hôn, cháu nguyện ý gả cho Cố Nghĩa!”
Ôn Uyển Uyển đang ở trong phòng với Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy tiếng đập bàn của Thẩm Kiến Dân thì đi ra.
Nghe nói nhà họ Cố đến từ hôn, cô biết Thẩm Kiến Dân thương yêu cô, nên vội vàng bày tỏ quan điểm của mình rồi mới giải thích cho bọn họ.
“Uyển Uyển, cháu vào nhà đi, chuyện này không đến lượt cháu lên tiếng." Từ nay về sau hôn sự của Uyển Uyển là do ông quyết định, ai nói cũng vô dụng!
“Bác Thẩm, cháu biết bác luôn yêu thương cháu, nhưng, bao nhiêu năm nay sống dưới trướng mẹ con Diêu Tuyết Mai có ngày nào sống yên ổn đâu.
Bây giờ coi như khổ tận cam lai, Uyển Uyển muốn tự mình làm chủ một lần. Có được không ạ, bác Thẩm?"
Ôn Uyển Uyển dùng giọng điệu nũng nịu như hồi nhỏ hay làm nũng với Thẩm Kiến Dân, Thẩm Kiến Dân rất dễ xiêu lòng bởi chiêu này.
Thấy Thẩm Kiến Dân có vẻ đã dao động, mẹ Thẩm ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Bây giờ Uyển Uyển cũng lớn rồi, đúng là nên có chủ kiến của riêng mình, chẳng lẽ ông muốn con bé cả đời nghe lời ông, cả đời sống trong cái thế giới nhỏ bé này sao?"
Lời nói như đâm trúng chỗ đau của Thẩm Kiến Dân, ông chấn động. Năm đó Hướng Tình không chỉ một lần nói, bà ấy muốn đi xem thế giới bên ngoài. Nhưng cuối cùng vẫn không thể bước ra khỏi mảnh đất này.
Bây giờ, con gái của Hướng Tình…
“Uyển Uyển, bác đồng ý để cháu tự mình làm chủ, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, nhất định phải để bác quyết định!”
Hừ, năm đó Hướng Tình bị lời ngon tiếng ngọt của Ôn Hoa lừa gạt, lần này nhất định ông phải tìm cho Uyển Uyển một người chồng tốt.
Ôn Uyển Uyển bất đắc dĩ đưa tay lên xoa trán, thật sự không cần phải làm vậy.
Còn vợ chồng Cố gia, lúc đầu nghe nói Ôn Uyển Uyển đồng ý gả cho Cố Nghĩa, cũng vô cùng kinh ngạc. Lúc này nhìn thấy thái độ của Thẩm Kiến Dân, cũng không muốn làm khó Ôn Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, cháu không chê lão nhị nhà bác, là nhà họ Cố chúng tôi đời trước tu được phúc phận.
Nhưng mà cháu từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực như vậy, bây giờ vất vả lắm mới thoát ra được, lão nhị nhà bác bây giờ, bây giờ… thật sự không dám làm lỡ cháu."
Mẹ Cố nắm lấy tay Ôn Uyển Uyển, trong lòng bà thật sự rất quý mến cô gái nhỏ này, lại nghĩ đến những gì cô đã phải trải qua, không khỏi nghẹn ngào.
Ôn Uyển Uyển trong lòng cũng không khỏi cảm động, tình trạng của Cố Nghĩa hiện giờ, chắc hẳn vợ chồng Cố gia cũng rất thương con, mới nghĩ đến chuyện cưới vợ cho con trai để có người chăm sóc.
Nhưng bọn họ biết được những gì cô đã trải qua, cũng thật lòng thương xót cho cô.
“Bác Cố, bác gái, cháu muốn hỏi hai bác mấy câu được không ạ?”
“Ấy, cháu gái, có chuyện gì cứ hỏi đi.”
“Bác gái, không biết nhà họ Cố có yêu cầu gì đối với con dâu không ạ? Cháu không biết làm ruộng, không biết giặt giũ, nấu ăn cũng bình thường.
Ai đối tốt với cháu thì cháu đối tốt lại, có thể sẽ không hòa thuận với chị em dâu, cháu cũng không biết cách đối nhân xử thế với bố mẹ chồng.
Bố Cố cũng biết chuyện này khó giải quyết, cũng không gọi trưởng làng nữa, trước tiên là kéo gần mối quan hệ mong có thể dễ nói chuyện.
“Hừ, có biết mụ đàn bà họ Diêu kia thiếu chút nữa hại chết Uyển Uyển hay không? Mấy người còn mặt mũi đến từ hôn, muốn từ hôn cũng là chúng tôi đến cửa!”
Thẩm Kiến Dân đập bàn gầm lên.
“Cháu không từ hôn, cháu nguyện ý gả cho Cố Nghĩa!”
Ôn Uyển Uyển đang ở trong phòng với Thẩm Thanh Thanh, nghe thấy tiếng đập bàn của Thẩm Kiến Dân thì đi ra.
Nghe nói nhà họ Cố đến từ hôn, cô biết Thẩm Kiến Dân thương yêu cô, nên vội vàng bày tỏ quan điểm của mình rồi mới giải thích cho bọn họ.
“Uyển Uyển, cháu vào nhà đi, chuyện này không đến lượt cháu lên tiếng." Từ nay về sau hôn sự của Uyển Uyển là do ông quyết định, ai nói cũng vô dụng!
“Bác Thẩm, cháu biết bác luôn yêu thương cháu, nhưng, bao nhiêu năm nay sống dưới trướng mẹ con Diêu Tuyết Mai có ngày nào sống yên ổn đâu.
Bây giờ coi như khổ tận cam lai, Uyển Uyển muốn tự mình làm chủ một lần. Có được không ạ, bác Thẩm?"
Ôn Uyển Uyển dùng giọng điệu nũng nịu như hồi nhỏ hay làm nũng với Thẩm Kiến Dân, Thẩm Kiến Dân rất dễ xiêu lòng bởi chiêu này.
Thấy Thẩm Kiến Dân có vẻ đã dao động, mẹ Thẩm ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Bây giờ Uyển Uyển cũng lớn rồi, đúng là nên có chủ kiến của riêng mình, chẳng lẽ ông muốn con bé cả đời nghe lời ông, cả đời sống trong cái thế giới nhỏ bé này sao?"
Lời nói như đâm trúng chỗ đau của Thẩm Kiến Dân, ông chấn động. Năm đó Hướng Tình không chỉ một lần nói, bà ấy muốn đi xem thế giới bên ngoài. Nhưng cuối cùng vẫn không thể bước ra khỏi mảnh đất này.
Bây giờ, con gái của Hướng Tình…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Uyển Uyển, bác đồng ý để cháu tự mình làm chủ, nhưng chuyện hôn nhân đại sự, nhất định phải để bác quyết định!”
Hừ, năm đó Hướng Tình bị lời ngon tiếng ngọt của Ôn Hoa lừa gạt, lần này nhất định ông phải tìm cho Uyển Uyển một người chồng tốt.
Ôn Uyển Uyển bất đắc dĩ đưa tay lên xoa trán, thật sự không cần phải làm vậy.
Còn vợ chồng Cố gia, lúc đầu nghe nói Ôn Uyển Uyển đồng ý gả cho Cố Nghĩa, cũng vô cùng kinh ngạc. Lúc này nhìn thấy thái độ của Thẩm Kiến Dân, cũng không muốn làm khó Ôn Uyển Uyển.
“Uyển Uyển, cháu không chê lão nhị nhà bác, là nhà họ Cố chúng tôi đời trước tu được phúc phận.
Nhưng mà cháu từ nhỏ đã chịu nhiều khổ cực như vậy, bây giờ vất vả lắm mới thoát ra được, lão nhị nhà bác bây giờ, bây giờ… thật sự không dám làm lỡ cháu."
Mẹ Cố nắm lấy tay Ôn Uyển Uyển, trong lòng bà thật sự rất quý mến cô gái nhỏ này, lại nghĩ đến những gì cô đã phải trải qua, không khỏi nghẹn ngào.
Ôn Uyển Uyển trong lòng cũng không khỏi cảm động, tình trạng của Cố Nghĩa hiện giờ, chắc hẳn vợ chồng Cố gia cũng rất thương con, mới nghĩ đến chuyện cưới vợ cho con trai để có người chăm sóc.
Nhưng bọn họ biết được những gì cô đã trải qua, cũng thật lòng thương xót cho cô.
“Bác Cố, bác gái, cháu muốn hỏi hai bác mấy câu được không ạ?”
“Ấy, cháu gái, có chuyện gì cứ hỏi đi.”
“Bác gái, không biết nhà họ Cố có yêu cầu gì đối với con dâu không ạ? Cháu không biết làm ruộng, không biết giặt giũ, nấu ăn cũng bình thường.
Ai đối tốt với cháu thì cháu đối tốt lại, có thể sẽ không hòa thuận với chị em dâu, cháu cũng không biết cách đối nhân xử thế với bố mẹ chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro