Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 24
2024-12-03 00:12:46
Lâm Ca Nhi theo thói quen đi vào trong viện của Hầu phu nhân, đi một đoạn ngắn mới nhớ tới, mình đã dọn chỗ ở.
Chuyển đến Đạm Hoài Viện của phụ thân.
Trước đó Lâm ca nhi mạnh miệng, cảm thấy dời đến đâu cũng giống nhau.
Nhưng có thể ở trong viện của phụ thân, tất nhiên hắn rất vui vẻ.
Lúc mới chuyển đi, hắn còn tưởng Hứa Thanh Nghi cũng giống Hầu phu nhân, sắp xếp sương phòng của bọn họ rất xa xôi.
Nói là ở cùng một viện, thật ra chỉ là ở cạnh góc.
Hầu phu nhân Tần thị làm như vậy, vừa muốn thể hiện mình nhân hậu từ ái, lại không muốn nhìn thấy bọn họ hưởng phúc ở dưới mí mắt.
Cho nên an bài ở bên cạnh góc, lấy danh tốt đẹp là yên tĩnh, thích hợp đọc sách.
Mà đến Đạm Hoài Viện, Hứa Thanh Nghi lại sắp xếp bọn họ ở chính phòng.
Sương phòng rộng rãi sáng sủa, lịch sự tao nhã quý phái.
Tiểu nha hoàn hầu hạ bọn họ đều nhìn ngây người, tựa như chưa từng thấy việc đời.
Cũng đúng, những tiểu nha hoàn này đều là bọn họ sau khi tới mới mua, cũng là hài tử nhà nghèo.
Hầu phu nhân căn bản không muốn cho bọn họ dùng đại nha hoàn đã dạy dỗ tốt.
Bước vào nơi này, Lâm Ca Nhi có một loại cảm giác, mình thật sự trở thành thiếu gia Hầu phủ.
Đám nha hoàn bà tử của Hứa Thanh Nghi hồi môn đang bố trí chi tiết.
Xem xem thiếu vật gì thì bổ sung.
Thậm chí còn sử dùng đồ hồi môn của Hứa Thanh Nghi.
Nhìn thấy Lâm ca nhi đi vào, bọn nha hoàn bà tử cung kính hô: "Lâm thiếu gia."
Lâm Ca Nhi quét mắt nhìn những người lạ mặt này, mím môi nghĩ, qua mấy ngày nữa bọn họ sẽ biết mình ở trong phủ không được sủng ái, sẽ thay một khuôn mặt khác.
"Ừm." Lâm ca nhi thanh lãnh lên tiếng, đi vào thư phòng nhìn xem.
Hắn rất hài lòng với thư phòng của nơi ở mới, cửa sổ hướng về hoa viên.
Cành liễu bồng bềnh, còn có lá sen trong hồ nước.
Nếu là tháng sáu nở hoa hẳn là sẽ rất đẹp.
Thế nhưng Lâm ca nhi rất hoài nghi, mình có thể ở chỗ này đến ngày hoa sen nở hay không?
Không chừng qua mấy ngày, dưỡng mẫu sẽ lấy các loại lý do khiến bọn họ dọn đi, cũng không phải không có khả năng.
Hứa Thanh Nghi kéo Chân Ca Nhi về trước, bởi vì nha hoàn Tây Sương phòng còn đang đi đi lại lại, liền đi thẳng vào trong phòng của mình.
"Chân ca nhi, có buồn ngủ hay không?" Nàng hỏi: "Đệ đệ con ngủ ở trong phòng, con buồn ngủ thì ngủ ở trên nhuyễn tháp."
"Mẫu thân, con không buồn ngủ." Chân Ca Nhi hạ giọng, lắp bắp: "Con muốn đi thăm cha, có được không?"
Nó cũng đã rất lâu chưa gặp cha.
"Đương nhiên có thể." Hứa Thanh Nghi nói: "Nếu không gọi đại ca con đi cùng?"
Chân Ca Nhi gật đầu: "Được, con đi gọi hắn!"
Đứa trẻ chạy nhanh, nhanh như chớp đã chạy mất dạng.
Chân Ca Nhi đi vào thư phòng của đại ca, cao hứng phấn chấn nói: "Đại ca, đi thăm cha thôi!"
Khác với hai đệ đệ, Lâm ca nhi tự do, thi đồng sinh, ở trong phủ cũng tương đối có cảm giác tồn tại.
Hắn thường xuyên có thể đến Đạm Hoài Viện đi lại.
Đối với chuyện thăm cha này, Lâm ca nhi tương đối bình tĩnh, gật đầu nói: "Đi thôi."
"Là mẫu thân bảo ta gọi huynh đi cùng." Chân Ca Nhi nói, muốn trở về tìm Hứa Thanh Nghi.
Lâm ca nhi từ chối cho ý kiến, bước chân đi thẳng vào phòng phụ thân.
"..." Chân Ca Nhi đành phải tự mình đi tìm Hứa Thanh Nghi.
Tạ Uẩn Chi vừa được bọn sai vặt xoa bóp toàn thân, cứ như vậy lăn qua lộn lại thật lâu, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Chuyển đến Đạm Hoài Viện của phụ thân.
Trước đó Lâm ca nhi mạnh miệng, cảm thấy dời đến đâu cũng giống nhau.
Nhưng có thể ở trong viện của phụ thân, tất nhiên hắn rất vui vẻ.
Lúc mới chuyển đi, hắn còn tưởng Hứa Thanh Nghi cũng giống Hầu phu nhân, sắp xếp sương phòng của bọn họ rất xa xôi.
Nói là ở cùng một viện, thật ra chỉ là ở cạnh góc.
Hầu phu nhân Tần thị làm như vậy, vừa muốn thể hiện mình nhân hậu từ ái, lại không muốn nhìn thấy bọn họ hưởng phúc ở dưới mí mắt.
Cho nên an bài ở bên cạnh góc, lấy danh tốt đẹp là yên tĩnh, thích hợp đọc sách.
Mà đến Đạm Hoài Viện, Hứa Thanh Nghi lại sắp xếp bọn họ ở chính phòng.
Sương phòng rộng rãi sáng sủa, lịch sự tao nhã quý phái.
Tiểu nha hoàn hầu hạ bọn họ đều nhìn ngây người, tựa như chưa từng thấy việc đời.
Cũng đúng, những tiểu nha hoàn này đều là bọn họ sau khi tới mới mua, cũng là hài tử nhà nghèo.
Hầu phu nhân căn bản không muốn cho bọn họ dùng đại nha hoàn đã dạy dỗ tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bước vào nơi này, Lâm Ca Nhi có một loại cảm giác, mình thật sự trở thành thiếu gia Hầu phủ.
Đám nha hoàn bà tử của Hứa Thanh Nghi hồi môn đang bố trí chi tiết.
Xem xem thiếu vật gì thì bổ sung.
Thậm chí còn sử dùng đồ hồi môn của Hứa Thanh Nghi.
Nhìn thấy Lâm ca nhi đi vào, bọn nha hoàn bà tử cung kính hô: "Lâm thiếu gia."
Lâm Ca Nhi quét mắt nhìn những người lạ mặt này, mím môi nghĩ, qua mấy ngày nữa bọn họ sẽ biết mình ở trong phủ không được sủng ái, sẽ thay một khuôn mặt khác.
"Ừm." Lâm ca nhi thanh lãnh lên tiếng, đi vào thư phòng nhìn xem.
Hắn rất hài lòng với thư phòng của nơi ở mới, cửa sổ hướng về hoa viên.
Cành liễu bồng bềnh, còn có lá sen trong hồ nước.
Nếu là tháng sáu nở hoa hẳn là sẽ rất đẹp.
Thế nhưng Lâm ca nhi rất hoài nghi, mình có thể ở chỗ này đến ngày hoa sen nở hay không?
Không chừng qua mấy ngày, dưỡng mẫu sẽ lấy các loại lý do khiến bọn họ dọn đi, cũng không phải không có khả năng.
Hứa Thanh Nghi kéo Chân Ca Nhi về trước, bởi vì nha hoàn Tây Sương phòng còn đang đi đi lại lại, liền đi thẳng vào trong phòng của mình.
"Chân ca nhi, có buồn ngủ hay không?" Nàng hỏi: "Đệ đệ con ngủ ở trong phòng, con buồn ngủ thì ngủ ở trên nhuyễn tháp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mẫu thân, con không buồn ngủ." Chân Ca Nhi hạ giọng, lắp bắp: "Con muốn đi thăm cha, có được không?"
Nó cũng đã rất lâu chưa gặp cha.
"Đương nhiên có thể." Hứa Thanh Nghi nói: "Nếu không gọi đại ca con đi cùng?"
Chân Ca Nhi gật đầu: "Được, con đi gọi hắn!"
Đứa trẻ chạy nhanh, nhanh như chớp đã chạy mất dạng.
Chân Ca Nhi đi vào thư phòng của đại ca, cao hứng phấn chấn nói: "Đại ca, đi thăm cha thôi!"
Khác với hai đệ đệ, Lâm ca nhi tự do, thi đồng sinh, ở trong phủ cũng tương đối có cảm giác tồn tại.
Hắn thường xuyên có thể đến Đạm Hoài Viện đi lại.
Đối với chuyện thăm cha này, Lâm ca nhi tương đối bình tĩnh, gật đầu nói: "Đi thôi."
"Là mẫu thân bảo ta gọi huynh đi cùng." Chân Ca Nhi nói, muốn trở về tìm Hứa Thanh Nghi.
Lâm ca nhi từ chối cho ý kiến, bước chân đi thẳng vào phòng phụ thân.
"..." Chân Ca Nhi đành phải tự mình đi tìm Hứa Thanh Nghi.
Tạ Uẩn Chi vừa được bọn sai vặt xoa bóp toàn thân, cứ như vậy lăn qua lộn lại thật lâu, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro