Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Khi Con Người T...
2024-09-29 10:09:25
Đôi môi mềm mại chạm vào nhau, một cảm giác kỳ lạ ập đến.
Giống như có một dòng điện từ môi lan ra đến tứ chi, khiến toàn thân Giang Cẩn tê dại.
Mặc dù cô đã từng tuổi này nhưng cô chưa từng hẹn hò với ai, cô sống 28 năm qua đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy.
Cảm giác kỳ lạ này khiến cô không biết phải làm thế nào...
Cô nhanh chóng đưa nước vào khoang miệng của người đàn ông rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên!
Lưỡi của người đàn ông đã cử động, vô thức liếm vào môi cô.
Bùm!
Đầu óc Giang Cẩn bỗng nhiên trống rỗng.
Trong đầu cô như có ai đó đang đốt pháo hoa, lần lượt nở rộ rực rỡ, sau vẻ đẹp tột cùng lại có một khoảnh khắc mịt mờ.
Cô rõ ràng cảm nhận được môi của Lệ Vân Đình lại động đậy.
Anh dường như đang tìm nước, cố gắng hết sức để tìm thứ gì đó.
Còn cô thậm chí còn không thể làm gì để chống cự.
Cô chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, tay chân bủn rủn, cơ thể có hơi trống rỗng cần một thứ gì đó mà cô không biết thứ đó là gì...
Bàn tay cô chạm vào bộ ngực vạm vỡ của người đàn ông một cách không kiểm soát...
Trong một tia chớp, cô đã tự tát vào mặt mình, vang lên một âm thanh giòn giã, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại.
Giang Cẩn, mày đúng là đồ háo sắc!
Sao cô lại rung động trước một người thực vật đã hôn mê suốt mười năm chứ!
Cô đột nhiên lùi lại, đứng cách chiếc giường bốn năm bước chân.
Người đàn ông trên giường vẫn nằm bất động, nước vẫn còn đọng trên môi anh, đôi môi nhợt nhạt có hơi bóng bẩy...
Giang Cẩn nuốt khan.
Nếu cô cứ tiếp tục nhìn như vậy, cô sợ mình sẽ nổi sắc tâm lại ra tay với một người thực vật!
Cô quay người bỏ chạy, trông bóng dáng như bỏ chạy trối chết.
Còn người đàn ông nằm trên giường, những ngón tay trắng như ngọc đó khẽ cử động...
"Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?"
Vú Trương đang dọn bàn ăn thì nhìn thấy Giang Cẩn vội vã chạy xuống lầu, trên mặt cô còn có dấu bạt tai.
Khóe miệng vú Trương không khỏi giật giật.
Bà ấy vốn tưởng rằng thiếu phu nhân đánh đập con ruột của mình đã đủ điên cuồng rồi, không ngờ khi con người trở nên độc ác, họ thậm chí còn tự tát chính mình.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó đỏ đến vậy thì biết là đã mạnh tay đến mức nào.
"Tôi, tôi không cẩn thận bị ngã." Giang Cẩn thấy vú Trương nhìn chằm chằm vào mặt mình, cô giải thích một cách khô khan.
Vú Trương cụp mắt xuống giễu cợt.
Bị ngã mà có năm dấu ngón tay à, gạt con nít sao?
"Thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời cô dùng."
Vú Trương dọn năm món ăn và một món canh lên bàn, cung kính nói.
Giang Cẩn tiện miệng nói: "Hôm nay chờ lão tam và lão tứ về rồi cùng ăn."
Vú Trương có hơi sửng sốt.
Thiếu phu nhân lớn lên trong trại trẻ mồ côi, có lẽ từ nhỏ đã phải tranh giành miếng ăn với người khác, điều này đã để lại một nỗi ám ảnh rất lớn trong tuổi thơ của cô ta, nên cô ta đã hình thành thói quen ăn uống một mình. Trước đây, dù có mấy vị thiếu gia ở nhà, chúng cũng phải chờ thiếu phu nhân ăn xong mới được ngồi vào bàn.
Giống như có một dòng điện từ môi lan ra đến tứ chi, khiến toàn thân Giang Cẩn tê dại.
Mặc dù cô đã từng tuổi này nhưng cô chưa từng hẹn hò với ai, cô sống 28 năm qua đây là lần đầu tiên cô tiếp xúc thân mật với một người đàn ông như vậy.
Cảm giác kỳ lạ này khiến cô không biết phải làm thế nào...
Cô nhanh chóng đưa nước vào khoang miệng của người đàn ông rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên!
Lưỡi của người đàn ông đã cử động, vô thức liếm vào môi cô.
Bùm!
Đầu óc Giang Cẩn bỗng nhiên trống rỗng.
Trong đầu cô như có ai đó đang đốt pháo hoa, lần lượt nở rộ rực rỡ, sau vẻ đẹp tột cùng lại có một khoảnh khắc mịt mờ.
Cô rõ ràng cảm nhận được môi của Lệ Vân Đình lại động đậy.
Anh dường như đang tìm nước, cố gắng hết sức để tìm thứ gì đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn cô thậm chí còn không thể làm gì để chống cự.
Cô chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, tay chân bủn rủn, cơ thể có hơi trống rỗng cần một thứ gì đó mà cô không biết thứ đó là gì...
Bàn tay cô chạm vào bộ ngực vạm vỡ của người đàn ông một cách không kiểm soát...
Trong một tia chớp, cô đã tự tát vào mặt mình, vang lên một âm thanh giòn giã, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại.
Giang Cẩn, mày đúng là đồ háo sắc!
Sao cô lại rung động trước một người thực vật đã hôn mê suốt mười năm chứ!
Cô đột nhiên lùi lại, đứng cách chiếc giường bốn năm bước chân.
Người đàn ông trên giường vẫn nằm bất động, nước vẫn còn đọng trên môi anh, đôi môi nhợt nhạt có hơi bóng bẩy...
Giang Cẩn nuốt khan.
Nếu cô cứ tiếp tục nhìn như vậy, cô sợ mình sẽ nổi sắc tâm lại ra tay với một người thực vật!
Cô quay người bỏ chạy, trông bóng dáng như bỏ chạy trối chết.
Còn người đàn ông nằm trên giường, những ngón tay trắng như ngọc đó khẽ cử động...
"Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vú Trương đang dọn bàn ăn thì nhìn thấy Giang Cẩn vội vã chạy xuống lầu, trên mặt cô còn có dấu bạt tai.
Khóe miệng vú Trương không khỏi giật giật.
Bà ấy vốn tưởng rằng thiếu phu nhân đánh đập con ruột của mình đã đủ điên cuồng rồi, không ngờ khi con người trở nên độc ác, họ thậm chí còn tự tát chính mình.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó đỏ đến vậy thì biết là đã mạnh tay đến mức nào.
"Tôi, tôi không cẩn thận bị ngã." Giang Cẩn thấy vú Trương nhìn chằm chằm vào mặt mình, cô giải thích một cách khô khan.
Vú Trương cụp mắt xuống giễu cợt.
Bị ngã mà có năm dấu ngón tay à, gạt con nít sao?
"Thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời cô dùng."
Vú Trương dọn năm món ăn và một món canh lên bàn, cung kính nói.
Giang Cẩn tiện miệng nói: "Hôm nay chờ lão tam và lão tứ về rồi cùng ăn."
Vú Trương có hơi sửng sốt.
Thiếu phu nhân lớn lên trong trại trẻ mồ côi, có lẽ từ nhỏ đã phải tranh giành miếng ăn với người khác, điều này đã để lại một nỗi ám ảnh rất lớn trong tuổi thơ của cô ta, nên cô ta đã hình thành thói quen ăn uống một mình. Trước đây, dù có mấy vị thiếu gia ở nhà, chúng cũng phải chờ thiếu phu nhân ăn xong mới được ngồi vào bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro