Xuyên Thư: Bốn Nhãi Con Phản Diện Nhào Vào Lòng Tôi Làm Nũng
Khi Con Người T...
2024-09-29 10:09:25
Hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây sao?
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của vú Trương, Giang Cẩn liếc nhìn đồng hồ và nhàn nhạt nói: "Nếu trong một tiếng nữa không quay về thì đừng trách."
Vú Trương: "..."
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Người phụ nữ này cố gắng tìm đủ mọi cách để hành hạ mấy vị thiếu gia!
"Thiếu phu nhân, hại vị thiếu gia phải lên lớp, sợ là trong một tiếng nữa sẽ không về kịp..." vú Trương thấp giọng nói.
Giang Cẩn cười nhạt: "Đây không phải chuyện tôi phải cân nhắc."
Trong số bốn người con trai này, đứa lớn và đứa thứ hai là anh em sinh đôi, đứa thứ ba và đứa thứ tư cũng là anh em sinh đôi.
Đứa lớn và đứa thứ hai năm nay đã chín tuổi, lông cánh cứng cáp rồi thì hiếm khi về nhà. Mỗi lần gặp người mẹ ruột này cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Thế là nguyên chủ đã dồn hết sự tức giận lên người hai đứa nhỏ chưa có khả năng phản kháng.
Đứa thứ ba và thứ tư năm nay năm tuổi, cùng học trong một trường quý tộc. Đứa thứ ba công khai chống lại mẹ ruột, đứa thứ tư thì chơi chiêu bẩn.
Hai đứa nhãi con này đều không phải thứ tốt lành gì, một đứa lớn lên trở thành trùm băng đảng xã hội đen, còn đứa kia trở thành hacker mạng bị truy nã...
Bây giờ hai thằng nhóc này mới năm tuổi, hàng ngày đều mượn cớ đi học để đi lêu lổng khắp nơi.
Nếu cô đoán không lầm thì hai thằng nhóc đó bây giờ có lẽ đang chơi game trong quán Net, hoặc đang giao du với mấy tên lưu manh trong một con hẻm nào đó...
Cô phải nhanh chóng kéo hai thằng nhóc này trở lại con đường đúng đắn.
"Thiếu phu nhân, trong bếp còn đang hầm canh, để tôi vào canh chừng." vú Trương quay người đi vào bếp, sau đó lén gọi điện thoại.
"Rì rì rì!"
Điện thoại trong túi rung lên, trên mặt Lệ Tây Kham thoáng qua vẻ bực dọc.
Ngón tay của cậu bé lướt tốc độ trên bàn phím, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, tinh thể trên màn hình đột nhiên nổ tung, lúc này trò chơi mới kết thúc.
Cậu bé tháo tai nghe ra và bắt máy: "Alô, có chuyện gì vậy?"
"Tam thiếu gia, thiếu phu nhân bảo cậu và Tứ thiếu gia phải về nhà trong vòng một tiếng nữa." vú Trương hạ thấp giọng nói, "Lúc sáng Tứ thiếu gia đã đẩy thiếu phu nhân xuống nước, cô ấy suýt chút bị chết đuối, thiếu phu nhân vẫn chưa hả giận, cậu và Tứ thiếu gia đừng chọc giận thiếu phu nhân nữa, hai cậu mau trở về đi."
"Biết rồi."
Lệ Tây Kham liền cúp điện thoại.
Mái tóc đen ngắn xõa trên trán, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ ngổ ngược, cậu bé mặc một chiếc áo khoác denim ngắn màu đen, dây tai nghe buông lơi trên cổ áo, khiến cậu bé trông vừa lạnh lùng vừa ngầu.
Ánh mắt của cậu bé lướt qua nhìn Lệ Bắc Tiêu bên cạnh: "Em giỏi thật đấy, có thể đẩy người phụ nữ đó xuống nước, sao không dìm chết bà ta luôn đi."
Lệ Bắc Tiêu mím môi: "Phải về à?"
"Người phụ nữ đó đột nhiên bảo chúng ta quay về trong vòng một tiếng nữa, chắc chắn là có ý đồ xấu." Lệ Tây Kham cười khẩy, "Bà ta muốn kiếm chuyện chúng ta, vậy thì chúng ta khiến cho bà ta chịu khổ trước."
Lệ Bắc Tiêu cau mày: "Anh ba, ý của anh là?"
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của vú Trương, Giang Cẩn liếc nhìn đồng hồ và nhàn nhạt nói: "Nếu trong một tiếng nữa không quay về thì đừng trách."
Vú Trương: "..."
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Người phụ nữ này cố gắng tìm đủ mọi cách để hành hạ mấy vị thiếu gia!
"Thiếu phu nhân, hại vị thiếu gia phải lên lớp, sợ là trong một tiếng nữa sẽ không về kịp..." vú Trương thấp giọng nói.
Giang Cẩn cười nhạt: "Đây không phải chuyện tôi phải cân nhắc."
Trong số bốn người con trai này, đứa lớn và đứa thứ hai là anh em sinh đôi, đứa thứ ba và đứa thứ tư cũng là anh em sinh đôi.
Đứa lớn và đứa thứ hai năm nay đã chín tuổi, lông cánh cứng cáp rồi thì hiếm khi về nhà. Mỗi lần gặp người mẹ ruột này cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái.
Thế là nguyên chủ đã dồn hết sự tức giận lên người hai đứa nhỏ chưa có khả năng phản kháng.
Đứa thứ ba và thứ tư năm nay năm tuổi, cùng học trong một trường quý tộc. Đứa thứ ba công khai chống lại mẹ ruột, đứa thứ tư thì chơi chiêu bẩn.
Hai đứa nhãi con này đều không phải thứ tốt lành gì, một đứa lớn lên trở thành trùm băng đảng xã hội đen, còn đứa kia trở thành hacker mạng bị truy nã...
Bây giờ hai thằng nhóc này mới năm tuổi, hàng ngày đều mượn cớ đi học để đi lêu lổng khắp nơi.
Nếu cô đoán không lầm thì hai thằng nhóc đó bây giờ có lẽ đang chơi game trong quán Net, hoặc đang giao du với mấy tên lưu manh trong một con hẻm nào đó...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô phải nhanh chóng kéo hai thằng nhóc này trở lại con đường đúng đắn.
"Thiếu phu nhân, trong bếp còn đang hầm canh, để tôi vào canh chừng." vú Trương quay người đi vào bếp, sau đó lén gọi điện thoại.
"Rì rì rì!"
Điện thoại trong túi rung lên, trên mặt Lệ Tây Kham thoáng qua vẻ bực dọc.
Ngón tay của cậu bé lướt tốc độ trên bàn phím, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, tinh thể trên màn hình đột nhiên nổ tung, lúc này trò chơi mới kết thúc.
Cậu bé tháo tai nghe ra và bắt máy: "Alô, có chuyện gì vậy?"
"Tam thiếu gia, thiếu phu nhân bảo cậu và Tứ thiếu gia phải về nhà trong vòng một tiếng nữa." vú Trương hạ thấp giọng nói, "Lúc sáng Tứ thiếu gia đã đẩy thiếu phu nhân xuống nước, cô ấy suýt chút bị chết đuối, thiếu phu nhân vẫn chưa hả giận, cậu và Tứ thiếu gia đừng chọc giận thiếu phu nhân nữa, hai cậu mau trở về đi."
"Biết rồi."
Lệ Tây Kham liền cúp điện thoại.
Mái tóc đen ngắn xõa trên trán, đôi mắt đen láy hiện lên vẻ ngổ ngược, cậu bé mặc một chiếc áo khoác denim ngắn màu đen, dây tai nghe buông lơi trên cổ áo, khiến cậu bé trông vừa lạnh lùng vừa ngầu.
Ánh mắt của cậu bé lướt qua nhìn Lệ Bắc Tiêu bên cạnh: "Em giỏi thật đấy, có thể đẩy người phụ nữ đó xuống nước, sao không dìm chết bà ta luôn đi."
Lệ Bắc Tiêu mím môi: "Phải về à?"
"Người phụ nữ đó đột nhiên bảo chúng ta quay về trong vòng một tiếng nữa, chắc chắn là có ý đồ xấu." Lệ Tây Kham cười khẩy, "Bà ta muốn kiếm chuyện chúng ta, vậy thì chúng ta khiến cho bà ta chịu khổ trước."
Lệ Bắc Tiêu cau mày: "Anh ba, ý của anh là?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro