Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 28
2024-12-03 00:12:46
Cách làm của chủ tử nhà mình hai ngày này, tuy nói vì tự bảo vệ mình không có gì đáng trách, nhưng cũng đích xác đắc tội Hầu phu nhân.
Hứa Thanh Nghi biết nhũ mẫu lo lắng cái gì, đơn giản là lo lắng Thế tử không tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
Chờ lão phu nhân đi rồi thì làm sao bây giờ?
Hầu phủ này chung quy là thiên hạ của Tần thị và Tạ Hoài An, mình đắc tội hai mẹ con này, chỉ sợ tương lai không có quả ngon để ăn.
Nhưng mà nhũ ma ma chỉ biết một mà không biết hai, cho dù Hứa Thanh Nghi ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
"Nhũ mẫu, ta và phu nhân nhất định bất hòa, đây không phải sự thật ta tốt hay xấu với nàng là có thể thay đổi, bởi vì ta là thế tử phu nhân."
Đã định trước là đứng ở phía đối lập với Tần thị, điểm này trong lòng Hứa Thanh Nghi hiểu rõ.
Nhũ mẫu á khẩu không trả lời được, vốn dĩ muốn nói ở chung với nhau cũng không đến mức đó chứ.
Nhưng ngẫm lại thế tử không phải do Tần thị sinh ra, cũng hiểu rõ quan hệ lợi hại.
"Ai, là nô tỳ lắm miệng, ngài có chủ ý là được."
Hứa Thanh Nghi nở nụ cười: "Ngươi không phải lắm miệng, ngươi khuyên cũng đúng, chỉ là người mẹ chồng này không đáng, nếu đổi một người mẹ chồng tốt, đương nhiên là gia hòa vạn sự hưng."
Nhũ mẫu cũng cười, từ khi ra khỏi Vĩnh An hầu phủ, bà ấy cảm thấy cô nương đã trưởng thành hơn.
Phần thản nhiên này, hoàn toàn không giống tiểu cô nương vừa xuất giá.
"Được, vậy nô tỳ đi làm việc." Nhũ mẫu thả trái tim vào trong bụng nói.
Sau khi nhũ mẫu đi, Thường ma ma cầu kiến, tiến vào liền quỳ xuống: "Thiếu phu nhân, van cầu ngài đừng bán nô tỳ! Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ dập đầu thỉnh tội với ngài!"
"Ngươi bất trung với ta, ta sẽ không giữ ngươi." Hứa Thanh Nghi không chút lưu tình nói.
Nhưng chỉ cho bà ta một con đường sáng: "Nhưng nếu ngươi không muốn xuất phủ, ngược lại có thể tới cầu Đỗ Tấn Vân, xem nàng ta có chịu giữ ngươi lại hay không."
Thường ma ma kinh ngạc.
"Nếu nàng chịu giữ ngươi lại hầu hạ trong phòng, ngươi vẫn có ích với ta." Hứa Thanh Nghi nhắc nhở.
Thường ma ma suy nghĩ một chút, hiểu rõ, cắn răng nói: "Được, thiếu phu nhân, nô tỳ... Nô tỳ đi thử xem."
Ở Vĩnh An hầu phủ, Thường ma ma và Đỗ Tấn Vân có quan hệ không tệ, bình thường yểm hộ cho hai người cũng là bà ta.
Hứa Thanh Nghi chỉ cho bà ta con đường, tự nhiên không phải chỗ tốt gì, rắn chuột một ổ, để cho nội bộ bọn họ tự xử...
Thường ma ma đứng lên, lập tức đi tìm Đỗ Tấn Vân, trước mắt Đỗ Tấn Vân ở trong viện của Tạ Hoài An, còn chưa có danh phận.
Nhưng mọi người đều biết, nàng ta mang thai con của Nhị gia, về sau cao thấp là di nương.
Tâm tình Đỗ Tấn Vân không tệ, kế hoạch tốt xấu gì cũng thuận lợi.
Chờ mọi chuyện qua đi, nàng ta sẽ thuận lý thành chương, trở thành di nương của Nhị gia.
Nhị gia không có chính thê, hậu viện chính là một nhà độc đại của nàng ta, Đỗ Tấn Vân càng nghĩ càng vui vẻ.
"Tấn Vân... Tiểu thư." Thường ma ma đi vào.
Đỗ Tấn Vân không có sắc mặt tốt hỏi: "Không hầu hạ chủ tử nhà ngươi cho tốt, ngươi tới chỗ ta làm gì?"
Thường ma ma cười làm lành: "Thiếu phu nhân nói thường ngày nô tỳ ở trong phủ thân thiết với người nhất, gọi nô tỳ tới hầu hạ người."
Đỗ Tấn Vân sầm mặt lại, nhíu mày: "Nàng phát hiện ra ngươi?"
Thường ma ma lắc đầu, vội vàng phủ nhận: "Không có, tính tình Thiếu phu nhân đơn thuần lại mềm lòng, ta nói vài câu liền qua loa cho qua."
Hứa Thanh Nghi biết nhũ mẫu lo lắng cái gì, đơn giản là lo lắng Thế tử không tỉnh lại thì làm sao bây giờ?
Chờ lão phu nhân đi rồi thì làm sao bây giờ?
Hầu phủ này chung quy là thiên hạ của Tần thị và Tạ Hoài An, mình đắc tội hai mẹ con này, chỉ sợ tương lai không có quả ngon để ăn.
Nhưng mà nhũ ma ma chỉ biết một mà không biết hai, cho dù Hứa Thanh Nghi ngoan ngoãn nghe lời, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
"Nhũ mẫu, ta và phu nhân nhất định bất hòa, đây không phải sự thật ta tốt hay xấu với nàng là có thể thay đổi, bởi vì ta là thế tử phu nhân."
Đã định trước là đứng ở phía đối lập với Tần thị, điểm này trong lòng Hứa Thanh Nghi hiểu rõ.
Nhũ mẫu á khẩu không trả lời được, vốn dĩ muốn nói ở chung với nhau cũng không đến mức đó chứ.
Nhưng ngẫm lại thế tử không phải do Tần thị sinh ra, cũng hiểu rõ quan hệ lợi hại.
"Ai, là nô tỳ lắm miệng, ngài có chủ ý là được."
Hứa Thanh Nghi nở nụ cười: "Ngươi không phải lắm miệng, ngươi khuyên cũng đúng, chỉ là người mẹ chồng này không đáng, nếu đổi một người mẹ chồng tốt, đương nhiên là gia hòa vạn sự hưng."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhũ mẫu cũng cười, từ khi ra khỏi Vĩnh An hầu phủ, bà ấy cảm thấy cô nương đã trưởng thành hơn.
Phần thản nhiên này, hoàn toàn không giống tiểu cô nương vừa xuất giá.
"Được, vậy nô tỳ đi làm việc." Nhũ mẫu thả trái tim vào trong bụng nói.
Sau khi nhũ mẫu đi, Thường ma ma cầu kiến, tiến vào liền quỳ xuống: "Thiếu phu nhân, van cầu ngài đừng bán nô tỳ! Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ dập đầu thỉnh tội với ngài!"
"Ngươi bất trung với ta, ta sẽ không giữ ngươi." Hứa Thanh Nghi không chút lưu tình nói.
Nhưng chỉ cho bà ta một con đường sáng: "Nhưng nếu ngươi không muốn xuất phủ, ngược lại có thể tới cầu Đỗ Tấn Vân, xem nàng ta có chịu giữ ngươi lại hay không."
Thường ma ma kinh ngạc.
"Nếu nàng chịu giữ ngươi lại hầu hạ trong phòng, ngươi vẫn có ích với ta." Hứa Thanh Nghi nhắc nhở.
Thường ma ma suy nghĩ một chút, hiểu rõ, cắn răng nói: "Được, thiếu phu nhân, nô tỳ... Nô tỳ đi thử xem."
Ở Vĩnh An hầu phủ, Thường ma ma và Đỗ Tấn Vân có quan hệ không tệ, bình thường yểm hộ cho hai người cũng là bà ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thanh Nghi chỉ cho bà ta con đường, tự nhiên không phải chỗ tốt gì, rắn chuột một ổ, để cho nội bộ bọn họ tự xử...
Thường ma ma đứng lên, lập tức đi tìm Đỗ Tấn Vân, trước mắt Đỗ Tấn Vân ở trong viện của Tạ Hoài An, còn chưa có danh phận.
Nhưng mọi người đều biết, nàng ta mang thai con của Nhị gia, về sau cao thấp là di nương.
Tâm tình Đỗ Tấn Vân không tệ, kế hoạch tốt xấu gì cũng thuận lợi.
Chờ mọi chuyện qua đi, nàng ta sẽ thuận lý thành chương, trở thành di nương của Nhị gia.
Nhị gia không có chính thê, hậu viện chính là một nhà độc đại của nàng ta, Đỗ Tấn Vân càng nghĩ càng vui vẻ.
"Tấn Vân... Tiểu thư." Thường ma ma đi vào.
Đỗ Tấn Vân không có sắc mặt tốt hỏi: "Không hầu hạ chủ tử nhà ngươi cho tốt, ngươi tới chỗ ta làm gì?"
Thường ma ma cười làm lành: "Thiếu phu nhân nói thường ngày nô tỳ ở trong phủ thân thiết với người nhất, gọi nô tỳ tới hầu hạ người."
Đỗ Tấn Vân sầm mặt lại, nhíu mày: "Nàng phát hiện ra ngươi?"
Thường ma ma lắc đầu, vội vàng phủ nhận: "Không có, tính tình Thiếu phu nhân đơn thuần lại mềm lòng, ta nói vài câu liền qua loa cho qua."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro