Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 3
2024-12-03 00:12:46
"Không thể nào, An Nhi sẽ không..." Hầu phu nhân Tần thị lại không tin, cũng vội vàng đi theo Hầu gia ra ngoài.
Những người còn lại cũng chạy đến tân phòng, trong lúc nhất thời không ai quan tâm đến Hứa Thanh Nghi.
Cửa tân phòng nội tâm Thường ma ma vô cùng dày vò, hai bên bà ta đều không đắc tội nổi.
Nếu Nhị gia lệnh bà ta mở cửa, bà ta mở hay là không đây?
Cũng may, hai người trong phòng hoàn toàn không có phát hiện dị thường, giữ đến khi một đám người trùng trùng điệp điệp chạy đến, bên trong mới phát hiện không đúng.
"Nhị gia, không, không xong, Hứa Thanh Nghi... hình như không thấy đâu?"
Trong lúc vô tình Tấn Vân phát hiện sự thật này, sợ tới mức thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống, vội vàng đẩy nam nhân trên người.
"Cái gì?" Tạ Hoài An quay đầu nhìn xuống đất, phát hiện Hứa Thanh Nghi đã thật sự biến mất.
Sắc mặt hắn ta khó coi, vội vàng phủ thêm quần áo đi ra cửa: "Thường ma ma!"
Hứa Thanh Nghi đâu?!
Vì cùng Đỗ Tấn Vân làm chuyện tốt, hắn ta đuổi các nha hoàn ma ma khác đi hết, chỉ để lại Thường ma ma đã bị mua chuộc.
Thường ma ma thuận thế mở khóa ra.
Vì thế Tạ Hoài An vừa mở cửa ra liền nhìn thấy cha mình dẫn theo một đống người tới.
Cuối cùng, Hứa Thanh Nghi vẫn mặc giá y đỏ chót đi theo.
Đầu óc của hắn ta trống rỗng.
Lập tức cắn răng, làm sao có thể?
Lượng thuốc hắn ta cho Hứa Thanh Nghi uống ít nhất có thể để Hứa Thanh Nghi ngủ đến sáng ngày mai.
Sao đối phương có thể tỉnh sớm như vậy?
Trong mắt Tạ Hoài An hiện lên một mảnh âm trầm và sát ý.
"Hoài An! Tân nương tử còn ở bên ngoài, sao ngươi cởi áo nới dây lưng rồi? Ai ở bên trong?!"
Bình Dương hầu ngay từ đầu có chút không tin, Tạ Hoài An cho dù không có tiền đồ bằng trưởng tử Tạ Uẩn Chi nhưng phẩm tính vẫn tốt.
Ai ngờ...
Chính mình tận mắt nhìn thấy, không thể không tin!
Tạ Hoài An không ngờ sẽ bị bắt gặp, nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
"Cha, con và Tấn Vân lưỡng tình tương duyệt..."
Ba!
Một cái tát vung lên trên mặt Tạ Hoài An.
Bình Dương Hầu giận không kềm được: "Ngươi cái tên khốn kiếp này, sao ngươi có thể đối xử với thê tử của mình như vậy, ngươi để Thanh Nghi ở chỗ nào, đặt nhạc gia ngươi ở đâu!"
"An nhi..." Hầu phu nhân Tần thị đau lòng nhìn nhi tử bị đánh, không nghĩ tới việc này lại là thật, làm hại bà không thể nào khuyên nhủ.
Đỗ Tấn Vân bên trong nghe thấy động tĩnh, cũng biết đã xảy ra chuyện.
Phải làm sao mới ổn đây?
Nàng ta vội vàng nghiêm mặt đứng lên mặc quần áo.
"Tiện nhân bên trong, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Hầu phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, đều là nha hoàn câu dẫn nhi tử bảo bối của mình, liền phát tiết lửa giận lên người Đỗ Tấn Vân.
"Nương, con không cho phép người nói Tấn Vân như vậy!" Tạ Hoài An đối với Đỗ Tấn Vân là một mảnh thật lòng, vội vàng ngăn ở trước cửa, không cho Hầu phu nhân đi vào.
"Tấn Vân đang có thai, nàng đang mang thai tôn tử của ngài!"
Những người còn lại cũng chạy đến tân phòng, trong lúc nhất thời không ai quan tâm đến Hứa Thanh Nghi.
Cửa tân phòng nội tâm Thường ma ma vô cùng dày vò, hai bên bà ta đều không đắc tội nổi.
Nếu Nhị gia lệnh bà ta mở cửa, bà ta mở hay là không đây?
Cũng may, hai người trong phòng hoàn toàn không có phát hiện dị thường, giữ đến khi một đám người trùng trùng điệp điệp chạy đến, bên trong mới phát hiện không đúng.
"Nhị gia, không, không xong, Hứa Thanh Nghi... hình như không thấy đâu?"
Trong lúc vô tình Tấn Vân phát hiện sự thật này, sợ tới mức thiếu chút nữa lăn từ trên giường xuống, vội vàng đẩy nam nhân trên người.
"Cái gì?" Tạ Hoài An quay đầu nhìn xuống đất, phát hiện Hứa Thanh Nghi đã thật sự biến mất.
Sắc mặt hắn ta khó coi, vội vàng phủ thêm quần áo đi ra cửa: "Thường ma ma!"
Hứa Thanh Nghi đâu?!
Vì cùng Đỗ Tấn Vân làm chuyện tốt, hắn ta đuổi các nha hoàn ma ma khác đi hết, chỉ để lại Thường ma ma đã bị mua chuộc.
Thường ma ma thuận thế mở khóa ra.
Vì thế Tạ Hoài An vừa mở cửa ra liền nhìn thấy cha mình dẫn theo một đống người tới.
Cuối cùng, Hứa Thanh Nghi vẫn mặc giá y đỏ chót đi theo.
Đầu óc của hắn ta trống rỗng.
Lập tức cắn răng, làm sao có thể?
Lượng thuốc hắn ta cho Hứa Thanh Nghi uống ít nhất có thể để Hứa Thanh Nghi ngủ đến sáng ngày mai.
Sao đối phương có thể tỉnh sớm như vậy?
Trong mắt Tạ Hoài An hiện lên một mảnh âm trầm và sát ý.
"Hoài An! Tân nương tử còn ở bên ngoài, sao ngươi cởi áo nới dây lưng rồi? Ai ở bên trong?!"
Bình Dương hầu ngay từ đầu có chút không tin, Tạ Hoài An cho dù không có tiền đồ bằng trưởng tử Tạ Uẩn Chi nhưng phẩm tính vẫn tốt.
Ai ngờ...
Chính mình tận mắt nhìn thấy, không thể không tin!
Tạ Hoài An không ngờ sẽ bị bắt gặp, nhưng chuyện cho tới bây giờ, hắn ta cũng chỉ có thể chấp nhận.
"Cha, con và Tấn Vân lưỡng tình tương duyệt..."
Ba!
Một cái tát vung lên trên mặt Tạ Hoài An.
Bình Dương Hầu giận không kềm được: "Ngươi cái tên khốn kiếp này, sao ngươi có thể đối xử với thê tử của mình như vậy, ngươi để Thanh Nghi ở chỗ nào, đặt nhạc gia ngươi ở đâu!"
"An nhi..." Hầu phu nhân Tần thị đau lòng nhìn nhi tử bị đánh, không nghĩ tới việc này lại là thật, làm hại bà không thể nào khuyên nhủ.
Đỗ Tấn Vân bên trong nghe thấy động tĩnh, cũng biết đã xảy ra chuyện.
Phải làm sao mới ổn đây?
Nàng ta vội vàng nghiêm mặt đứng lên mặc quần áo.
"Tiện nhân bên trong, ngươi lăn ra đây cho ta!"
Hầu phu nhân nghĩ tới nghĩ lui, đều là nha hoàn câu dẫn nhi tử bảo bối của mình, liền phát tiết lửa giận lên người Đỗ Tấn Vân.
"Nương, con không cho phép người nói Tấn Vân như vậy!" Tạ Hoài An đối với Đỗ Tấn Vân là một mảnh thật lòng, vội vàng ngăn ở trước cửa, không cho Hầu phu nhân đi vào.
"Tấn Vân đang có thai, nàng đang mang thai tôn tử của ngài!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro