Xuyên Thư 70: Nữ Phụ Mang Không Gian Dốc Lòng Làm Nhà Giàu Số Một
A
2024-09-28 19:25:49
Cố Nghĩa ngồi bên cạnh từ lúc Ôn Uyển Uyển gọi mẹ đã không rời mắt khỏi cô, càng nhìn càng thấy đẹp. Sao anh lại có phúc đến thế, lấy được cô về làm vợ nhỉ? Rồi anh lại nhìn bản thân mình, haizz, lúc đầu chính anh cũng ghét bỏ, không chấp nhận được chính mình, huống chi là một người con gái xinh đẹp như cô.
Ôn Uyển Uyển không để ý đến tâm trạng của Cố Nghĩa, thấy anh không chào hỏi gì mà cứ thế đi thẳng vào phòng, chắc là do anh mệt rồi. Cô bèn ở lại bếp phụ giúp mẹ Cố.
"Uyển Uyển, chỗ này không cần con, con vào phòng nói chuyện với lão nhị đi, hoặc là ra chơi với Lạc Lạc, Du Du cũng được.” Từ trước khi cưới đã dặn trước rồi, việc này không để cô làm đâu.
"Mẹ, không sao đâu, mọi người ăn mà con không làm gì con ngại lắm, cứ để con làm giúp mẹ cho.”
Thấy cô nói vậy, mẹ Cố cũng không cản nữa, dù sao bà cũng không để cô làm nhiều đâu.
Mẹ Cố nấu xong bữa toàn cá, Ôn Uyển Uyển cũng đã rửa sạch ốc, không còn sạn nữa. Cô bảo mẹ Cố nhóm lửa, còn mình thì cầm muôi xào.
"Thơm quá đi, chị dâu, chắc là mẹ nấu cá rồi, thơm quá trời.” Hạ Ninh Tĩnh hít hà thêm mấy hơi nữa, trên đường đi làm về cô ta đã nghe nói hôm nay trong làng phát cá, thế là cô ta bước những bước dài hơn hẳn mọi khi.
Càng về gần đến nhà, mùi thơm càng nồng, chỉ muốn bay thẳng về nhà cho nhanh.
Dương Tây Mai cũng rảo bước nhanh hơn, chỉ là cô ấy ngửi thấy trong mùi cá còn có mùi khác nữa, hình như là mùi ớt xào.
"Mẹ! Mẹ! Mẹ làm gì thế? Thơm quá trời, con ngửi thấy từ xa lận.” Cố Tiểu Tứ vốn đi theo trưởng làng và mọi người vớt cá chia cá, thấy không còn gì hấp dẫn nữa nên chạy về nhà, hôm nay nhà cậu có nhiều cá, chắc chắn mẹ sẽ nấu cá cho mà xem.
Nhưng càng chạy về gần nhà, mùi thơm càng nồng, chắc chắn là mẹ cậu đang nấu cá rồi, canh cá mẹ nấu có mùi như thế này, chỉ là ngoài mùi canh cá còn có mùi cay cay nữa, vì thế cậu càng chạy nhanh hơn, người thì chưa thấy đâu mà tiếng đã vang đến nơi.
"Chạy chậm thôi, là chị dâu con làm đấy, món này gọi là ốc xào cay.” Bảo sao mà thơm thế, mớ gia vị trong bếp hết veo một nửa rồi.
Tuy mẹ Cố thấy xót của nhưng mùi vị quả thực thơm ngon không chê vào đâu được, đến cả món canh cá mà bà tự hào nhất cũng bị lấn át mất.
"Chị dâu hai, đây là ốc xào cay mà chị nói sao? Thơm quá! Trông ngon quá đi!” Lúc ở ngoài bờ sông nhặt ốc, Cố Tiểu Tứ vốn không tin lắm là món ốc xào cay của Ôn Uyển Uyển sẽ ngon như lời cô nói, kết quả nhìn thấy mớ ốc đang được đảo đều trên bếp với ớt đỏ, thật quá hấp dẫn.
Ôn Uyển Uyển mỉm cười, múc ốc ra chậu rồi đưa cho mẹ Cố bưng vào nhà chính, buổi trưa lúc này khá nóng, không thích hợp ăn cơm ngoài sân.
"Chị dâu hai, chị lại làm gì thế?” Cố Tiểu Tứ thấy Ôn Uyển Uyển lại đổ mớ ốc chưa xào trong bát lên bếp, chẳng phải chị ấy vừa bưng một chậu vào rồi sao? Lại còn làm món ngon gì nữa đây?
"Cũng là ốc xào cay, nhưng là cho Lạc Lạc với Du Du ăn, chúng nó còn nhỏ, không ăn cay được, bát này cho ít ớt thôi.” Ôn Uyển Uyển vừa lau mồ hôi trên trán vừa tiếp tục xào ốc.
Cái thời buổi này nấu nướng trong bếp nóng quá, mồ hôi ướt hết cả áo rồi.
"Ôi chao, ngon quá đi, chị dâu hai, ốc xào cay chị làm đỉnh thật đấy!"
Tiếng xuýt xoa vang lên liên tục bên bàn ăn nhà họ Cố.
Cả hai đứa nhỏ Lạc Lạc và Du Du cũng phụ họa theo, rõ ràng bát của tụi nhỏ có mỗi tí ớt mà cứ như cay lắm.
Ôn Uyển Uyển không để ý đến tâm trạng của Cố Nghĩa, thấy anh không chào hỏi gì mà cứ thế đi thẳng vào phòng, chắc là do anh mệt rồi. Cô bèn ở lại bếp phụ giúp mẹ Cố.
"Uyển Uyển, chỗ này không cần con, con vào phòng nói chuyện với lão nhị đi, hoặc là ra chơi với Lạc Lạc, Du Du cũng được.” Từ trước khi cưới đã dặn trước rồi, việc này không để cô làm đâu.
"Mẹ, không sao đâu, mọi người ăn mà con không làm gì con ngại lắm, cứ để con làm giúp mẹ cho.”
Thấy cô nói vậy, mẹ Cố cũng không cản nữa, dù sao bà cũng không để cô làm nhiều đâu.
Mẹ Cố nấu xong bữa toàn cá, Ôn Uyển Uyển cũng đã rửa sạch ốc, không còn sạn nữa. Cô bảo mẹ Cố nhóm lửa, còn mình thì cầm muôi xào.
"Thơm quá đi, chị dâu, chắc là mẹ nấu cá rồi, thơm quá trời.” Hạ Ninh Tĩnh hít hà thêm mấy hơi nữa, trên đường đi làm về cô ta đã nghe nói hôm nay trong làng phát cá, thế là cô ta bước những bước dài hơn hẳn mọi khi.
Càng về gần đến nhà, mùi thơm càng nồng, chỉ muốn bay thẳng về nhà cho nhanh.
Dương Tây Mai cũng rảo bước nhanh hơn, chỉ là cô ấy ngửi thấy trong mùi cá còn có mùi khác nữa, hình như là mùi ớt xào.
"Mẹ! Mẹ! Mẹ làm gì thế? Thơm quá trời, con ngửi thấy từ xa lận.” Cố Tiểu Tứ vốn đi theo trưởng làng và mọi người vớt cá chia cá, thấy không còn gì hấp dẫn nữa nên chạy về nhà, hôm nay nhà cậu có nhiều cá, chắc chắn mẹ sẽ nấu cá cho mà xem.
Nhưng càng chạy về gần nhà, mùi thơm càng nồng, chắc chắn là mẹ cậu đang nấu cá rồi, canh cá mẹ nấu có mùi như thế này, chỉ là ngoài mùi canh cá còn có mùi cay cay nữa, vì thế cậu càng chạy nhanh hơn, người thì chưa thấy đâu mà tiếng đã vang đến nơi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chạy chậm thôi, là chị dâu con làm đấy, món này gọi là ốc xào cay.” Bảo sao mà thơm thế, mớ gia vị trong bếp hết veo một nửa rồi.
Tuy mẹ Cố thấy xót của nhưng mùi vị quả thực thơm ngon không chê vào đâu được, đến cả món canh cá mà bà tự hào nhất cũng bị lấn át mất.
"Chị dâu hai, đây là ốc xào cay mà chị nói sao? Thơm quá! Trông ngon quá đi!” Lúc ở ngoài bờ sông nhặt ốc, Cố Tiểu Tứ vốn không tin lắm là món ốc xào cay của Ôn Uyển Uyển sẽ ngon như lời cô nói, kết quả nhìn thấy mớ ốc đang được đảo đều trên bếp với ớt đỏ, thật quá hấp dẫn.
Ôn Uyển Uyển mỉm cười, múc ốc ra chậu rồi đưa cho mẹ Cố bưng vào nhà chính, buổi trưa lúc này khá nóng, không thích hợp ăn cơm ngoài sân.
"Chị dâu hai, chị lại làm gì thế?” Cố Tiểu Tứ thấy Ôn Uyển Uyển lại đổ mớ ốc chưa xào trong bát lên bếp, chẳng phải chị ấy vừa bưng một chậu vào rồi sao? Lại còn làm món ngon gì nữa đây?
"Cũng là ốc xào cay, nhưng là cho Lạc Lạc với Du Du ăn, chúng nó còn nhỏ, không ăn cay được, bát này cho ít ớt thôi.” Ôn Uyển Uyển vừa lau mồ hôi trên trán vừa tiếp tục xào ốc.
Cái thời buổi này nấu nướng trong bếp nóng quá, mồ hôi ướt hết cả áo rồi.
"Ôi chao, ngon quá đi, chị dâu hai, ốc xào cay chị làm đỉnh thật đấy!"
Tiếng xuýt xoa vang lên liên tục bên bàn ăn nhà họ Cố.
Cả hai đứa nhỏ Lạc Lạc và Du Du cũng phụ họa theo, rõ ràng bát của tụi nhỏ có mỗi tí ớt mà cứ như cay lắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro