Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 11
2024-12-03 00:12:46
Đôi tay thiên kim quý nữ của Hứa nhị cô nương mềm mại như không xương, làn da trắng nõn nhẵn nhụi.
Bình thường đeo nhẫn, vòng ngọc, đều đẹp vô cùng.
Bây giờ trang sức đã được gỡ hết, để tránh làm tổn thương Thế tử gia.
Hứa Thanh Nghi cũng không dám cúi đầu nhìn kỹ hai người, nàng ngẩng đầu nhìn đỉnh màn trướng, dựa vào cảm giác tìm mục tiêu.
Mười ngón tay như hành ngon, ngay từ đầu rụt rè, giống như tiểu cô nương.
Sau đó liền bình tĩnh.
Dù sao đối phương không hề có ý thức, hài độc thoại có gì phải xấu hổ.
Mãi đến khi nghiệm chứng ra kết quả rất tốt của Thế tử gia, Hứa Thanh Nghi mới không khỏi đỏ mặt, không biết là may mắn hay là thất vọng.
Nàng lại chuẩn bị tâm lý thật lâu, rốt cuộc lấn người tiến lên.
Đời trước Hứa Thanh Nghi đã từng có bạn trai, biết cách dạo đầu, nhưng bây giờ vẫn là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, khó tránh khỏi lề mề.
Nửa đầu hành trình quả thực chính là cực hình, nếu không phải biết rõ bên ngoài có người trông coi, nàng nhất định sẽ lên tiếng kêu gào.
Thẳng đến nửa sau, mới dần dần tốt hơn chút ít.
"..." Hứa Thanh Nghi cắn chặt môi, hoàn toàn vứt bỏ tâm trạng xấu hổ.
Nàng nói với mình, coi như mình tự vui tự sướng, không có gì lớn.
Chỉ có điều đối tượng tự tiêu khiển không phải đồ chơi, mà là một người thực vật mà thôi.
Nói là tự vui tự sướng, kỳ thật cũng vẫn có một chút khác biệt.
Ít nhất tự sướng có thể tự quyết định khi nào kết thúc, mà quyền chủ động kết thúc với Thế tử gia lại hoàn toàn nằm trong tay đối phương, còn không có cách nào thúc giục!
Hứa Thanh Nghi cảm thấy không khoa học, không phải nói nam nhân lâu lắm không làm, đụng một cái liền xong việc sao?
Chiếu theo tình huống này của Thế tử gia, ít nhất cũng có nửa năm không giải quyết được nhỉ?
Sao vẫn mạnh mẽ như vậy...
*
Phòng tắm vẫn luôn chuẩn bị nước ấm, nha hoàn ma ma đều đang tĩnh khí ngưng thần, chờ đợi chủ tử triệu hoán.
Đã qua rất lâu rồi, nhũ mẫu ma khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Cuối cùng vẫn là đến gần nghe ngóng động tĩnh một chút, xác định không có gì ngoài ý muốn mới đi ra.
Lại không biết qua bao lâu, bên trong mới truyền đến thanh âm mệt mỏi của cô nương: "Ma ma, tiến đến đỡ ta."
Nhũ ma ma đau lòng, vội vàng đi vào hầu hạ.
Lúc này, Hứa Thanh Nghi đã ngã xuống trên người Thế tử nghỉ ngơi chốc lát, nhưng thân thể vẫn mềm như bãi bùn.
Trên đường ma ma đỡ nàng đi phòng tắm, nàng cảm giác hai chân mình đều đang bay bổng.
Tô Diệp ở phía sau cẩn thận thu khăn tay, qua đêm nay, cô nương chính là phu nhân thế tử ván đã đóng thuyền.
Sau khi thiếu phu nhân rời đi, Minh Ngọc và Tử Tiêu cũng nhanh chóng đi vào hầu hạ Thế tử.
Chợt nhìn thấy những vết tích kia, hai người đều mặt đỏ tới mang tai, vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm làm việc.
Thay quần áo lau người, thay đổi đồ ngủ, vẫn giống như ngày thường.
Nhưng hôm nay, lại giống như nhiều thêm mấy phần vui sướng.
Thế tử gia cưới thê tử, có lẽ không lâu nữa sẽ còn có tiểu chủ tử.
Nửa năm trước, Đạm Hoài Viện vắng lặng, ngày càng tịch liêu, dường như thế tử gia từng phong quang nhất thời sẽ bị người ta chậm rãi quên lãng trong viện này.
Bốn người bọn họ đều rất bàng hoàng, nếu Thế tử gia vẫn không tỉnh lại, về sau nên làm gì bây giờ?
Mà theo thiếu phu nhân đến, Đạm Hoài Viện dường như lại tỏa ra sức sống mới, khiến người ta có hi vọng.
Bình thường đeo nhẫn, vòng ngọc, đều đẹp vô cùng.
Bây giờ trang sức đã được gỡ hết, để tránh làm tổn thương Thế tử gia.
Hứa Thanh Nghi cũng không dám cúi đầu nhìn kỹ hai người, nàng ngẩng đầu nhìn đỉnh màn trướng, dựa vào cảm giác tìm mục tiêu.
Mười ngón tay như hành ngon, ngay từ đầu rụt rè, giống như tiểu cô nương.
Sau đó liền bình tĩnh.
Dù sao đối phương không hề có ý thức, hài độc thoại có gì phải xấu hổ.
Mãi đến khi nghiệm chứng ra kết quả rất tốt của Thế tử gia, Hứa Thanh Nghi mới không khỏi đỏ mặt, không biết là may mắn hay là thất vọng.
Nàng lại chuẩn bị tâm lý thật lâu, rốt cuộc lấn người tiến lên.
Đời trước Hứa Thanh Nghi đã từng có bạn trai, biết cách dạo đầu, nhưng bây giờ vẫn là một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, khó tránh khỏi lề mề.
Nửa đầu hành trình quả thực chính là cực hình, nếu không phải biết rõ bên ngoài có người trông coi, nàng nhất định sẽ lên tiếng kêu gào.
Thẳng đến nửa sau, mới dần dần tốt hơn chút ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..." Hứa Thanh Nghi cắn chặt môi, hoàn toàn vứt bỏ tâm trạng xấu hổ.
Nàng nói với mình, coi như mình tự vui tự sướng, không có gì lớn.
Chỉ có điều đối tượng tự tiêu khiển không phải đồ chơi, mà là một người thực vật mà thôi.
Nói là tự vui tự sướng, kỳ thật cũng vẫn có một chút khác biệt.
Ít nhất tự sướng có thể tự quyết định khi nào kết thúc, mà quyền chủ động kết thúc với Thế tử gia lại hoàn toàn nằm trong tay đối phương, còn không có cách nào thúc giục!
Hứa Thanh Nghi cảm thấy không khoa học, không phải nói nam nhân lâu lắm không làm, đụng một cái liền xong việc sao?
Chiếu theo tình huống này của Thế tử gia, ít nhất cũng có nửa năm không giải quyết được nhỉ?
Sao vẫn mạnh mẽ như vậy...
*
Phòng tắm vẫn luôn chuẩn bị nước ấm, nha hoàn ma ma đều đang tĩnh khí ngưng thần, chờ đợi chủ tử triệu hoán.
Đã qua rất lâu rồi, nhũ mẫu ma khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Cuối cùng vẫn là đến gần nghe ngóng động tĩnh một chút, xác định không có gì ngoài ý muốn mới đi ra.
Lại không biết qua bao lâu, bên trong mới truyền đến thanh âm mệt mỏi của cô nương: "Ma ma, tiến đến đỡ ta."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhũ ma ma đau lòng, vội vàng đi vào hầu hạ.
Lúc này, Hứa Thanh Nghi đã ngã xuống trên người Thế tử nghỉ ngơi chốc lát, nhưng thân thể vẫn mềm như bãi bùn.
Trên đường ma ma đỡ nàng đi phòng tắm, nàng cảm giác hai chân mình đều đang bay bổng.
Tô Diệp ở phía sau cẩn thận thu khăn tay, qua đêm nay, cô nương chính là phu nhân thế tử ván đã đóng thuyền.
Sau khi thiếu phu nhân rời đi, Minh Ngọc và Tử Tiêu cũng nhanh chóng đi vào hầu hạ Thế tử.
Chợt nhìn thấy những vết tích kia, hai người đều mặt đỏ tới mang tai, vội vàng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm làm việc.
Thay quần áo lau người, thay đổi đồ ngủ, vẫn giống như ngày thường.
Nhưng hôm nay, lại giống như nhiều thêm mấy phần vui sướng.
Thế tử gia cưới thê tử, có lẽ không lâu nữa sẽ còn có tiểu chủ tử.
Nửa năm trước, Đạm Hoài Viện vắng lặng, ngày càng tịch liêu, dường như thế tử gia từng phong quang nhất thời sẽ bị người ta chậm rãi quên lãng trong viện này.
Bốn người bọn họ đều rất bàng hoàng, nếu Thế tử gia vẫn không tỉnh lại, về sau nên làm gì bây giờ?
Mà theo thiếu phu nhân đến, Đạm Hoài Viện dường như lại tỏa ra sức sống mới, khiến người ta có hi vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro