Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 10
2024-12-03 00:12:46
Ma ma muốn nói lại thôi, cảm thấy cô nương nhà mình quá bi quan.
Thấy nhũ mẫu và nha hoàn vẫn không vui vẻ nổi, giống như nàng đã bước nửa chân vào quan tài, Hứa Thanh Nghi cũng bất đắc dĩ, dù sao nói miệng không có bằng chứng, ai sẽ tin người thực vật so với một người bình thường còn tốt hơn?
"Xem đi, về sau các ngươi sẽ biết." Hứa Thanh Nghi nói: "Một người có thể hạ mê dược cho ta, các ngươi thật sự yên tâm để ta nằm bên cạnh hắn sao? Dù sao ta cũng không yên tâm."
Điều này cũng đúng...
"Vậy Thường ma ma..." Trong lòng nhũ mẫu áy náy, không phải bà ấy bị người khác đuổi đi, mà là Hứa Thanh Nghi tự mình mời bà ấy đi uống rượu, nhưng vẫn oán hận Thường ma ma ăn cây táo rào cây sung kia.
Để bà ta trông coi cô nương, bà ta lại bị người mua chuộc!
Hứa Thanh Nghi sờ sờ làn da mịn màng của mình, nói: "Một lần bất trung, vĩnh viễn không dùng nữa, bán đi."
"Vâng." Nhũ mẫu ma ma hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng chủ tử nhà mình tính tình mềm yếu, sẽ bỏ qua cho Thường ma ma một lần chứ.
Ngã một lần khôn hơn một chút cũng là chuyện tốt.
Vào tháng năm, khí hậu trong kinh thoải mái.
Sau khi Hứa Thanh Nghi ra ngoài tắm, nha hoàn mặc quần lót cho nàng, ánh mắt nàng ngưng lại: "Không cần, khoác áo choàng là được."
Mọi người trầm mặc, các nàng đều biết, đêm nay cô nương muốn viên phòng với Thế tử gia.
Cô nương nói thế nào cũng là tiểu thư Hầu phủ, thiên kim quý nữ, lại làm chuyện xung hỉ này.
Gả cho thế tử gia giống như phế nhân, thật sự là làm nhục.
Hứa Thanh Nghi cũng không cảm thấy nhục nhã, theo như nhu cầu mà thôi, mình chỉ là vì sinh tồn mới chọn con đường này, nào có cao thượng như vậy.
Nhưng tâm tình nàng có chút phức tạp mà thôi.
Nàng mặc yếm, khoác áo choàng, gọi người đi ra ngoài đuổi Minh Ngọc cùng Tử Tiêu rời đi trước, sau đó mình mới đi qua.
Thế tử ở trong phòng, đèn đuốc u ám, mông lung.
Thế tử gia danh chấn thiên hạ, cứ như vậy lẳng lặng nằm ở trên giường, mặc người hành động.
Nếu như đối phương biết được, đêm động phòng hoa chúc của mình cứ qua loa như vậy bắt đầu, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Chờ đối phương tỉnh lại, sẽ chướng mắt phu nhân xung hỉ như mình chứ?
Hứa Thanh Nghi vẫn tự biết mình, cho nên nàng rất lý trí, dự định muốn có con nối dõi bên người.
Cùng với lấy lòng ba đứa con nuôi của Tạ Uẩn Chi.
Đến lúc đó bốn đứa nhỏ, luôn có một người đáng tin.
Về phần Tạ Uẩn Chi, đến lúc đó chính mình chủ động xin rời đi, để cho đối phương thiếu nợ chính mình một cái ân tình cực lớn.
Vậy đời này cũng không cần sầu.
Hứa Thanh Nghi nghĩ đến những thứ này, động thủ kéo rèm giường hai bên xuống, như vậy liền có cảm giác an toàn.
Trong một vùng tiểu thiên địa u ám, nàng vén chăn trên người thế tử lên, cẩn thận đặt ở cuối giường để tránh làm bẩn.
Quần áo trên người không cần động đậy, chỉ cần động vào quần lót.
Hứa Thanh Nghi tới gần phát hiện, trên người thế tử xác thực không có bất kỳ mùi vị khác thường, còn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt, làm cho người ta không phản cảm.
Tiếp theo, Hứa Thanh Nghi bắt đầu lo lắng, Thế tử gia thật sự có được không?
Có phải là một người không được hay không?
Nếu như không được, kế hoạch của mình sẽ bị ngâm nước nóng, không biết hôn nhân này có sinh biến hay không... Nàng ôm tâm tình thấp thỏm, kiên nhẫn thí nghiệm Thế tử gia rốt cuộc có được hay không.
Thấy nhũ mẫu và nha hoàn vẫn không vui vẻ nổi, giống như nàng đã bước nửa chân vào quan tài, Hứa Thanh Nghi cũng bất đắc dĩ, dù sao nói miệng không có bằng chứng, ai sẽ tin người thực vật so với một người bình thường còn tốt hơn?
"Xem đi, về sau các ngươi sẽ biết." Hứa Thanh Nghi nói: "Một người có thể hạ mê dược cho ta, các ngươi thật sự yên tâm để ta nằm bên cạnh hắn sao? Dù sao ta cũng không yên tâm."
Điều này cũng đúng...
"Vậy Thường ma ma..." Trong lòng nhũ mẫu áy náy, không phải bà ấy bị người khác đuổi đi, mà là Hứa Thanh Nghi tự mình mời bà ấy đi uống rượu, nhưng vẫn oán hận Thường ma ma ăn cây táo rào cây sung kia.
Để bà ta trông coi cô nương, bà ta lại bị người mua chuộc!
Hứa Thanh Nghi sờ sờ làn da mịn màng của mình, nói: "Một lần bất trung, vĩnh viễn không dùng nữa, bán đi."
"Vâng." Nhũ mẫu ma ma hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng chủ tử nhà mình tính tình mềm yếu, sẽ bỏ qua cho Thường ma ma một lần chứ.
Ngã một lần khôn hơn một chút cũng là chuyện tốt.
Vào tháng năm, khí hậu trong kinh thoải mái.
Sau khi Hứa Thanh Nghi ra ngoài tắm, nha hoàn mặc quần lót cho nàng, ánh mắt nàng ngưng lại: "Không cần, khoác áo choàng là được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mọi người trầm mặc, các nàng đều biết, đêm nay cô nương muốn viên phòng với Thế tử gia.
Cô nương nói thế nào cũng là tiểu thư Hầu phủ, thiên kim quý nữ, lại làm chuyện xung hỉ này.
Gả cho thế tử gia giống như phế nhân, thật sự là làm nhục.
Hứa Thanh Nghi cũng không cảm thấy nhục nhã, theo như nhu cầu mà thôi, mình chỉ là vì sinh tồn mới chọn con đường này, nào có cao thượng như vậy.
Nhưng tâm tình nàng có chút phức tạp mà thôi.
Nàng mặc yếm, khoác áo choàng, gọi người đi ra ngoài đuổi Minh Ngọc cùng Tử Tiêu rời đi trước, sau đó mình mới đi qua.
Thế tử ở trong phòng, đèn đuốc u ám, mông lung.
Thế tử gia danh chấn thiên hạ, cứ như vậy lẳng lặng nằm ở trên giường, mặc người hành động.
Nếu như đối phương biết được, đêm động phòng hoa chúc của mình cứ qua loa như vậy bắt đầu, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Chờ đối phương tỉnh lại, sẽ chướng mắt phu nhân xung hỉ như mình chứ?
Hứa Thanh Nghi vẫn tự biết mình, cho nên nàng rất lý trí, dự định muốn có con nối dõi bên người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng với lấy lòng ba đứa con nuôi của Tạ Uẩn Chi.
Đến lúc đó bốn đứa nhỏ, luôn có một người đáng tin.
Về phần Tạ Uẩn Chi, đến lúc đó chính mình chủ động xin rời đi, để cho đối phương thiếu nợ chính mình một cái ân tình cực lớn.
Vậy đời này cũng không cần sầu.
Hứa Thanh Nghi nghĩ đến những thứ này, động thủ kéo rèm giường hai bên xuống, như vậy liền có cảm giác an toàn.
Trong một vùng tiểu thiên địa u ám, nàng vén chăn trên người thế tử lên, cẩn thận đặt ở cuối giường để tránh làm bẩn.
Quần áo trên người không cần động đậy, chỉ cần động vào quần lót.
Hứa Thanh Nghi tới gần phát hiện, trên người thế tử xác thực không có bất kỳ mùi vị khác thường, còn có một cỗ hương thơm nhàn nhạt, làm cho người ta không phản cảm.
Tiếp theo, Hứa Thanh Nghi bắt đầu lo lắng, Thế tử gia thật sự có được không?
Có phải là một người không được hay không?
Nếu như không được, kế hoạch của mình sẽ bị ngâm nước nóng, không biết hôn nhân này có sinh biến hay không... Nàng ôm tâm tình thấp thỏm, kiên nhẫn thí nghiệm Thế tử gia rốt cuộc có được hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro