Xuyên Thư: Bắt Ta Làm Chủ Mẫu Pháo Hôi, Ta Liền Trèo Cành Cao Khác
Chương 36
2024-12-03 00:12:46
Hứa Thanh Nghi cũng mặc kệ bọn họ, xắn tay áo lên vắt khăn lông trong chậu nước, lau thay thế tử.
Hai người thấy thế, vội vàng ngăn cản: "Thiếu phu nhân, để cho chúng ta làm cho."
"Sao các ngươi lại lề mề như vậy? Có phải nam tử hán đại trượng phu không?" Hứa Thanh Nghi tức giận nói: "Đừng nói nhảm, mau đi lấy chăn sạch tới thay."
Lúc này Tạ Uẩn Chi mới biết, người lau giúp mình... Thì ra không phải gã sai vặt.
Khuôn mặt hắn lập tức nóng lên, cũng không phải thẹn thùng, chính xác là khó chịu nổi.
Nói thật, hai người không thân chẳng quen, trước đó lại không có giao tình, Tạ Uẩn Chi cũng không tin Hứa Thanh Nghi xuất phát từ thật lòng đến chiếu cố mình.
Hắn đoán Hứa Thanh Nghi chỉ làm tròn bổn phận.
Không cần thiết, đây là vũ nhục đối với hắn.
Bên người có gã sai vặt trung thành là đủ rồi, Tạ Uẩn Chi không cần loại hư tình giả ý này.
Hứa Thanh Nghi nghiêm túc lau, đúng là coi như làm một công việc, không có bao nhiêu ngượng ngùng xấu hổ.
Nhưng muốn nói nàng làm nhục đối phương, cũng không thể nào nói vậy được!
Rõ ràng là nàng cung kính đối đãi với Thế tử như ông chủ, nhân viên làm nhục ông chủ?
Không tồn tại.
Ba người hợp lực, rất nhanh đã thay đệm chăn mới, thay quần mới cho Thế tử.
Hứa Thanh Nghi thấy bọn họ nâng Thế tử lên, thân thể Thế tử vẫn rất mềm mại, liền nói: "Thế tử cứ nằm mãi như vậy sao?"
Chẳng lẽ không nghĩ tới việc để hắn ngồi một chút.
"Ách..." Tử Tiêu và Minh Ngọc không hiểu ý của thiếu phu nhân.
Hứa Thanh Nghi nói: "Có thứ gì như xe lăn hay không? Có thể đẩy Thế tử ra ngoài đi dạo một vòng, phơi nắng một chút, cứ nằm như vậy sẽ mốc meo."
"Xe lăn?" Hai người lần nữa mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Xem ra bây giờ còn chưa có xe lăn, hoặc không phải cách gọi này.
Hứa Thanh Nghi nghĩ đến thợ mộc hôm nay, trong lòng có chủ ý, liền nói: "Chờ xem, mấy ngày nữa ta để thợ mộc làm một chiếc xe lăn, đến lúc đó có thể đẩy Thế tử ra ngoài phơi nắng."
"Nhưng mà..." Minh Ngọc và Tử Tiêu cũng không dám làm chủ, mặt lộ vẻ khó xử: "Đại phu nói Thế tử phải tĩnh dưỡng."
Hứa Thanh Nghi: "Vậy cũng không nói không thể ra ngoài phơi nắng, tin tưởng ta, phơi nắng đối với thân thể Thế tử có chỗ tốt."
Không giống với gã sai vặt khẩn trương, Tạ Uẩn Chi có chút kích động, phơi nắng có chỗ tốt hay không hắn không biết, nhưng hắn xác thực nằm trên giường chán rồi.
Hắn muốn rời khỏi căn phòng này.
Thấy bọn họ vẫn không dám đáp ứng, Hứa Thanh Nghi nói: "Ngày mai ta sẽ đi xin chỉ thị của lão phu nhân, như vậy đã được chưa?"
Minh Ngọc và Tử Tiêu gật đầu nói: "Vâng, thiếu phu nhân."
Nhắc tới lão phu nhân, đáy lòng Tạ Uẩn Chi có tình cảm tưởng niệm nồng hậu, khó tránh khỏi có chút mất mát.
Cả ngày hôm nay, ngoại trừ các nhi tử và người thê tử hờ Hứa Thanh Nghi này, những người khác đều chưa từng tới.
Cũng không phải Tạ Uẩn Chi trách bọn họ, chỉ là tưởng niệm, đáy lòng khó tránh khỏi thất vọng.
"Thế tử, phụ thân bôn ba bên ngoài vì hôn sự của chúng ta cả một ngày, rốt cục xin thánh chỉ của Thánh Thượng, trong cung ngày mai sẽ đến tuyên chỉ."
Giọng nói của Hứa Thanh Nghi truyền đến.
Tạ Uẩn Chi hoảng hốt, hóa ra là như vậy sao?
Cũng đúng, gần đây chính là thời buổi rối loạn, tất cả mọi người đều bận rộn, trong lòng hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
Hứa Thanh Nghi thầm nghĩ, sao ta cũng trở nên lắm chuyện rồi?
Nhất định là bị đám người Chân Ca Nhi lây bệnh.
Nhưng mà nói chuyện cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn ngồi không ở đây.
Giống như báo cáo công việc cho ông chủ, nói xong nàng liền tan làm trở về nghỉ ngơi.
Hai người thấy thế, vội vàng ngăn cản: "Thiếu phu nhân, để cho chúng ta làm cho."
"Sao các ngươi lại lề mề như vậy? Có phải nam tử hán đại trượng phu không?" Hứa Thanh Nghi tức giận nói: "Đừng nói nhảm, mau đi lấy chăn sạch tới thay."
Lúc này Tạ Uẩn Chi mới biết, người lau giúp mình... Thì ra không phải gã sai vặt.
Khuôn mặt hắn lập tức nóng lên, cũng không phải thẹn thùng, chính xác là khó chịu nổi.
Nói thật, hai người không thân chẳng quen, trước đó lại không có giao tình, Tạ Uẩn Chi cũng không tin Hứa Thanh Nghi xuất phát từ thật lòng đến chiếu cố mình.
Hắn đoán Hứa Thanh Nghi chỉ làm tròn bổn phận.
Không cần thiết, đây là vũ nhục đối với hắn.
Bên người có gã sai vặt trung thành là đủ rồi, Tạ Uẩn Chi không cần loại hư tình giả ý này.
Hứa Thanh Nghi nghiêm túc lau, đúng là coi như làm một công việc, không có bao nhiêu ngượng ngùng xấu hổ.
Nhưng muốn nói nàng làm nhục đối phương, cũng không thể nào nói vậy được!
Rõ ràng là nàng cung kính đối đãi với Thế tử như ông chủ, nhân viên làm nhục ông chủ?
Không tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người hợp lực, rất nhanh đã thay đệm chăn mới, thay quần mới cho Thế tử.
Hứa Thanh Nghi thấy bọn họ nâng Thế tử lên, thân thể Thế tử vẫn rất mềm mại, liền nói: "Thế tử cứ nằm mãi như vậy sao?"
Chẳng lẽ không nghĩ tới việc để hắn ngồi một chút.
"Ách..." Tử Tiêu và Minh Ngọc không hiểu ý của thiếu phu nhân.
Hứa Thanh Nghi nói: "Có thứ gì như xe lăn hay không? Có thể đẩy Thế tử ra ngoài đi dạo một vòng, phơi nắng một chút, cứ nằm như vậy sẽ mốc meo."
"Xe lăn?" Hai người lần nữa mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Xem ra bây giờ còn chưa có xe lăn, hoặc không phải cách gọi này.
Hứa Thanh Nghi nghĩ đến thợ mộc hôm nay, trong lòng có chủ ý, liền nói: "Chờ xem, mấy ngày nữa ta để thợ mộc làm một chiếc xe lăn, đến lúc đó có thể đẩy Thế tử ra ngoài phơi nắng."
"Nhưng mà..." Minh Ngọc và Tử Tiêu cũng không dám làm chủ, mặt lộ vẻ khó xử: "Đại phu nói Thế tử phải tĩnh dưỡng."
Hứa Thanh Nghi: "Vậy cũng không nói không thể ra ngoài phơi nắng, tin tưởng ta, phơi nắng đối với thân thể Thế tử có chỗ tốt."
Không giống với gã sai vặt khẩn trương, Tạ Uẩn Chi có chút kích động, phơi nắng có chỗ tốt hay không hắn không biết, nhưng hắn xác thực nằm trên giường chán rồi.
Hắn muốn rời khỏi căn phòng này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy bọn họ vẫn không dám đáp ứng, Hứa Thanh Nghi nói: "Ngày mai ta sẽ đi xin chỉ thị của lão phu nhân, như vậy đã được chưa?"
Minh Ngọc và Tử Tiêu gật đầu nói: "Vâng, thiếu phu nhân."
Nhắc tới lão phu nhân, đáy lòng Tạ Uẩn Chi có tình cảm tưởng niệm nồng hậu, khó tránh khỏi có chút mất mát.
Cả ngày hôm nay, ngoại trừ các nhi tử và người thê tử hờ Hứa Thanh Nghi này, những người khác đều chưa từng tới.
Cũng không phải Tạ Uẩn Chi trách bọn họ, chỉ là tưởng niệm, đáy lòng khó tránh khỏi thất vọng.
"Thế tử, phụ thân bôn ba bên ngoài vì hôn sự của chúng ta cả một ngày, rốt cục xin thánh chỉ của Thánh Thượng, trong cung ngày mai sẽ đến tuyên chỉ."
Giọng nói của Hứa Thanh Nghi truyền đến.
Tạ Uẩn Chi hoảng hốt, hóa ra là như vậy sao?
Cũng đúng, gần đây chính là thời buổi rối loạn, tất cả mọi người đều bận rộn, trong lòng hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
Hứa Thanh Nghi thầm nghĩ, sao ta cũng trở nên lắm chuyện rồi?
Nhất định là bị đám người Chân Ca Nhi lây bệnh.
Nhưng mà nói chuyện cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn ngồi không ở đây.
Giống như báo cáo công việc cho ông chủ, nói xong nàng liền tan làm trở về nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro