Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
Mẹ Thẩm thấy Thẩm Kiến Dân không nói gì nữa, mỉm cười, nhìn vợ chồng Cố gia nói: “Thôi, Uyển Uyển đã đồng ý rồi, hai người cũng mau về nhà chuẩn bị đi, không phải ngày mai rước dâu sao? Có kịp không đấy?”
Vợ chồng Cố gia lúc này cũng vui như mở cờ trong bụng: “Kịp, kịp, ngày mai nhất định sẽ để Uyển Uyển vui vui vẻ vẻ gả đến nhà chúng tôi!”
“Lão đại, vợ lão đại, lão tam, vợ lão tam, thằng tư, mau ra đây, mẹ với bố có chuyện muốn nói.”
Vợ chồng Cố gia vui mừng vừa bước vào sân đã gọi con trai và con dâu.
“Mẹ, có chuyện gì vậy, sao mẹ lại vui thế?” Vợ Cố Tam thấy bố mẹ chồng vui như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta thấy họ cười vui như vậy kể từ sau khi Cố Nhị gặp chuyện.
“Lão đại, lát nữa con đi với bố con ra thị trấn mua ít thịt với rau.
Vợ lão đại, con cũng đi cùng, đến cửa hàng bạp hóa mua ít kẹo về.
Lão tam, con với vợ con đi mượn mấy cái bàn ghế, bát đũa gì đó của người trong làng. Thuận tiện bảo họ mai đến ăn cỗ.
“Thôi nào Tiểu Tứ, con dẫn Lạc Lạc với Du Du đi chơi đi con.”
Tô Liên Cầm dặn dò con trai và con dâu một hồi, khiến mọi người đều khó hiểu.
“Mẹ, mẹ đi đâu mà về vui thế, lại còn mua thịt mua cá nữa, định mở tiệc à?”
“Chẳng lẽ con bé nhà họ Ôn kia đồng ý gả?” Vợ Cố Tam nhìn bố mẹ chồng vui vẻ không ngậm được miệng, chắc chỉ có chuyện này mới khiến bọn họ vui như vậy.
“Phải, từ nay Uyển Uyển chính là con dâu nhà họ Cố chúng ta rồi, tôi nói cho các người biết, Uyển Uyển gả vào, ai cũng không được phép bắt nạt nó, nếu không thì cút hết cho tôi!”
Mẹ Cố sợ Ôn Uyển Uyển gả bị ủy khuất nên nói trước, tránh cho ai đó đụng chạm đến Ôn Uyển Uyển.
“Mẹ, sao Ôn Uyển Uyển lại đột nhiên đồng ý, chẳng lẽ là biết anh hai có tiền mới chịu gả sao. Nếu vậy…”
Vợ Cố Tam còn chưa nói xong đã bị mẹ chồng trừng mắt, cũng không dám nói tiếp, ánh mắt ấy của mẹ chồng như muốn đánh người.
“Cô tưởng ai cũng như cô, suốt ngày chỉ biết đến tiền, muốn làm thì làm, không muốn làm thì cút sang một bên cho nước nó trong!”
Bị mẹ Cố mắng cho một trận, Hạ Ninh Tĩnh ấm ức nhìn sang chồng, nhưng dưới ánh mắt của mẹ Cố, Cố lão tam cũng không dám bênh vực vợ.
Hạ Ninh Tĩnh cũng không nói gì nữa, cúi đầu xuống.
Người nhà họ Cố cũng theo sự sắp xếp của mẹ Cố mà giải tán.
Trong nhà, Cố Nghĩa tự nhiên cũng nghe thấy tất cả, chỉ là đôi lông mày nhíu chặt khiến người ta nhìn vào đã thấy lạnh sống lưng.
“Lão nhị à, bộ quần áo lần trước mẹ may cho con, ngày mai nhớ mặc vào đấy.” Mẹ Cố ánh mắt tràn đầy ý cười mở cửa nói với Cố Nghĩa.
Chỉ là Cố Nghĩa không nói một lời, cả người tỏa ra khí lạnh.
“Lão nhị, con là có ý gì? Mẹ nói cho con biết, hôn sự này không thể hủy được, con bé Uyển Uyển kia đã tự mình đồng ý gả cho con rồi.
Mẹ nói cho con biết, đợi Uyển Uyển gả, con mà dám cho nó sắc mặt xem, mẹ cũng sẽ dạy dỗ con.”
Mẹ Cố nhìn sắc mặt u ám của con trai, sợ là nó vẫn tưởng Ôn Uyển Uyển không muốn cuộc hôn nhân này, lại sợ tính tình con trai mình sau này khi con bé kia gả sẽ không chịu được mà làm ra chuyện gì đó, vội vàng giải thích.
“Mọi người đã cho cô ta bao nhiêu tiền?”
“Tiền gì? À, con nói tiền sính lễ à, ngoài tiền sính lễ ban đầu cho nhà họ Ôn ra thì không đưa thêm nữa. Sao con lại hỏi như vậy?” Mẹ Cố nghe con trai hỏi vậy, nhất thời không biết là có ý gì.
Vợ chồng Cố gia lúc này cũng vui như mở cờ trong bụng: “Kịp, kịp, ngày mai nhất định sẽ để Uyển Uyển vui vui vẻ vẻ gả đến nhà chúng tôi!”
“Lão đại, vợ lão đại, lão tam, vợ lão tam, thằng tư, mau ra đây, mẹ với bố có chuyện muốn nói.”
Vợ chồng Cố gia vui mừng vừa bước vào sân đã gọi con trai và con dâu.
“Mẹ, có chuyện gì vậy, sao mẹ lại vui thế?” Vợ Cố Tam thấy bố mẹ chồng vui như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta thấy họ cười vui như vậy kể từ sau khi Cố Nhị gặp chuyện.
“Lão đại, lát nữa con đi với bố con ra thị trấn mua ít thịt với rau.
Vợ lão đại, con cũng đi cùng, đến cửa hàng bạp hóa mua ít kẹo về.
Lão tam, con với vợ con đi mượn mấy cái bàn ghế, bát đũa gì đó của người trong làng. Thuận tiện bảo họ mai đến ăn cỗ.
“Thôi nào Tiểu Tứ, con dẫn Lạc Lạc với Du Du đi chơi đi con.”
Tô Liên Cầm dặn dò con trai và con dâu một hồi, khiến mọi người đều khó hiểu.
“Mẹ, mẹ đi đâu mà về vui thế, lại còn mua thịt mua cá nữa, định mở tiệc à?”
“Chẳng lẽ con bé nhà họ Ôn kia đồng ý gả?” Vợ Cố Tam nhìn bố mẹ chồng vui vẻ không ngậm được miệng, chắc chỉ có chuyện này mới khiến bọn họ vui như vậy.
“Phải, từ nay Uyển Uyển chính là con dâu nhà họ Cố chúng ta rồi, tôi nói cho các người biết, Uyển Uyển gả vào, ai cũng không được phép bắt nạt nó, nếu không thì cút hết cho tôi!”
Mẹ Cố sợ Ôn Uyển Uyển gả bị ủy khuất nên nói trước, tránh cho ai đó đụng chạm đến Ôn Uyển Uyển.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, sao Ôn Uyển Uyển lại đột nhiên đồng ý, chẳng lẽ là biết anh hai có tiền mới chịu gả sao. Nếu vậy…”
Vợ Cố Tam còn chưa nói xong đã bị mẹ chồng trừng mắt, cũng không dám nói tiếp, ánh mắt ấy của mẹ chồng như muốn đánh người.
“Cô tưởng ai cũng như cô, suốt ngày chỉ biết đến tiền, muốn làm thì làm, không muốn làm thì cút sang một bên cho nước nó trong!”
Bị mẹ Cố mắng cho một trận, Hạ Ninh Tĩnh ấm ức nhìn sang chồng, nhưng dưới ánh mắt của mẹ Cố, Cố lão tam cũng không dám bênh vực vợ.
Hạ Ninh Tĩnh cũng không nói gì nữa, cúi đầu xuống.
Người nhà họ Cố cũng theo sự sắp xếp của mẹ Cố mà giải tán.
Trong nhà, Cố Nghĩa tự nhiên cũng nghe thấy tất cả, chỉ là đôi lông mày nhíu chặt khiến người ta nhìn vào đã thấy lạnh sống lưng.
“Lão nhị à, bộ quần áo lần trước mẹ may cho con, ngày mai nhớ mặc vào đấy.” Mẹ Cố ánh mắt tràn đầy ý cười mở cửa nói với Cố Nghĩa.
Chỉ là Cố Nghĩa không nói một lời, cả người tỏa ra khí lạnh.
“Lão nhị, con là có ý gì? Mẹ nói cho con biết, hôn sự này không thể hủy được, con bé Uyển Uyển kia đã tự mình đồng ý gả cho con rồi.
Mẹ nói cho con biết, đợi Uyển Uyển gả, con mà dám cho nó sắc mặt xem, mẹ cũng sẽ dạy dỗ con.”
Mẹ Cố nhìn sắc mặt u ám của con trai, sợ là nó vẫn tưởng Ôn Uyển Uyển không muốn cuộc hôn nhân này, lại sợ tính tình con trai mình sau này khi con bé kia gả sẽ không chịu được mà làm ra chuyện gì đó, vội vàng giải thích.
“Mọi người đã cho cô ta bao nhiêu tiền?”
“Tiền gì? À, con nói tiền sính lễ à, ngoài tiền sính lễ ban đầu cho nhà họ Ôn ra thì không đưa thêm nữa. Sao con lại hỏi như vậy?” Mẹ Cố nghe con trai hỏi vậy, nhất thời không biết là có ý gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro