Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 13
2024-12-03 00:12:46
"Thiếu phu nhân, vừa rồi ma ma của lão phu nhân tới truyền lời, bảo ngài ngày mai kính trà có thể chậm một chút."
Nha hoàn bỗng nhiên cách rèm bẩm báo.
"Ừm." Hứa Thanh Nghi mệt mỏi đáp, xem ra trận đầu tiên đã đánh thắng.
Nếu như mình vẫn là thê tử của Tạ Hoài An, nào có loại đãi ngộ này.
Tối hôm đó, Hứa Thanh Nghi ngủ ở sương phòng khác, bọn nha hoàn ma ma đã dọn dẹp xong.
Như vậy vừa không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của mình, lại không làm lỡ việc đám sai vặt hầu hạ Thế tử.
Hứa Thanh Nghi rất thích cuộc sống có chồng mà lại giống như không có chồng, không tệ.
*
Ngày hôm sau là ngày kính trà, cho dù trượng phu vắng mặt, quá trình nên làm vẫn phải làm.
Trên dưới Tạ gia, sớm đã chờ ở trong viện của lão phu nhân, dù sao lão phu nhân lên tiếng, sau này đều phải kính trọng Hứa Thanh Nghi, nếu có ai dám làm càn, đừng trách bà ấy không khách khí.
Tạ Hoài An cũng ở đây, mà di nương Đỗ Tấn Vân chưa từng đi đường sáng, thì không có tư cách tham dự, nếu không sẽ bị coi là bất kính đối với Hứa Thanh Nghi.
Tạ Hoài An nhìn thấy điệu bộ này của lão phu nhân, liền đoán được, sợ là Hứa Thanh Nghi đã viên phòng với đại ca rồi.
Hắn ta không thích Hứa Thanh Nghi, nhưng luôn có cảm giác bị đại ca đoạt nữ nhân, trong lòng cũng khó chịu như Hầu phu nhân.
Vốn Tạ Hoài An vẫn sống dưới bóng ma của đại ca Tạ Uẩn Chi, hiện tại ngay cả vị hôn thê đính hôn từ nhỏ của mình, tình nguyện gả cho đại ca phế nhân, cũng không chịu gả cho hắn ta, khiến hắn ta căm tức.
Nhưng mà hiện tại Hứa Thanh Nghi đã là đại tẩu, trước mắt bao người, Tạ Hoài An cũng chỉ có thể kính vị đại tẩu này.
"Nương, thời gian không còn sớm, có cần phái người đi thúc giục một chút hay không?" Tần thị nhìn sắc trời, nhịn không được nói một câu.
Nói xong liền phát hiện, sắc mặt Hầu gia cùng Lão phu nhân đều trầm xuống.
Tần thị biết mình nói sai, vội vàng câm miệng.
Nhưng trong lòng lại tức giận, năm đó bà ta vào cửa làm kế mẫu, lúc ấy Thái phu nhân vẫn còn, Thái phu nhân xuất thân thế gia đại tộc coi trọng quy củ nhất, bà ta bị tra tấn không ít.
Vốn định tự mình làm mẹ chồng có thể uy phong, kết quả tốt rồi, đây đâu phải cưới con dâu vào cửa, rõ ràng là cưới một vị tổ tông.
Ngay cả bà ta cũng phải nhìn sắc mặt.
"Thiếu phu nhân tới." Nha hoàn cười tiến đến bẩm báo.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Hứa Thanh Nghi dưới sự vây quanh của nha hoàn và ma ma, không nhanh không chậm đi vào, quần áo đoan trang khéo léo, sắc mặt hồng nhuận tường hòa, rất ung dung.
Nhìn không ra một tia bất mãn đối với hôn sự này.
Lão phu nhân cả đêm không ngủ, chỉ vì lo lắng Hứa Thanh Nghi qua một đêm sẽ hối hận, trước mắt rốt cục an tâm.
Hứa Thanh Nghi đi tới trước đường, quỳ gối thỉnh an trưởng bối: "Thanh Nghi thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phụ mẫu."
Sau đó lại nói: "Thanh Nghi đến muộn, để các vị đợi lâu, thật sự xin lỗi."
"Không sao, hôm qua ngươi bị kinh hãi." Lão phu nhân mỉm cười nói: "Ở trong viện của Uẩn Chi, còn thoải mái không?"
Hứa Thanh Nghi cười nói: "Không khác gì nhà mẹ đẻ ạ."
Nhất thời mọi người đều mỉm cười.
Từ khi Hứa Thanh Nghi xuất hiện, Tạ Hoài An liền không dấu vết mà dò xét đối phương, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng cùng khinh thường.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, hắn ta luôn cảm thấy nữ nhân chất phác ít nói này giống như đã thay đổi.
Bề ngoài vẫn là mặt như hoa sen, khí chất nhàn nhã, lại nhiều hơn vài phần linh động tươi sống, cùng với ý vị nữ nhân mà trước kia không có.
Nghĩ đến mấy phần nữ tính này, có thể là đại ca cho, Tạ Hoài An không khỏi cảm thấy muôn vàn cảm xúc, tâm tình càng thêm không xong.
Nha hoàn bỗng nhiên cách rèm bẩm báo.
"Ừm." Hứa Thanh Nghi mệt mỏi đáp, xem ra trận đầu tiên đã đánh thắng.
Nếu như mình vẫn là thê tử của Tạ Hoài An, nào có loại đãi ngộ này.
Tối hôm đó, Hứa Thanh Nghi ngủ ở sương phòng khác, bọn nha hoàn ma ma đã dọn dẹp xong.
Như vậy vừa không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của mình, lại không làm lỡ việc đám sai vặt hầu hạ Thế tử.
Hứa Thanh Nghi rất thích cuộc sống có chồng mà lại giống như không có chồng, không tệ.
*
Ngày hôm sau là ngày kính trà, cho dù trượng phu vắng mặt, quá trình nên làm vẫn phải làm.
Trên dưới Tạ gia, sớm đã chờ ở trong viện của lão phu nhân, dù sao lão phu nhân lên tiếng, sau này đều phải kính trọng Hứa Thanh Nghi, nếu có ai dám làm càn, đừng trách bà ấy không khách khí.
Tạ Hoài An cũng ở đây, mà di nương Đỗ Tấn Vân chưa từng đi đường sáng, thì không có tư cách tham dự, nếu không sẽ bị coi là bất kính đối với Hứa Thanh Nghi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tạ Hoài An nhìn thấy điệu bộ này của lão phu nhân, liền đoán được, sợ là Hứa Thanh Nghi đã viên phòng với đại ca rồi.
Hắn ta không thích Hứa Thanh Nghi, nhưng luôn có cảm giác bị đại ca đoạt nữ nhân, trong lòng cũng khó chịu như Hầu phu nhân.
Vốn Tạ Hoài An vẫn sống dưới bóng ma của đại ca Tạ Uẩn Chi, hiện tại ngay cả vị hôn thê đính hôn từ nhỏ của mình, tình nguyện gả cho đại ca phế nhân, cũng không chịu gả cho hắn ta, khiến hắn ta căm tức.
Nhưng mà hiện tại Hứa Thanh Nghi đã là đại tẩu, trước mắt bao người, Tạ Hoài An cũng chỉ có thể kính vị đại tẩu này.
"Nương, thời gian không còn sớm, có cần phái người đi thúc giục một chút hay không?" Tần thị nhìn sắc trời, nhịn không được nói một câu.
Nói xong liền phát hiện, sắc mặt Hầu gia cùng Lão phu nhân đều trầm xuống.
Tần thị biết mình nói sai, vội vàng câm miệng.
Nhưng trong lòng lại tức giận, năm đó bà ta vào cửa làm kế mẫu, lúc ấy Thái phu nhân vẫn còn, Thái phu nhân xuất thân thế gia đại tộc coi trọng quy củ nhất, bà ta bị tra tấn không ít.
Vốn định tự mình làm mẹ chồng có thể uy phong, kết quả tốt rồi, đây đâu phải cưới con dâu vào cửa, rõ ràng là cưới một vị tổ tông.
Ngay cả bà ta cũng phải nhìn sắc mặt.
"Thiếu phu nhân tới." Nha hoàn cười tiến đến bẩm báo.
Mọi người nhìn lại, chỉ thấy Hứa Thanh Nghi dưới sự vây quanh của nha hoàn và ma ma, không nhanh không chậm đi vào, quần áo đoan trang khéo léo, sắc mặt hồng nhuận tường hòa, rất ung dung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn không ra một tia bất mãn đối với hôn sự này.
Lão phu nhân cả đêm không ngủ, chỉ vì lo lắng Hứa Thanh Nghi qua một đêm sẽ hối hận, trước mắt rốt cục an tâm.
Hứa Thanh Nghi đi tới trước đường, quỳ gối thỉnh an trưởng bối: "Thanh Nghi thỉnh an tổ mẫu, thỉnh an phụ mẫu."
Sau đó lại nói: "Thanh Nghi đến muộn, để các vị đợi lâu, thật sự xin lỗi."
"Không sao, hôm qua ngươi bị kinh hãi." Lão phu nhân mỉm cười nói: "Ở trong viện của Uẩn Chi, còn thoải mái không?"
Hứa Thanh Nghi cười nói: "Không khác gì nhà mẹ đẻ ạ."
Nhất thời mọi người đều mỉm cười.
Từ khi Hứa Thanh Nghi xuất hiện, Tạ Hoài An liền không dấu vết mà dò xét đối phương, ánh mắt tràn ngập lạnh lùng cùng khinh thường.
Nhưng không biết có phải ảo giác hay không, hắn ta luôn cảm thấy nữ nhân chất phác ít nói này giống như đã thay đổi.
Bề ngoài vẫn là mặt như hoa sen, khí chất nhàn nhã, lại nhiều hơn vài phần linh động tươi sống, cùng với ý vị nữ nhân mà trước kia không có.
Nghĩ đến mấy phần nữ tính này, có thể là đại ca cho, Tạ Hoài An không khỏi cảm thấy muôn vàn cảm xúc, tâm tình càng thêm không xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro