Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 29
2024-12-03 00:12:46
Như thế cũng đúng, Đỗ Tấn Vân thầm thêm một câu, còn ngu xuẩn.
Bằng không sao lại không làm chính thê Nhị gia, chạy đi kéo dài hương hỏa cho phế nhân thế tử, thật sự là cười đến rụng răng.
Nhưng Hứa Thanh Nghi tự chà đạp bản thân như vậy, Đỗ Tấn Vân vui vẻ nghe ngóng.
"Ừ, vậy ngươi ở lại đi." Đỗ Tấn Vân cũng không tin Thường ma ma lắm, nhưng bên người không có ai để dùng, đành phải chấp nhận: "Lát nữa ta gọi Nhị gia, lấy khế ước bán mình của ngươi tới đây."
Còn có của nàng ta nữa.
Nghĩ đến điểm này, Đỗ Tấn Vân nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải vì Nhị gia, nàng ta sẽ không ký khế ước bán mình đáng sỉ nhục kia.
"Vâng." Thường ma ma thở phào thầm nghĩ, sau này đi theo Đỗ Tấn Vân cũng không tệ.
Đỗ Tấn Vân hỏi thăm: "Nàng ta thật sự viên phòng với Thế tử rồi?"
Đây là chuyện mà mọi người trong Hầu phủ đều biết, Thường ma ma suy nghĩ một chút liền nói: "Vâng."
"Xùy!" Đỗ Tấn Vân cười nhạo một tiếng.
*
Bên kia, Ngọc Lan ma ma nhìn thấy nãi ma ma, vội vàng gọi bà ấy uống trà: "Lão muội muội có chuyện gì? Có phải chỗ ở của các thiếu gia còn có chỗ nào không ổn hay không?"
"Lão tỷ tỷ." Nãi ma ma hô, uống ngụm trà cười: "Nơi ở của các thiếu gia không có gì không ổn, lần này là thiếu phu nhân sai ta đến, muốn một thợ mộc, làm chút đồ cho các thiếu gia."
"Ồ?" Ngọc Lan ma ma hiếu kỳ nói: "Còn thiếu cái gì, nhìn xem trong khố phòng có sẵn hay không? Nếu không có thể ra ngoài chọn mua, giờ mới làm khó tránh khỏi mất thời gian."
Nãi ma ma chần chờ một chút, cười đến có chút ngượng ngùng: "Là đồ chơi của Hành thiếu gia, thiếu phu nhân nói hài tử tuổi này sao có thể không có mấy món đồ chơi, thời điểm dọn nhà liền đặc biệt bảo ta đi thu dọn, kết quả... Đúng là một món không tìm được, làm thiếu phu nhân nhà ta đau lòng, vừa ăn xong bữa trưa liền ngâm mình ở thư phòng, nhanh chóng vẽ ra mấy tấm bản vẽ."
Hành thiếu gia một món đồ chơi cũng không có?
Phản ứng đầu tiên của Ngọc Lan ma ma là không tin, Hầu phủ to như vậy còn có thể thiếu mấy món đồ chơi của Hành thiếu gia sao?
Nhưng đột nhiên nhớ tới lúc ăn trưa, chuyện Chân Ca Nhi ăn không đủ no, bà ấy lại nuốt lời nghi ngờ trở về.
"Ai." Nãi ma ma thở dài một tiếng: "Để cho lão tỷ tỷ chê cười rồi, chủ tử nhà ta chính là loại tính tình này, nàng muốn đối tốt với ai thì rất là nhiệt tình."
Phần nhiệt tình này càng làm nổi bật lên các thiếu gia ở Hầu phủ trải qua gian khổ như thế nào.
Chỉ thấy Ngọc Lan ma ma sắc mặt càng ngày càng phức tạp, lại vô cùng xấu hổ.
May mà Hứa Thanh Nghi cũng không phải người ngoài.
Nếu không việc này truyền ra, nước bọt có thể dìm chết Hầu phủ.
"Có thợ mộc, ta lập tức chọn một người có tay nghề tốt qua đó nghe sai." Bà ấy vội nói.
Nãi ma ma tươi cười xán lạn, nói: "Cảm ơn tỷ tỷ, ta đây trở về trả lời thiếu phu nhân."
Ngọc Lan ma ma cũng cười vô cùng nhiệt tình: "Đi đi."
Chờ nãi ma ma đặt chén trà xuống đứng dậy rời đi, bà ấy lập tức đi đến chỗ lão phu nhân đáp lời.
"Lão phu nhân, vừa rồi Trần ma ma bên người thiếu phu nhân tới, muốn tìm thợ mộc, nói là làm món đồ chơi cho Hành thiếu gia." Ngọc Lan ma ma bẩm báo.
Lão phu nhân lớn tuổi ngủ ít, sau buổi trưa nằm nghiêng trên giường ngủ gật.
Nghe vậy nhấc mí mắt lên: "Vậy thì tốt rồi, Hành ca nhi bốn tuổi, là nên đến tuổi chơi chút đồ chơi lớn."
Ngọc Lan ma ma xụ mặt hừ một tiếng, trừng mắt nói: "Chỉ sợ Hành thiếu gia lớn như vậy, còn chưa sờ qua một món đồ chơi đâu? Thiếu phu nhân bảo ma ma đặc biệt đi thu dọn chỗ ở của Hành thiếu gia, đúng là một món cũng không tìm được."
Bà ấy là lão nhân trong phủ, địa vị cũng cao, chuyện trong phủ đều có thể nói hai câu.
Lão phu nhân nghe vậy, mở mắt: "Có ý gì?"
Ngọc Lan ma ma suy đoán kết quả xấu nhất: "Chỉ sợ phu nhân chưa từng chuẩn bị đồ chơi cho Hành thiếu gia."
Chuyện của Chân Ca Nhi chứng minh, không phải Hầu phủ thiếu hay không thiếu, rõ ràng là Hầu phu nhân không muốn để tâm.
Chuyện Chân Ca Nhi ăn không đủ no này, đối với bọn họ mà nói quá chấn động, đến nay nhớ tới cũng cảm thấy khó chịu.
"Buồn cười!" Lão phu nhân cắn răng mắng, tức giận đến mức ngồi dậy từ trên nhuyễn tháp.
Đồ chơi của đứa nhỏ là chuyện nhỏ, nhưng mà lấy nhỏ thấy lớn, đủ thấy Tần thị căn bản không hề tận tâm với ba đứa nhỏ này.
Dù sao so với trong tưởng tượng của lão phu nhân còn hời hợt hơn mấy lần.
"Hay cho Tần thị nàng ta!" Lão phu nhân mắng: "Dám lừa bịp ta và Hầu gia lâu như vậy! Bình thường quen làm mặt mũi, ta còn tưởng nàng ta thật sự là tổ mẫu từ ái!"
Ngọc Lan ma ma nhớ tới một màn Hứa Thanh Nghi nắm tay Chân Ca Nhi trở về viện, động dung nói: "Nếu không phải Thiếu phu nhân vào cửa, hẳn là không biết ba vị Tôn thiếu gia sống nghẹn khuất như thế nào."
Lão phu nhân dừng lại, mặt lộ vẻ áy náy tự tỉnh nói: "Ta và Hầu gia cũng có trách nhiệm, quá tin tưởng Tần thị."
Chỉ sợ ba đứa nhỏ đã phải chịu rất nhiều khổ sở, nhưng chưa bao giờ nói với bọn họ.
Bọn họ có thẹn với sự phó thác của Tạ Uẩn Chi.
Bằng không sao lại không làm chính thê Nhị gia, chạy đi kéo dài hương hỏa cho phế nhân thế tử, thật sự là cười đến rụng răng.
Nhưng Hứa Thanh Nghi tự chà đạp bản thân như vậy, Đỗ Tấn Vân vui vẻ nghe ngóng.
"Ừ, vậy ngươi ở lại đi." Đỗ Tấn Vân cũng không tin Thường ma ma lắm, nhưng bên người không có ai để dùng, đành phải chấp nhận: "Lát nữa ta gọi Nhị gia, lấy khế ước bán mình của ngươi tới đây."
Còn có của nàng ta nữa.
Nghĩ đến điểm này, Đỗ Tấn Vân nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không phải vì Nhị gia, nàng ta sẽ không ký khế ước bán mình đáng sỉ nhục kia.
"Vâng." Thường ma ma thở phào thầm nghĩ, sau này đi theo Đỗ Tấn Vân cũng không tệ.
Đỗ Tấn Vân hỏi thăm: "Nàng ta thật sự viên phòng với Thế tử rồi?"
Đây là chuyện mà mọi người trong Hầu phủ đều biết, Thường ma ma suy nghĩ một chút liền nói: "Vâng."
"Xùy!" Đỗ Tấn Vân cười nhạo một tiếng.
*
Bên kia, Ngọc Lan ma ma nhìn thấy nãi ma ma, vội vàng gọi bà ấy uống trà: "Lão muội muội có chuyện gì? Có phải chỗ ở của các thiếu gia còn có chỗ nào không ổn hay không?"
"Lão tỷ tỷ." Nãi ma ma hô, uống ngụm trà cười: "Nơi ở của các thiếu gia không có gì không ổn, lần này là thiếu phu nhân sai ta đến, muốn một thợ mộc, làm chút đồ cho các thiếu gia."
"Ồ?" Ngọc Lan ma ma hiếu kỳ nói: "Còn thiếu cái gì, nhìn xem trong khố phòng có sẵn hay không? Nếu không có thể ra ngoài chọn mua, giờ mới làm khó tránh khỏi mất thời gian."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nãi ma ma chần chờ một chút, cười đến có chút ngượng ngùng: "Là đồ chơi của Hành thiếu gia, thiếu phu nhân nói hài tử tuổi này sao có thể không có mấy món đồ chơi, thời điểm dọn nhà liền đặc biệt bảo ta đi thu dọn, kết quả... Đúng là một món không tìm được, làm thiếu phu nhân nhà ta đau lòng, vừa ăn xong bữa trưa liền ngâm mình ở thư phòng, nhanh chóng vẽ ra mấy tấm bản vẽ."
Hành thiếu gia một món đồ chơi cũng không có?
Phản ứng đầu tiên của Ngọc Lan ma ma là không tin, Hầu phủ to như vậy còn có thể thiếu mấy món đồ chơi của Hành thiếu gia sao?
Nhưng đột nhiên nhớ tới lúc ăn trưa, chuyện Chân Ca Nhi ăn không đủ no, bà ấy lại nuốt lời nghi ngờ trở về.
"Ai." Nãi ma ma thở dài một tiếng: "Để cho lão tỷ tỷ chê cười rồi, chủ tử nhà ta chính là loại tính tình này, nàng muốn đối tốt với ai thì rất là nhiệt tình."
Phần nhiệt tình này càng làm nổi bật lên các thiếu gia ở Hầu phủ trải qua gian khổ như thế nào.
Chỉ thấy Ngọc Lan ma ma sắc mặt càng ngày càng phức tạp, lại vô cùng xấu hổ.
May mà Hứa Thanh Nghi cũng không phải người ngoài.
Nếu không việc này truyền ra, nước bọt có thể dìm chết Hầu phủ.
"Có thợ mộc, ta lập tức chọn một người có tay nghề tốt qua đó nghe sai." Bà ấy vội nói.
Nãi ma ma tươi cười xán lạn, nói: "Cảm ơn tỷ tỷ, ta đây trở về trả lời thiếu phu nhân."
Ngọc Lan ma ma cũng cười vô cùng nhiệt tình: "Đi đi."
Chờ nãi ma ma đặt chén trà xuống đứng dậy rời đi, bà ấy lập tức đi đến chỗ lão phu nhân đáp lời.
"Lão phu nhân, vừa rồi Trần ma ma bên người thiếu phu nhân tới, muốn tìm thợ mộc, nói là làm món đồ chơi cho Hành thiếu gia." Ngọc Lan ma ma bẩm báo.
Lão phu nhân lớn tuổi ngủ ít, sau buổi trưa nằm nghiêng trên giường ngủ gật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy nhấc mí mắt lên: "Vậy thì tốt rồi, Hành ca nhi bốn tuổi, là nên đến tuổi chơi chút đồ chơi lớn."
Ngọc Lan ma ma xụ mặt hừ một tiếng, trừng mắt nói: "Chỉ sợ Hành thiếu gia lớn như vậy, còn chưa sờ qua một món đồ chơi đâu? Thiếu phu nhân bảo ma ma đặc biệt đi thu dọn chỗ ở của Hành thiếu gia, đúng là một món cũng không tìm được."
Bà ấy là lão nhân trong phủ, địa vị cũng cao, chuyện trong phủ đều có thể nói hai câu.
Lão phu nhân nghe vậy, mở mắt: "Có ý gì?"
Ngọc Lan ma ma suy đoán kết quả xấu nhất: "Chỉ sợ phu nhân chưa từng chuẩn bị đồ chơi cho Hành thiếu gia."
Chuyện của Chân Ca Nhi chứng minh, không phải Hầu phủ thiếu hay không thiếu, rõ ràng là Hầu phu nhân không muốn để tâm.
Chuyện Chân Ca Nhi ăn không đủ no này, đối với bọn họ mà nói quá chấn động, đến nay nhớ tới cũng cảm thấy khó chịu.
"Buồn cười!" Lão phu nhân cắn răng mắng, tức giận đến mức ngồi dậy từ trên nhuyễn tháp.
Đồ chơi của đứa nhỏ là chuyện nhỏ, nhưng mà lấy nhỏ thấy lớn, đủ thấy Tần thị căn bản không hề tận tâm với ba đứa nhỏ này.
Dù sao so với trong tưởng tượng của lão phu nhân còn hời hợt hơn mấy lần.
"Hay cho Tần thị nàng ta!" Lão phu nhân mắng: "Dám lừa bịp ta và Hầu gia lâu như vậy! Bình thường quen làm mặt mũi, ta còn tưởng nàng ta thật sự là tổ mẫu từ ái!"
Ngọc Lan ma ma nhớ tới một màn Hứa Thanh Nghi nắm tay Chân Ca Nhi trở về viện, động dung nói: "Nếu không phải Thiếu phu nhân vào cửa, hẳn là không biết ba vị Tôn thiếu gia sống nghẹn khuất như thế nào."
Lão phu nhân dừng lại, mặt lộ vẻ áy náy tự tỉnh nói: "Ta và Hầu gia cũng có trách nhiệm, quá tin tưởng Tần thị."
Chỉ sợ ba đứa nhỏ đã phải chịu rất nhiều khổ sở, nhưng chưa bao giờ nói với bọn họ.
Bọn họ có thẹn với sự phó thác của Tạ Uẩn Chi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro