Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 4
2024-12-03 00:12:46
Tin tức Đỗ Tấn Vân có thai vừa truyền ra, tất cả mọi người yên tĩnh trở lại.
Dòng dõi Bình Dương hầu không được nhiều, cưới hai thê tử, dưới gối chỉ có hai nhi một nữ.
Sau khi Tạ Chỉ Chi hôn mê bất tỉnh, toàn bộ Bình Dương Hầu phủ chỉ còn Tạ Hoài An một dòng độc đinh.
Con nối dõi bây giờ đối với Bình Dương Hầu phủ mà nói, vô cùng trân quý.
Tạ Hoài An nắm lấy điểm này, thành khẩn nói: "Chuyện ta làm sai ta nhận, sẽ đích thân tới cửa thỉnh tội với nhạc gia. Nhưng các ngươi đừng làm hại Tấn Vân, nàng vô tội, là ta liên lụy tới nàng."
“Vậy Thanh Nghi thì sao?" Giọng nói của lão phu nhân từ phía sau truyền đến: "Ngươi chuẩn bị thỉnh tội với Thanh Nghi như thế nào?"
Tạ Hoài An nhìn về phía Hứa Thanh Nghi, trong đôi mắt còn có một tia lạnh lẽo chưa từng thu liễm, khiến Hứa Thanh Nghi co rúm lại một chút.
Hứa Thanh Nghi thầm nghĩ trong lòng, không hổ là nam chính, thật dọa người.
Cho dù bây giờ còn chưa trưởng thành, cũng không thể coi thường.
"Tất nhiên là Thanh Nghi quyết định." Tạ Hoài An nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thanh Nghi, gằn từng chữ: "Cho dù Thanh Nghi đưa ra điều kiện gì, ta đều sẽ đồng ý."
Chỉ có điều, hắn ta sẽ đòi lại gấp bội.
Hứa Thanh Nghi cảm thấy mình như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.
"Thanh Nghi." Bình Dương Hầu chưa hết giận, quay đầu hỏi Hứa Thanh Nghi: "Việc này đúng là tên khốn Hoài An này làm sai, con nói xử trí như thế nào, con nói cái gì thì là cái đó."
Lại thêm một câu: "Cho dù con muốn bỏ đứa bé này, cũng có thể nói ra."
Dòng dõi Bình Dương Hầu phủ không được nhiều, nhưng nếu Hứa Thanh Nghi muốn bỏ đứa nhỏ này, Hầu gia cũng sẽ không nói hai lời đồng ý.
"Không, không thể động vào đứa bé." Tạ Hoài An mặt mày âm trầm nói: "Ta nói rồi, ngoại trừ đụng vào Lam Vân, những thứ khác đều có thể."
"Ngươi!" Bình Dương hầu giận đến mức lại muốn đưa tay tát Tạ Hoài An.
"Hầu gia!" Tần thị nắm cổ tay ông ấy, cuối cùng là đau lòng nhi tử, khuyên nhủ: "Không bằng trước nghe Thanh Nghi nói thế nào?"
Tuy rằng Đỗ Tấn Vân là một tiện nhân, nhưng dù sao cũng có cốt nhục của Tạ Hoài An.
Tần thị cũng muốn giữ lại đứa con này.
Mọi người nhìn về phía Hứa Thanh Nghi.
Lúc này một thân giá y mặc ở trên người nàng, lộ ra vẻ châm chọc không gì sánh được, cũng làm cho người Hầu phủ cảm thấy xấu hổ.
Đêm động phòng hoa chúc của tân nương tử nhà ai... Lại gặp phải loại chuyện rắc rối này.
"Do ta quyết định? Thật vậy chăng?" Gương mặt Hứa Thanh Nghi to bằng bàn tay, giờ phút này trắng bệch u oán.
"Đương nhiên." Bình Dương Hầu gật đầu.
Tình cảm của ông ấy và Vĩnh An Hầu rất sâu đậm, cũng coi như là nhìn Hứa Thanh Nghi lớn lên, không phải là một chút tình cảm cũng không có.
"Được." Hứa Thanh Nghi gật đầu, mím môi: "Nhị gia và Tấn Vân lưỡng tình tương duyệt, vừa rồi ta nghe thấy, thì ra ta cũng không được Nhị gia yêu thích."
"..."
Đây là sự thật, mọi người muốn an ủi cũng không biết nên an ủi như thế nào.
"Nói cách khác, sau này ta chỉ có thể nuôi dưỡng thứ trưởng tử sống qua ngày mà thôi." Hứa Thanh Nghi nhíu mày, lẩm bẩm: "Có lẽ ngay cả đứa nhỏ cũng sẽ không cho đích mẫu là ta nuôi."
Nàng lại đoán đúng rồi, ít nhất Tạ Hoài An cũng nghĩ như vậy.
Dòng dõi Bình Dương hầu không được nhiều, cưới hai thê tử, dưới gối chỉ có hai nhi một nữ.
Sau khi Tạ Chỉ Chi hôn mê bất tỉnh, toàn bộ Bình Dương Hầu phủ chỉ còn Tạ Hoài An một dòng độc đinh.
Con nối dõi bây giờ đối với Bình Dương Hầu phủ mà nói, vô cùng trân quý.
Tạ Hoài An nắm lấy điểm này, thành khẩn nói: "Chuyện ta làm sai ta nhận, sẽ đích thân tới cửa thỉnh tội với nhạc gia. Nhưng các ngươi đừng làm hại Tấn Vân, nàng vô tội, là ta liên lụy tới nàng."
“Vậy Thanh Nghi thì sao?" Giọng nói của lão phu nhân từ phía sau truyền đến: "Ngươi chuẩn bị thỉnh tội với Thanh Nghi như thế nào?"
Tạ Hoài An nhìn về phía Hứa Thanh Nghi, trong đôi mắt còn có một tia lạnh lẽo chưa từng thu liễm, khiến Hứa Thanh Nghi co rúm lại một chút.
Hứa Thanh Nghi thầm nghĩ trong lòng, không hổ là nam chính, thật dọa người.
Cho dù bây giờ còn chưa trưởng thành, cũng không thể coi thường.
"Tất nhiên là Thanh Nghi quyết định." Tạ Hoài An nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Thanh Nghi, gằn từng chữ: "Cho dù Thanh Nghi đưa ra điều kiện gì, ta đều sẽ đồng ý."
Chỉ có điều, hắn ta sẽ đòi lại gấp bội.
Hứa Thanh Nghi cảm thấy mình như bị một con rắn độc nhìn chằm chằm.
"Thanh Nghi." Bình Dương Hầu chưa hết giận, quay đầu hỏi Hứa Thanh Nghi: "Việc này đúng là tên khốn Hoài An này làm sai, con nói xử trí như thế nào, con nói cái gì thì là cái đó."
Lại thêm một câu: "Cho dù con muốn bỏ đứa bé này, cũng có thể nói ra."
Dòng dõi Bình Dương Hầu phủ không được nhiều, nhưng nếu Hứa Thanh Nghi muốn bỏ đứa nhỏ này, Hầu gia cũng sẽ không nói hai lời đồng ý.
"Không, không thể động vào đứa bé." Tạ Hoài An mặt mày âm trầm nói: "Ta nói rồi, ngoại trừ đụng vào Lam Vân, những thứ khác đều có thể."
"Ngươi!" Bình Dương hầu giận đến mức lại muốn đưa tay tát Tạ Hoài An.
"Hầu gia!" Tần thị nắm cổ tay ông ấy, cuối cùng là đau lòng nhi tử, khuyên nhủ: "Không bằng trước nghe Thanh Nghi nói thế nào?"
Tuy rằng Đỗ Tấn Vân là một tiện nhân, nhưng dù sao cũng có cốt nhục của Tạ Hoài An.
Tần thị cũng muốn giữ lại đứa con này.
Mọi người nhìn về phía Hứa Thanh Nghi.
Lúc này một thân giá y mặc ở trên người nàng, lộ ra vẻ châm chọc không gì sánh được, cũng làm cho người Hầu phủ cảm thấy xấu hổ.
Đêm động phòng hoa chúc của tân nương tử nhà ai... Lại gặp phải loại chuyện rắc rối này.
"Do ta quyết định? Thật vậy chăng?" Gương mặt Hứa Thanh Nghi to bằng bàn tay, giờ phút này trắng bệch u oán.
"Đương nhiên." Bình Dương Hầu gật đầu.
Tình cảm của ông ấy và Vĩnh An Hầu rất sâu đậm, cũng coi như là nhìn Hứa Thanh Nghi lớn lên, không phải là một chút tình cảm cũng không có.
"Được." Hứa Thanh Nghi gật đầu, mím môi: "Nhị gia và Tấn Vân lưỡng tình tương duyệt, vừa rồi ta nghe thấy, thì ra ta cũng không được Nhị gia yêu thích."
"..."
Đây là sự thật, mọi người muốn an ủi cũng không biết nên an ủi như thế nào.
"Nói cách khác, sau này ta chỉ có thể nuôi dưỡng thứ trưởng tử sống qua ngày mà thôi." Hứa Thanh Nghi nhíu mày, lẩm bẩm: "Có lẽ ngay cả đứa nhỏ cũng sẽ không cho đích mẫu là ta nuôi."
Nàng lại đoán đúng rồi, ít nhất Tạ Hoài An cũng nghĩ như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro